Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn) - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)


Chương 28


EDIT BY CHERYL CHEN

Lời nói của Chu Nghi Nhiên như kẹo ngọt, quyến rũ Mễ Tình.

Chắc chắn nhà anh tốt hơn nhà Tiêu Cố ở Hoa viên Nam Thành nhiều, cô chuyển đến đấy ngày nào cũng ngâm trong bồn tắm. Nhưng lại không phải trà tiền nhà, Anh Thỏ chắc cũng không đòi cô tiền điện nước…

Nếu nói trong lòng không rung động, thì chắc chắn là nói dối.

Nhưng đi làm sẽ rất xa, hơn nữa, ngày nào cô và anh Thỏ cũng sống chung dưới một mái nhà… huyết áp cô chịu không nổi ~

Cô hạ khóe môi, cười gượng hai tiếng: “Không cần đâu, dọn đồ đạc quá phiền phức, hơn nữa em đi làm cũng không tiện.”

Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái này em không cần lo lắng, ngày nào anh cũng đưa đón em.”

Mễ Tình ngây người nhanh chóng cự tuyệt: “Không được đâu ạ, phiền anh lắm.”

Chu Nghi Nhiên cười với cô: “Nếu em thấy phiền cho anh quá, em có thể không đi làm. Chỉ cần ngồi ngốc trong nhà anh, để anh xử lý xong công việc bên này, chúng ta cùng nhau về thành phố C.”

Mễ Tình bối rối, ngày nào cũng tắm, không cần đi làm, đây quả thực là môi trường sống lý tưởng của cô. Không không, cô lắc đầu, vứt hết mấy cái suy nghĩ hưởng lạc ra khỏi não: “Em không phải ký sinh trùng Mễ, hơn nữa nếu bố em không đổi ý, em sẽ không về thành phố C.”

Chu Nghi Nhiên nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười, cô bé trước đây đã trưởng thành, có chủ kiến của mình rồi. Anh xoa đầu cô, cười nói: “Ký sinh trùng Mễ này anh nuôi được, còn bố em, em phải tin tưởng rằng ông ấy làm tất cả mọi chuyện chỉ muốn tốt cho em, tuy cách này không hợp lí lắm, nhưng em là con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy chắc chắn thương em nhất.”

Anh có thể hiểu được ý nghĩ của bố Mễ, Mễ gia sản nghiệp lớn, lại chỉ có một cô con gái, bố Mễ muốn chọn cho cô một người chồng đáng tin cậy mới có thể giao hết công việc cho anh ta.

Mễ Tình cúi đầu, rầu rĩ: “Là em cưới chồng chứ đâu phải bố, đương nhiên phải theo ý em rồi.”

Chu Nghi Nhiên méo miệng, nói: “Em yên tâm, khi trở về thành phố C anh sẽ tìm cơ hội trò chuyện với bác Mễ, nếu bố em phát hiện có người còn ưu tú hơn cả tên họ Tống kia, chắc chắn sẽ đổi ý.”

Mễ Tình ngẩng đầu nhìn anh, liếc rất nhanh, sao cô lại cảm giác mấy lời này hơi …

Chu Nghi Nhiên nhìn cô chăm chủ, hỏi lại một lần: “Bây giờ anh mang em đi nhé?”

Mễ Tình cắn môi, suy tư một lát, nói với giọng rầu rầu: “Hic, nhưng tháng này em trả tiền phòng rồi, nếu như bây giờ dọn ra ngoài, Tiêu Cố chắc chắn sẽ không trả cho em tiền nửa tháng còn lại đâu, em chịu thiệt đó huhu.”

Chu Nghi Nhiên trầm mặc, mím môi: “Được rồi, em cứ nghĩ ký đi, nếu thay đổi chủ ý thì…” anh lấy điện thoại ra, “à cho anh số điện thoại bây giờ em dùng với.”

Mễ Tình gật đầu, nói số cho anh. Chu Nghi Nhiên gõ xuống bàn phím, gọi: “Nếu thay đổi chủ ý, gọi cho anh vào số này.”

Mễ Tình cười nhấn tắt: “Được ạ.”

Chu Nghi Nhiên để điện thoại vào túi, nhìn cô nói: “Bây giờ chúng ta về lại quán đi, chắc Xuyến Xuyến bị Cố Tín ăn mảnh hết rồi.”

Mễ Tình cười cười theo anh về. Chu Nghi Nhiên xoay người nhìn cô đi bên cạnh, nói: “Mai em có rảnh không? Anh cũng hiếm khi tới thành phố A, hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi?”

Mễ Tình định đáp ứng, nhưng từ “Được” bị kìm lại: “Mai em phải đi làm ui da…” cô cau mày suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nhưng em có thể xin nghỉ!”

Xíu nữa về quán cô sẽ lập tức tìm Tiêu Cố xin nghỉ!

Khi cô và Chu Nghi Nhiên vào trong tiệm, Tiêu Cố vẫn chưa đi. Tuy khách ở tầng 1 đã đông hơn nhưng tầng hai vẫn rất yên ắng.

Tiêu Cố ngồi trong phòng Cố Tín, ánh mắt rọi một lượt trên người Mễ Tình và Chu Nghi Nhiên đang sóng vai bước, cuối cùng rơi trên người Mễ Tình: “Trong thời gian làm việc, ngang nhiên qua mặt ông chủ rời khỏi vị trí, cô không cần tiền lương hôm nay à?”

Nghe thấy tiền mình bị hao hụt, Mễ Tình xông lên, biện luận với Tiêu Cố: “Tôi mới đi có 10 phút, bây giờ trong quán có cập rập lắm đâu.”

Tiêu Cố nói: “Mười phút cũng là tự ý rời đi, một tiếng vẫn là tự ý rời đi.”

Mễ Tình giật giật khóe miệng, định nói gì thêm, nhưng Chu Nghi Nhiên kéo cô lại: “Không sao, anh ta trừ bao nhiêu, anh bù gấp đôi cho em.”

Tiêu Cố nhìn về phía Chu Nghi Nhiên, Chu Nghi Nhiên chống lại ánh mắt ấy, cười cười với anh.

Tiêu Cố rũ mi, đứng dậy ra ngoài. Mễ Tình gọi anh, Tiêu Cố quay đầu, trầm mặc nhìn cô.

“À…..” Mễ Tình thấy hơi khó nói, cảm giác cô nói bất kì cái gì Tiêu Cố cũng sẽ không đồng ý. Cô mấp máy môi, nói: “Cái này, tôi xin nghỉ ngày mai có được không?”

“Không được.” Tiêu Cố chẳng mảy may suy nghĩ, đáp luôn.

Anh cự tuyệt quá dứt khoát, Mễ Tình tức giận: “Sao không được? Tôi có việc riêng, anh cứ trừ lương là được.”

Tiêu Cố nói: “Cô nói xem cô có việc riêng gì.”

Mễ Tình nghẹn, nói chung không thể bảo là cô đi chơi với anh Thỏ đâu!

Tiêu Cố cau mày một cái khó nhận ra, xoay người đi về phía trước, Mễ Tình giận đùng đùng gọi anh: “Tôi đổi lịch nghỉ với người khác, được chưa??”

Cô nói xong nhìn về phía Thẩm Thi Thi đang đứng cạnh Cố Tín, nói: “Mai cô đi làm giùm tôi, lần sau tôi làm bù cho.”

Cô cho rằng với giao tình của mình và Thẩm Thi Thi, cô ấy sẽ đồng ý, không nghĩ rằng Thẩm Thi Thi cự tuyệt: “Hic, tôi sắp thi cuối kỳ, mai phải tới thư viện.”

Mễ Tình nhướn mày: “Thư viện đi lúc nào chẳng được, chẳng lẽ cô hẹn bạn trai?””

“Đương nhiên là không! Tôi không có bạn trai cô đừng nói lung tung!” cảm giác ánh mắt Cố Tín đang rơi vào người mình, Thẩm Thi Thi khẩn trương giải thích.

Mễ Tình cắn môi, không miễn cưỡng: “Để tôi tìm người khác.”

Thẩm Thi Thi nhìn lướt qua Tiêu Cố đứng ngoài, nói thầm: “Ông chủ không muốn thả cô ra, chẳng ai đổi nghỉ cùng cô đâu.”

Mễ Tình: “…”

Chu Nghi Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tình, cười nói: “Không sao cả, chờ đến ngày nghỉ của em, chúng ta ra ngoài chơi, anh còn ở thành phố A một thời gian nưa mà.”

Anh nói xong lời này, Thẩm Thi Thi và Cố Tín đều nhìn anh, Tiêu Cố ngoài cửa cũng lẳng lặng dõi mắt.

Chu Nghi Nhiên như không nhận ra, ngồi xuống ghế của mình, ngẩng đầu nói với Mễ Tình: “Em có muốn ăn chung không?”

Mễ Tình đương nhiên muốn, nhưng ngại ông chủ đứng ngoài. Nếu như cô đồng ý, nói không chừng anh ta hất canh vào người cô mất: “Em còn phải làm việc, mọi người cứ chậm rãi ăn, em cầm đồ ăn lên cho!”

Cô nói xong đi ra ngoài luôn, khi ngang qua Tiêu Cố còn ‘hừ’ một tiếng.

CốTín nghĩ ngợi gì đó, rồi hỏi Tiêu Cố ngoài cửa: “Anh có muốn ăn cùng không?”

Tiêu Cố nhàn nhạt quét qua Chu Nghi Nhiên, xoay người rời đi: “Không cần, không thấy ngon miệng.”

Sau khi anh đi, Thẩm Thi Thi và Cố Tín trong phòng bao nhìn nhau, rồi nâng khóe miệng. Cố Tín nhướn mày, cô muốn làm gì đây?

Thẩm Thi Thi lấy điện thoại từ trong túi, đến bên cạnh Chu Nghi Nhiên, đề cử món mới: “Các anh có muốn dùng thứ khác không? Ở chỗ chúng tôi còn có nhiều món ngon lắm.”

Cô trượt vài tấm hình trong album ảnh cho Chu Nghi Nhiên xem, đều là đồ ăn trong tiệm. Đầu ngón tay một lần nữa nhẹ nhàng trượt về sau, một hình ảnh khác hẳn với mấy tấm trước xuất hiện.

Đó là hình lần trước Thẩm Thi Thi chụp lén Tiêu Cố hôn Mễ Tình.

Chu Nghi Nhiên sửng sốt, nhíu mày.

Thẩm Thi Thi cảm thán, giật lại di động cực nhanh: “Ngại quá, bật nhầm hình.” cô cười cười với Chu Nghi Nhiên, rời khỏi phòng: “Tôi không quấy rầy hai người dùng bữa nữa, cần gì cứ gọi tôi.”

Tuy Cố Tín không biết vừa rồi Thẩm Thi Thi cho Chu Nghi Nhiên xem ảnh gì, nhưng nhìn sắc mặt phán đoán, chắc chắn không phải chuyện tốt. Anh uống một ngụm trà, hỏi Chu Nghi Nhiên: “Cậu và Mễ Tình có quen biết?”

Chu Nghi Nhiên gật đầu: “Cậu không nhớ cô ấy sao? Cô ấy là con gái chú Mễ, bình thường hay chơi với Cố Trân, Cố Bảo.”

Cố Tín bất ngờ, cô gái kia là con chú Mễ? Quả thật, anh không nhận ra.

“Tôi rất ít khi tụ họp với các cậu, có mấy người không rõ lắm.” Cố Tín nói.

Chu Nghi Nhiên cười: “Nói như vậy, tôi chắc hẳn phải cảm thấy vinh hạnh?”

Cố Tín nhìn anh, nói: “Tuy chúng ta có thể coi là bạn bè, nhưng nếu cậu và anh họ tôi cùng tranh giành một cô gái, tôi sẽ bênh anh trai tôi.”

Chu Nghi Nhiên cười khẽ, gắp thịt bò đã chín ra một cái bát.

Mễ Tình đang lựa đồ ăn trong menu, chuẩn bị mang lên cho Cố Tín và Chu Nghi Nhiên. Thẩm Thi Thi đến bên cạnh cô, lấy đĩa trên tay cô: “Tôi đưa lên là được rồi, cô xuống đi, dưới kia bận hơn.”

“À..” Mễ Tình suy nghĩ rồi xuống lầu, cô thấy xuất hiện trước mặt anh Thỏ với tư cách là nhân viên phục vụ thì xấu hổ lắm.

Cô tính toán, ba ngày sau cô có ngày nghỉ, đến hôm đó phải ăn mặc xinh đẹp đi với anh Thỏ.

Khi đến đại sảnh, cô phát hiện ra Tiêu Cố còn chưa đi, Mễ Tình lướt qua người anh, ‘hừ’ lần nữa.

Tiêu Cố nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm hơn bình thường: “Cô và cậu Chu Nghi Nhiên kia có quen biết?”

Mễ Tình quay đầu nhìn anh, giọng sừng sỏ: “Anh ấy chính là vị anh hùng mà anh cười nhạo đấy.”

Tiêu Cố ngẩn người không nói gì thêm. Cách đó không xa, Tiểu Đức Tử chọc chọc tay Lâm Tĩnh Dung, giọng sợ sệt: “Chị Dung Dung, ông chủ với Mễ Tình có chuyện gì thế? Sao hôm nay em cảm giác ông chủ đặc biệt đáng sợ?”

Lâm Tĩnh Dung cũng nhận thấy tâm tình Tiêu Cố không vui, cô nhìn Tiêu Cố, thu lại ánh mắt: “Đi làm chuyện của cậu đi, ông chủ không giết không thiêu cậu, sao phải sợ?”

Tiểu Đức Tử làm mặt đau khổ: “Nhưng ông chủ sẽ đối xử tàn tệ với em.”

Ánh mắt Tiêu Cố lơ đãng quét tới, Tiểu Đức Tử ngay lập tức đứng thẳng, nở nụ cười sáng lạn và ấm áp giữa mùa đông.

Cố Tín và Chu Nghi Nhiên gọi Thẩm Thi Thi lên tính tiền.

Phục vụ nam thần, Thẩm Thi Thi biểu diễn một màn Phật sơn vô ảnh thủ hoàn mỹ, được Cố Tín ngưỡng mộ: “Đúng là cao thủ trong nhân gian.”

Thẩm Thi Thi tự đắc: “Tôi chính là người tính tiền nhanh nhất quán! Chị Dung chưa chắc đã bằng đâu!”

Cố Tín cười xoa đầu cô: “Để tôi bảo chủ quán tăng lương cho cô.”

Thẩm Thi Thi cứng họng, không phải vì được tăng lương, mà là được nam thần xoa đầu!

Cô xấu hổ đến nỗi bừng mặt, thẹn thùng báo giá tiền. Cố Tín đưa thẻ ngân hàng cho cô, Thẩm Thi Thi vui vẻ trong lòng, cắm cúi tính tiền, đến khi cô ngẩng mặt lên, đã thấy trước mắt trống không.

Thẩm Thi Thi: “…”

Anh ấy đi đâu thế? Đi từ cửa sau à?

Cô đuổi theo bằng cửa sau, cũng không thấy bóng dáng anh.

Thẻ ngân hàng trong tay như củ khoai lang nóng phỏng tay, cô gấp gáp sờ điện thoại, nhắn cho tài khoản công chúng của Cố Tín một tin: “Cố Tín, anh đi đâu thế! Thẻ của anh vẫn còn ở chỗ em (tot)/~~”

Cố Tín hồi âm rất nhanh: “Vừa nãy đi vội quá, em cứ cầm hộ anh, lần sau anh đến tìm em.”

Thẩm Thi Thi:!! Đây là thẻ ngân hàng đấy!

Thẩm Thi Thi: Ơ kìa! Là anh à Cố Tín?!

Cố Tín: Nếu không thì là ai? [ khốc ]

Thẩm Thi Thi: … …

A a a a a để cô kích động đã!

Cố Tín: Nhưng dùng tài khoản công chúng không tiện lắm, em thêm tài khoản cá nhân đi!

Mười giây sau, Thẩm Thi Thi nhận được ID tài khoản của Cố Tín.

Cô nhin chằm chằm tài khoản kia, hơi kích động, nhấn kết bạn, rất nhanh nhận được sự đồng ý.

Cố Tiểu Tín: 

Thẩm Thi Thi: Hahahahahahahahaha Cố Tín, tên anh bệnh thế!

Cố Tiểu Tín: Anh từ trước tới nay đều thế 

Thẩm Thi Thi: Anh biến hình từ nam thần thành nam thần kinh chỉ trong một nốt nhạc:0

Có loại cảm giác gọi là yêu nhầm người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN