Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 48
Nhiệt độ cơ thể tăng lên, nụ hôn cũng cuồng nhiệt hơn, Mễ Tình áp vào lồng ngực nóng bỏng của anh, nghiêng đầu thở hổn hển: “Ăn trước đi đã, ăn ăn.”
Tiêu Cố cũng thở phì phò, anh lại cọ xát môi Mễ Tình, đáp: “Được.”
Trong phòng, không khí ái muội còn chưa tản bớt đi, hai người im lặng ăn cơm. Ăn xong, cả hai cùng rửa bát, Mễ Tình lau sạch bát, rồi muốn trốn chạy: “Em đi tắm trước nha.”
Tiêu Cố xoay người thuận tay nắm tay cô, cười: “Cùng nhau?”
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố dường như càng ngày càng không biết xấu hổ!
Tiêu Cố giả vờ không nhìn thấy sắc mặt đỏ như cà chua của cô, bụm miệng: “Bồn tắm trong phòng ngủ chứa được hai người đấy.”
Mễ Tình: “…”
Cô cựa ra khỏi vòng ôm như xiềng xích của Tiêu Cố, xông lên tầng hai như mũi tên rời cung.
Nhưng cuối cùng vẫn không tránh được móng vuốt của sói xám.
Sáng hôm sau, Mễ Tình đương nhiên phải nằm ì dưỡng thương, Tiêu Cố làm đồ ăn sáng xong, gọi cô mãi mà cô vẫn không chịu đứng lên.
“Ăn sáng cũng không tha thiết à?” Tiêu Cố nói. Anh nhìn Mễ Tình nằm bẹp, “Không dậy thì anh hôn em đấy.”
“Ơ…” Mễ Tình kéo chăn lên, che khuất nửa mặt, chỉ để lai đôi mắt chớp chớp nhìn anh, “Thế thì anh ghi âm nhạc chuông báo thức cho em đi.”
Âm thanh của cô xuyên qua lớp chăn dày, nghe hơi nhiễu, nhưng Tiêu Cố vẫn nghe rõ ràng, “Ghi âm nhạc chuông báo thức á?”
“Vâng.” Mễ Tình lần mò tìm điện thoại dưới gối, ấn trên màn hình mấy cái, “Anh nói ‘Công chúa nhỏ, dậy thôi nào.‘ đi”.
Tiêu Cố: “…”
Anh nhìn điện thoại trước mặt, trầm mặc một lúc, vẫn mở miệng: “Công chúa nhỏ, dậy thôi nào.”
Mễ Tình ghi âm xong, nghe lại một lần, cười nói với Tiêu Cố: “Nghe thế này giọng của anh càng thêm nam tính, ui chao…..”
Tiêu Cố không để ý đến cô, lật lật chăn: “Giờ em dậy được chưa nào?”
Mễ Tình lại nhấn trên màn hình mấy cái, kề điện thoại di dộng sát mặt anh: “Anh nói tiếp câu ‘Công chúa nhỏ, ngủ ngon‘ đi, em thích nghe mấy lời cực thâm tình như thế.”
Tiêu Cố: “…”
Anh cúi người, ghé sát tai Mễ Tình, trầm giọng nói: “Câu này mỗi tối anh có thể tự mình nói với em, đảm bảo cực thâm tình.”
Mặt Mễ Tình sát hơi thở mập mờ ấy, lập tức đỏ lựng.
Tiêu Cố rất hài lòng: “Vẫn chưa chịu dậy à?”
Mễ Tình bất đắc dĩ bò ra từ trong chăn ấm: “Khá hơn rồi ạ, em thế này không biết tại ai nữa.”
Tiêu Cố nghe cô nói vậy, cúi đầu cười: “Bữa sáng xong xuôi rồi, em rửa mặt rồi xuống ăn ngay nhé, anh phải ra ngoài, em cứ ở nhà chơi, buổi trưa anh đón em.”
“A..” Mễ Tình rề rà mặc quần áo, Tiêu Cố đi tới cửa rồi, lại vòng lại hôn cô một cái.
Mễ Tình ăn sáng xong dọn bàn sạch sẽ, không còn việc gì nữa. Tiêu Cố cũng đi rồi, cô liền lấy điện thoại ra lên mạng.
Trong mục ‘Bạn bè’, Thẩm Thi Thi cập nhật trạng thái mới, nói về phim điện ảnh mới của Mạc Trăn, ‘Tử huyệt thượng đế 4‘, Mễ Tình thấy, hào hứng nhắn tin cho Thẩm Thi Thi: “Hôm qua chị đã xem trailer ‘Tử thượng 4‘ rồi, cảm giác bác sĩ Cao Sâm càng ngày càng đẹp trai ~ bao giờ chiếu phim cùng đi xem không?”
Thẩm Thi Thi: [ khóc lớn ]
Mễ Tình:?? Làm sao vậy?
Thẩm Thi Thi: Vừa này Cố Tín cũng thấy trạng thái của em trong mục ‘Bạn bè’, anh ấy hình như đang tức giận [ khóc lớn ]
Mễ Tình: … Vì sao?
Thẩm Thi Thi: Anh ấy hỏi em, nam minh tinh ai đẹp trai nhất em trả lời là Mạc Thiên vương (╯﹏╰)
Mễ Tình: … Đứa nhỏ ngốc nghếch này..
Thẩm Thi Thi: [ khóc lớn ] em quên mất anh ấy cũng là ngôi sao nam QAQ
Thẩm Thi Thi: Anh ấy lại nhắn tin cho em này!
Thẩm Thi Thi: [ hình ảnh ]
Mễ Tình mở ảnh Thẩm Thi Thi gửi ra, là ảnh chụp màn hình điện thoại, Cố Tín gửi cho em ấy tin nhắn, nội dung như sau:
Nói, ai đẹp trai nhất?
Mễ Tình: “…”
Cố Tín và Tiêu Cố chắc chắn là anh em tốt! …
Thẩm Thi Thi: Em vừa nhắn lại, chọn Cố cực đẹp trai, anh ấy rất hài lòng! Em cũng xóa trạng thái đi rồi ~
Mễ Tình: “…”
Thẩm Thi Thi chắc bị Cố Tín ăn vào bụng rồi. Cô nghĩ đến mấy chuyện tối qua, cảm thấy…. Mình cũng bị Tiêu Cố ăn rồi.
Cô bĩu môi, nói chuyện khác: “Dạo này quán thế nào rồi?”
Thẩm Thi Thi đáp: Vẫn bận rộn như trước, à không, từ sau khi chị đi còn bận hơn nữa, ông chủ Tiêu không tuyển thêm người mới.
Mễ Tình: Cố lên ↖(^ω^)↗
Thẩm Thi Thi: Em cứ nghĩ ông chủ Tiêu yêu đương rồi tính cách sẽ tốt lên, nhưng hóa ra anh ấy vẫn thích săm soi bọn em [ mỉm cười ] anh ấy có gì bất mãn à? [ mỉm cười ]
Mễ Tình: …
Không đúng, cô cảm thấy anh rất bình thường.
Thẩm Thi Thi: Nói thật, ông chủ Tiêu độc miệng vô cùng, chị phải chịu thiệt để nhường anh ấy rồi 🙂
Mễ Tình: Thực ra, chị cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc chia tay, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy, chị lại cảm giác mình có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa 🙂
Thẩm Thi Thi: …
Thẩm Thi Thi: Ảnh chụp màn hình √ đã được gửi đến ông chủ Tiêu ^_^
Mễ Tình: … … …
Giữa người với người, sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có.
Trò chuyện một chút đã tới trưa, Tiêu Cố lái xe đưa cô về hoa viên Nam thành ăn trưa, Tiêu Cố hẹn công ty vệ sinh vào ba ngày sau, nên hai ngày này hai người vẫn ở đây, tiện dọn chút đồ đạc.
Mễ Tình khác với Tiêu Cố, cô mang rất nhiều quần áo đi, chỉ chừa một bộ ở bên ngoài, còn lại để hết vào vali.
Hai ngày này, cô chỉ có việc đưa chó đi và xếp hành lí, vèo một cái qua mau.
Hôm sau, mọi thứ cần mang đi đã được đóng gói trong vali. Mễ Tình dắt chó xong, vốn định chờ Tiêu Cố trở về, cùng anh chuyển đến Khải Thụy quốc tế ở, nhưng vừa mới tới cửa khu, đã thấy một chiếc ô tô đen đỗ ở đó.
Chiếc xe này cô chưa thấy bao giờ, cô mở to mắt nhìn, thầm nghĩ chắc của nhà hàng xóm, Vậy mà chưa đến cầu thang, cửa chiếc ô tô đen mở ra, hai người đàn ông mặc tây trang đen xuống xe.
Hai người kia đều cơ bắp, mặc tây trang đen vô cùng khí thế.
Lông mày Mễ Tình nhíu lại, diễn hắc y nhân à?
Husky bất an sủa bọn họ, Mễ Tình kéo xích chó, toan mang nó đi vòng qua đường khác. Cô vô thức cảm thấy, không nên dính líu gì đến hai người này.
Vậy mà vừa mới quay đầu, hai người mặc đồ đen đã bước nhanh tới chỗ cô, gọi: “Đại tiểu thư.”
Mễ Tình sửng sốt, mắt nháy nháy.
Đại tiểu thư? Gọi cô?
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, cô kéo Husky lùi về sau, định chạy đi, hai người đàn ông đã vọt ra trước cô chặn đường đi.
Husky tỏ vẻ lợi hại, nhưng hai người làm như không thấy nó, nhìn chằm chằm Mễ Tình: “Chủ tịch bảo chúng tôi đến đón cô về nhà.”
Mễ Tình bây giờ mới nhận ra, đây là người do bố cô phái tới, về phần vì sao bọn họ tìm được cô, bây giờ cô chưa có thời gian nghĩ đến. Cô lùi về sau, nhìn hai người đó: “Mấy anh là ai? Tôi không biết các anh.”
Hai người đứng bất động, thẳng tắp như núi: “Đại tiểu thư, xin hãy về gặp chủ tịch với chúng tôi.”
Mễ Tình cơ bản là đã ở chung với Tiêu Cố, tùy tiện quen rồi, bây giờ nghe gọi ‘Đại tiểu thư’, cô không quen lắm.
Hai người vẫn thấy cô không phản ứng, bước lên một bước, Mễ Tình lớn tiếng hét: “Mấy anh đừng tới gần tôi! Tôi báo cảnh sát đấy!”
Hai người nhìn nhau một cái rồi vẫn bước lên.
“Gâu gâu gâu!” Husky chắn trước người Mễ Tình, điên cuồng sủa hai người đàn ông, hai người dừng lại theo bản năng.
Mễ Tình biết Husky là con chó nhát gan, ngay cả Toy Poodle cũng không đánh được! Diễu võ giương oai thế này rất nhanh sẽ lộ tẩy, chạy nhanh là thượng sách.
Nhưng hai tên kia rất cao lớn, chắn đường cô đi. Mễ Tình mím môi, chợt nghe một trong hai tên khinh thường nói: “Một con Husky bọ mà cũng đòi chơi à?”
Mễ Tình: “…”
Cô miệng cọp gan thỏ quát hai tên kia: “Husky thì sao! Husky có thể chinh phục Châu Nam Cực đấy!”
“Gâu gâu!” Husky càng khí thế hơn.
Dường như sợ tiếng chó sủa sẽ đánh động đến người ngoài, hai tên kia mạnh bạo: “Nếu đại tiểu thư không muốn đi theo chúng tôi, chúng tôi chỉ còn cách cưỡng chế đưa cô đi.”
“Các người..” Mễ Tình chưa nói xong, đã bị hai tên kia nhanh chóng bắt lên xe.
“Rầm” một tiếng cửa xe đóng, Mễ Tình giùng giằng muốn ra mở cửa, lại bị một tên chế trụ: “Đại tiểu thư tốt nhất đừng có lộn xộn, cô bị thương chỗ nào sẽ không ổn đâu.”
Mễ Tình mở miệng định cắn tên kia, xe bỗng phanh kít lại, động tác cắn người của Mễ Tình làm cô bị sặc nước bọt.
Husky hướng về phía ô tô sủa không ngừng, xe đã lái đi rồi nhưng nó vẫn chạy theo.
Xe chạy thẳng ra khỏi cổng hoa viên Nam thành, đi về hướng thành phố C.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!