Băng Đế - Quyển 1 - Chương 26: Hư Thiên lệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Băng Đế


Quyển 1 - Chương 26: Hư Thiên lệnh


Một viên thuốc viến hình chỉ duy trì được trong ba canh giờ, mỗi ngày Tô Phong và Mao Vinh phi độn ba canh giờ, đi được hai ngàn dặm, thời gian còn lại tìm hoang sơn nào đó, thức ăn của hai người chính là thịt do Tô Phong nướng, ở đâu qua đêm cũng được.

Sau khi một viên thuốc biến hình mất tác dụng, Tô Phong phải đợi ba canh giờ nữa mới được uống viên thứ hai, như vậy thuốc mới phát huy tác dụng, bởi vậy, trừ lúc gấp rút, Tô Phong mới uống thuốc biến hình, bình thường nghỉ ngơi ở hoang sơn, giữ nguyên khuôn mặt thật.

Liên tục như vậy mấy ngày, mọi thứ trôi qua trong yên lặng, hai người đã đi được gần vạn dặm về phía Tây Bắc, cả quãng đường, nếu không vội, Tô Phong trừ nướng thịt, thời gian còn lại, đều dùng cho việc tu luyện. Linh khí ẩn hàm trong ngọc quỳnh tiên nhưỡng so với nguyên linh đan cực phẩm đầy đủ hơn. Uống ngọc quỳnh tiên nhưỡng xong rồi tu luyện, tu vi sẽ tăng rất nhanh.

Mao Vinh tu luyện rất ít, lúc không đi, hắn cũng chỉ uống rượu, ăn thịt.

Hôm đó, trời đã về chiều, hai người lúc này đã bay được hơn hai ngàn dặm về hướng Bắc, dừng lại ở một hoang sơn, nổi lửa, Tô Phong chuẩn bị nướng thịt mê hương thú.

“Ai da…”

Đột nhiên, Mao Vinh kêu lên một tiếng.

Tô Phong chỉ cảm thấy một cái gì đó loáng qua mặt, bụp một tiếng, Mao Vinh ngã lăn ra đất, trên mông vẫn còn nguyên một dấu chân.

Tô Phng giật mình, liếc mắt nhìn, một đạo nhân tuổi độ tứ tuần, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, khoái chí nhìn miếng thịt nướng trên tay Tô Phong.

Tô Phong nhìn đạo sĩ,liền xác định đó là sư phụ của Mao Vinh, Nam Thiên đạo nhân.

“Đạo sĩ thối, đây là cái đá thứ chín trắm chín mươi chín rồi đấy, sẽ có ngày ta trả lại hết cho ông…”

Mao Vinh từ dưới đất lồm cồm bò dậy, phủi phủi mông nói.

Nam Thiên đạo nhân đã thu hết tu vi lại nên Tô Phong không thể nhìn ra ông ta đang ở cảnh giới nào, nhưng, thần không hay quỷ không biết đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, tu vi của Nam Thiên đạo nhân, so với Tô Phong và Mao Vinh, cao hơn không chỉ trăm lần.

Ông ta là sư phụ của Mao Vinh, Tô Phong tỏ ra hết sức cung kính, nói:

“Ngài là sư phụ của Mao đệ? Vãn bối Tô Phong, chào tiền bối”.

Nam Thiên đạo nhân liếc nhìn Mao Vinh rồi mỉm cười với Tô Phong, nói:

“Tiểu tử, kĩ nghệ nướng thịt của ngươi không tệ”.

Tô Phong gật đầu nói:

“Được lọt pháp nhãn của tiền bối, vãn bối vinh hạnh vô cùng, mời tiền bối đợi một lúc, rồi cùng nhau thưởng thức!”

“Ha ha… tiểu tử được lắm, biết tôn trọng người lớn, rất hợp khẩu vị ta, không tệ không tệ…”

Nam Thiên đại nhân ha ha cười nói.

Thấy thần sắc Nam Thiên đạo nhân có vẻ hòa nhã, Tô Phong cẩn thận quan sát ông ta kĩ thêm một chút. Mặc dù để râu dài nhưng sắc mặt hồng hào, có lẽ chưa đến bốn mươi tuổi, trên người khoác một bộ đạo y bát quái, tay xách hồ lô, thỉnh thoảng lại uống một ngụm, có lẽ thứ đựng trong hồ lồ này là mỹ tửu.

“Đạo sĩ thối, xem trên tay ta là cái gì đây?”

Mao Vinh đứng cách xa vài trượng, thần sắc hưng phấn nói, tay cầm một chiếc bình ngọc trắng, chính là ngọc quỳnh tiên nhưỡng.

Nam Thiên đạo nhân khịt khịt mũi, rồi lại ngửi rượu trong hồ lô của mình, nói:

“Hòa thượng chết tiệt, ngươi thì có thứ gì tốt chứ?”

“Hắc hắc…”

Mao Vinh đắc ý cười, mở nắp bình, một mùi hương ngào ngạt bay ra, nói:

“Là ngọc quỳnh tiên nhưỡng, là mỹ tửu ngon nhất đấy”.

“Ồ…”

Nam Thiên đạo nhân gật đầu nói:

“Hòa thượng chết tiệt, thì ra kẻ trộm ngọc quỳnh tiên nhưỡng ở Nhưỡng Tiên Các là ngươi?”

“Đạo sĩ thối, có muốn không?”

Mao Vinh giơ giơ chiếc bình ngọc trên tay, thần tình rất đắc ý.

“Ái da…”

Mao Vinh vừa dứt lời, lại một tiếng kêu thất thanh nữa vang lên, thân thể bay xa vài trượng, trên mông có thêm một vết chân, chiếc bình ngọc lúc này đã chuyển sang tay Thiên Nam đạo nhân.

“Hòa thượng chết tiệt, có thứ tốt như vậy mà không đưa cho sư phụ, còn dám bày ra trước mặt ta… để ta đá chết ngươi”.

Nam Thiên đạo nhân mắng một câu, ngửi ngọc quỳnh tiên nhưỡng trong tay, sắc mặt hớn hở, cười nói:

“Rượu ngon… ha ha, rượu ngon…”

Nói đoạn, ực một tiếng, uống một ngụm lớn, thần tình sảng khoái cực độ.

Mao Vinh bò dậy từ dưới đất, miệng lẩm bẩm:

“Đạo sĩ thối, đây là cái đá thứ một ngàn, ta ghi nhớ trong lòng rồi đấy, đợi đến một ngày, ta sẽ trả đủ cho ông”.

Tô Phong kinh ngạc nhìn một tăng một đạo, nhủ thầm: thầy trò nhà này đúng là không phải người thường, nếu như không nhìn thấy Mao Vinh nhớ sư phụ của hắn thế nào, chắc đã nghĩ hai người này phải có thâm thì gì với nhau!

Nam Thiên đạo nhân thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh Tô Phong, nói:

“Tiểu Tử, ngươi tên Tô Phong?”

“Vâng”.

Tô Phong gật gật đầu, giữ lễ phép với người lớn chí ít không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nam Thiên đạo nhân nói:

“Kĩ năng nướng thịt của ngươi không tệ, chẳng trách đồ đệ ngốc của ta muốn đi cùng ngươi, các ngươi đi về phía Bắc, là muốn đi đến đâu?”

Linh Hư Sơn, Hư Thiên Tông…

Tô Phong ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra sự thật. Mặc dù từ miệng Mao Vinh, hắn biết Nam Thiên đạo nhân có thành kiến gì đó với Hư Thiên Tông, nhưng với một cao nhân, nói sự thật vẫn tốt hơn là nói dối.

Nam Thiên đạo nhân nghe vậy, không nói gì chỉ nhìn về phía Hư Thiên Tông.

Mao Vinh chạy đến, cũng ngồi bên cạnh Tô Phong, nói:

“Ta không đi Hư Thiên Tông, phạm vi một vạn dặm quanh Hư Thiên Tông cũng không tiếp cận”.

Đối với những gì Nam Thiên đạo nhân nói, Mao Vinh vẫn nhớ rất kĩ.

“Ngươi đến Hư Thiên Tông làm gì?”

Một lúc lâu sau, Nam Thiên đạo nhân hỏi.

Tô Phong nói:

“Bái sư học nghệ”.

Nam Thiên đạo nhân liếc nhìn Tô Phong, nói:

“Với tu vi của ngươi, từ cổ chí kim rất ít người hơn được”.

Tô Phong năm nay mười bốn tuổi tuổi, tu vi đã đến Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, với tộc độ tu luyện này, cho dù thời thượng cổ cũng rất ít người có thể so với hắn.

Tô Phong cười cười, nói:

“Vãn bối đật được chút cơ duyên mới có thành tựu hôm nay, luận thiên tư, còn kém xa Mao đệ. Người ta nói minh sư xuất cao đồ, có thể dạy ra một đồ đồ đệ như Mao đệ, tiền bối khiến vãn bối vô cùng ngưỡng mộ”.

“Không không không…”

Mao Vinh lập tức lắc đầu nói:

“Lão huynh lợi hại hơn ta nhiều lắm, ta đâu thể giết được hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín trong nháy mắt như huynh…”

Thấy Nam Thiên đạo nhận ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, Mao Vinh lập tức vui vẻ nói:

“Hôm đó, con bị hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín của Nhưỡng Tiên Các truy sát, tưởng không thể địch nổi thì đột nhiên một đường kiếm cưỡng dài gần trăm trượng từ trên trời chém xuống. Tô huynh lao xuống, một kiếm chém nát một Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, một Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín khác thì bị đóng thành băng, chỉ có mấy giây, hai Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín đều chết… quá lợi hại”.

Kiếm cương dài gần trăm trượng? Tô Phong tròn mắt, nói thế thì khoa trương quá, dù là đại tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể một kiếm chém ra kiếm cương dài trăm trượng? Lợi hại như vậy mà cũng chẳng thể giết chết kẻ thù ở khoảng cách một trăm trượng?

Nhưng, mặc dù những gì Mao Vinh nói có phần khoa trương, nhưng Nam Thiên đạo nhân rõ ràng rất hiểu đồ đệ mình, tình huống đó về cơ bản đã xuất hiện nguyên trạng trong mắt Nam Thiên đạo nhân.

Đợi Mao Vinh nói xong, Tô Phong cũng nướng xong thịt. Đúng như Mao Vinh nói, Nam Thiên đạo nhân cũng giống như hắn, thích uống rượu ăn thịt nên tuyệt đối không từ chối thịt nướng của Tô Phong.

“Ngươi muốn đến Hư Thiên Tông bái sư học nghệ?”

Đang ăn thịt nướng, Nam Thiên đạo nhân đột nhiên hỏi.

Tô Phong gật gật đầu, nói:

“Vãn bối nghe nói Hư Thiên Tông không chỉ pháp thuật lợi hại, hơn nữa có một vị tên là Đan Tiên Hoàng Dược Tiên tiền bối, kĩ thuật luyện đan, vang khắp Đại Doanh, vãn bối đi Hư Thiên Tông một là muốn học pháp thuật lợi hại, hai là muốn học thuật luyện đan của Đan Tiên tiền bối”.

Nam Thiên đạo nhân gật gật đầu, giở tay, trong đó đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài, ném vế phía Tô Phong. Tô Phong đón lấy, đó là một miếng lệnh bài lớn cỡ bàn tay, một mặt khắc hai chữ Hư Thiên, một mặt khắc một tòa đại điện, Tô Phong đọc qua đoạn này nên biết nó là gì.

“Đây là cái gì?”

Mặc dù trong lòng biết đây là Hư thiên lệnh, nhưng Tô Phong vẫn ra vẻ kinh ngạc, hỏi.

Nam Thiên đạo nhân nói:

“Đây là Hư thiên lệnh, tiểu tử, ta ăn thịt nướng của ngươi mà không có gì cảm ơn ngươi, nếu như ngươi đã muốn đến Hư Thiên Tông, vậy thì Hư Thiên lệnh này, có thể giúp được ngươi những lúc khó khăn”.

“Đa tạ tiền bối”.

Hư Thiên lệnh quyền lực cực đại, có Hư Thiên lệnh, tháng ngày trong Hư Thiên Tông sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tô Phong mừng rỡ, nhưng vần không quên tranh thủ hỏi:

“Tiền bối, ngài sao lại có Hư Thiên lệnh? ngài là trưởng bối của Hư Thiên Tông sao?”

Nam Thiên đạo nhân lắc lắc đầu, nói:

“Ta không có liên quan gì đến Hư Thiên Tông, ngươi đừng hỏi nhiều, tiểu tử, Hư Thiên lệnh này không phải vật tầm thường đâu, mấy ngày tới, ngươi phải nướng thật nhiều thịt đấy”.

“Chỉ cần tiền bối muốn ăn, vãn bối nướng bao nhiêu cũng được”.

Tô Phong gật đầu nói.

Tô Phong mỗi ngày nướng không ít thịt, mỗi ngày đều tiếp tục di chuyển về phía Bắc, có Nam Thiên đạo nhân ở đây, Mao Vinh cũng an phận rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều bị Nam Thiên đạo nhân đá cho mấy cái vào mông”.

Mỗi lần bị đá, Mao Vinh đều bò dậy, nói:

“Đây là lần thứ xxx ông đá ta, ta ghi nhớ hết rồi đấy, sẽ có một ngày, ta trả lại hết cho ông”.

Có Nam Thiên đạo nhân ở đây, Tô Phong căn bản không cần dùng đến thuốc biến hình. Những ngày sau đó, bọn Tô Phong đi thêm được một vạn dặm nữa, thịt mê hương thú trong Càn Khôn Trạc đã hết.

Ngọc quỳnh tiên nhưỡng trong tay Mao Vinh dưới sức uống của Tô Phong, Nam Thiên đạo nhân, Mao Vinh, toàn bộ đều đã thấy đáy.

Rượu ngon thịt thơm, toàn bộ không còn.

Một ngày, phía trước xuất hiện một tòa thành trì, Tô Phong đang định vòng qua thì Nam Thiên đạo nhân nói:

“Không cần đi qua, không còn rượu thịt nữa, hôm nay chúng ta phải vào thành ăn một bữa mới được”.

“Tiền bối, vãn bối là tội phạm truy nã Đế Đình! Vào thành, e rằng không ổn!”

Tô Phong kinh ngạc nói.

“Ngươi cũng không phải là tội phạm thật? Sợ cái gì! Xem trong thành có bán thịt mê hương thú ngon không, mua một ít nướng ăn… haizzz, ăn bao nhiêu ngày, bây giờ nghiện rồi”.

Nam Thiên đạo nhân nói.

Tô Phong nói:

“Cái này, mặc dù vãn bối không phải Lý Nghiêm, nhưng người của Đế Đình không nghe vãn bối giải thich, vào thành, vãn bối có miệng cũng không nói rõ được!”

Tô Phong vẫn có chút lo lắng, quan trọng nhất, Tàng Truy Dương đuổi theo hắn đến Đông Hoang, kết quả chết mất xác, mặc dù không phải Tô Phong giết, nhưng nguyên nhân cũng đều là do Tô Phong.

Nam Thiên đạo nhân vỗ vỗ ngực, nói:

“Sợ cái gì? Có ta ở đây, ai dám bắt người? Cứ đi theo ta”.

Mao Vinh đứng bên cạnh gật đầu nói:

“Đúng đúng đúng, có đạo sĩ thối ở đây, ai dám làm càn, lão đệ, đệ cứ vào thành, có phiền phức gì, đạo sĩ thôi chỉ cần đụng một ngón tay là ổn hết”.

“Vậy… được!”

Có Nam Thiên đạo nhân đảm bảo, Tô Phong gật gật đầu.

Để cho an toàn, Tô Phong nuốt một viên thuốc biến hình, rồi mới cùng Nam Thiên đạo nhân, Mao Vinh hai người phi độn vào thành,

Thành này tên là Hằng Châu Thành, ba người đáp xuống trước cổng thành, đi vào bên trong. Tu sĩ thủ thành chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm, đương nhiên không thể nhìn ra tướng mạo thực sự của Tô Phong.

Ba người nhanh chóng đi vào khu chợ trong thành, mê hương thú mặc dù rất hiếm nhưng trong Hằng Châu Thành vừa hay có một con, bị Tô Phong mua lại. Thấy không có ai phát hiện ra mình, Tô Phong thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Tiền bối, mê hương thú đã mua được rồi, chúng ta ra ngoài thành nướng thôi!”

“Không vội…”

Nam Thiên đạo nhân vuốt vuốt râu, nói:

“Thành này ta đến rất nhiều lần, thành Đông có một tửu lầu, tên gọi Túy Tiên Lầu, ở đó có một loại mỹ tửu, tên gọi “Tiên bất quá tam”. Mặc dù không bằng ngọc quỳnh tiên nhưỡng, nhưng cũng rất ngon. Đã đến đây rồi thì đi uống một trận cho đã”.

“Tiên bất quá tam? Được được…”

Nghe thấy có rượu uống, Mao Vinh vỗ tay tán thưởng.

Nam Thành đạo nhân cùng Mao Vinh đã hứng thú như vậy, Tô Phong chẳng biết thế nào, đành phải cùng họ đi đến Túy Tiên Lầu.

Tìm một vị trí thật tốt, ba người ngồi xuống, một lúc sau mỹ tửu đã được dọn lên. Nam Thành đạo nhân và Mao Vinh uống “tiên bất quá tam”, tấm tắc khen ngon mãi, Tô Phong sợ bị phát hiện, trong lòng cảnh giác, “tiên bất quá tâm mặc dù ngon nhưng uống vào miệng chẳng có chút cảm giác nào.

Rượu hết nửa tuần, Nam Thiên đạo nhân lên tiếng nói:

“Tiểu tử, ngươi có biết tại sao ta lại đến đây không?”

Tô Phong lắc lắc đầu, nói:

“Tiền bối mời nói”.

Nam Thiên đạo nhân nhấp một ngụm tiên bất quá tam, nói:

“Bọn ta không đi cùng ngươi tới Hư Thiên Tông nữa, ngươi đi một mình đi”.

“Tại sao?”

Tô Phong hỏi.

“Đạo sĩ thối đã nói vậy, chắc chắn có nguyên nhân…”

Mao Vinh vừa nói hết, đột nhiên kêu lên một tiếng:

“Ây da…”

Thân thể hắn bay xa vài trượng, trên mông lại thêm một vết chân, Nam Thiên đạo nhân phủi phủi ống quần, nói:

“Lúc sư phụ nói chuyện, không được nói leo”.

Mao Vinh từ dưới đất bò lên, nói:

“Đây là cú đá thứ một ngàn không trăm hai mươi ba, ta ghi nhớ hết đấy, sẽ có một ngày ta trả toàn bộ lại cho ông”.

Túy Tiên Lầu có không ít người đến, những tiếng nghị luận bắt đầu nổi lên, nhưng Mao Vinh không để ý, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hắn bị Nam Thiên đạo nhân đá ở chỗ công cộng.

Tô Phong than thầm trong bụng, Hằng Châu Thành là một tòa thành rất lớn, Tu sĩ Thần Hải cảnh trong thành có lẽ cũng không ít không biết có Bồi Nguyền kỳ cùng Kim Đan kỳ không. Làm ồn như vậy, nếu như làm người khác chú ý, thì rắc rối to.

Nam Thành đạo nhân chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nói:

“Bởi vì quãng đường đến Hư Thiên Tông, đều bị Đế Đình phong tỏa hết”.

“Tại sao?”

Tô Phong lại hỏi tiếp.

Nam Thiên đạo nhân nói:

“Bởi vì Đế Đình đã xác định, Lý Nghiêm ẩn nấp trong phạm vi này, để thể hiện sự tôn trọng của mình với Đế Đình Tàng gia, tám đại thế gia còn lại cùng Tàng gia, góp sức quản lý Đại Doanh, tất cả tông môn đều phải thần phục các tiên tu thế gia, tông môn không thần phục, đều là kẻ thù của Đế Đình. Hư Thiên Tông chính là tông môn không hành phục Đế Đình, Đế Đình đương nhiên không muốn khiến Lý Nghiêm chạy vào Hư Thiên Tông”.

Tô Phong nhíu mày, nói:

“Không lẽ vãn bối phải lén lút lẻn vào?”

“Không được”.

Nam Thiên đạo nhân lắc đầu nói:

“Vì Tàng Thiên Cơ đã đích thân phong tỏa đoạn đó, tiến hành tìm kiếm rải thảm, một tháng nữa, bất kể Lý Nghiêm trốn ở đâu, đều bị Tàng Thiên Cơ tìm ra”.

“Tàng Thiên Cơ…”

Tô Phong híp mắt lại lẩm bẩm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN