Băng Đế - Quyển 1 - Chương 30: Huyết Văn Phi Đao, bản đồ bí địa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Băng Đế


Quyển 1 - Chương 30: Huyết Văn Phi Đao, bản đồ bí địa


Tô Phong thu tay trái, nhẹ nhàng đẩy Lý Nghiêm, Lý Nghiêm ngã vật ra sau, rắc, choang… cả thân thể, biến thành vô số những mảnh băng vụn, chết một cách vô cùng triệt để.

Hắn nhìn Trấn Thiên Tháp sau lưng, nhặt lên quan sát, lúc này chỉ cần chậm một chút, là đã bị Trấn Thiên Tháp chụp trúng rồi. Tu sĩ Thần Hải cảnh không phải là cứ không tay không chân là không nguy hiểm. Chỉ cần pháp lực của hắn vẫn còn, dù là một tia ý thức cũng có thể sử dụng pháp bảo, phát ra công kích kinh thiên động địa.

Nên, Tô Phong căn bản không có ý định bắt sống Lý Nghiêm tra khảo.

Trấn Thiên Tháp là pháp bảo, giống như Ngũ Linh Phân Thần trùy, Tô Phong đã có thể sử dụng, chi cần luyện hóa pháp linh thức nguyên chủ trong pháp bảo xong, mới có thể sử dụng.

Thu Trấn Thiên Tháp vào Càn Khôn Trạc, Tô Phong lập tức tìm kiếm trong đống băng đá vốn dĩ là thân thể Lý Nghiêm, rất nhanh, Tô Phong tìm thấy một chiếc vòng tay đen xì, là Càn Khôn Trạc, quả nhiên là đệ tử đại thế gia, tuổi còn trẻ mà đã có Càn Khôn Trạc.

Lý Nghiêm vẫn chưa đến Bồi Nguyên kỳ, không thể bồi luyện Càn Khôn Trạc thành pháp bảo, nên Càn Khôn Trạc của hắn còn ở trạng thái pháp khí, Tô Phong bây giờ có thể sử dụng, thứ mà Đế Đình cần, chắc chắn nằm trong Càn Khôn Trạc này.

Nhưng, Tô Phong mặc dù vui mừng, nhưng vẫn không dám quá đắc ý. Mặc dù quanh đây không có tu sĩ xuất hiện, nhưng lúc nãy hai người đại chiến, nếu như có tu sĩ Thần Hải cảnh, cho dù cách đó rất xa cũng có thể cảm nhận được. Thu Càn Khôn Trạc của Lý Nghiêm lại, Tô Phong không vội quan sát mà nhanh chóng thu pháp khí, tung phí kiếm, hóa thành một đường hào quang, phá không bay đi.

Đợi tìm được chỗ kín đáo, từ từ nghiên cứ di vật của Lý Nghiêm cũng không muộn.

Tô Phong dùng tốc độ nhanh nhất, bay hơn một ngàn dặm về hướng Bắc mới tìm được một khoảng rừng rậm rạp trong một hoang sơn không người. Độn quang tiêu tán, nhẹ nhàng đáp xuống.

Nửa tiếng sau, xác nhận an toàn, Tô Phong giơ tay, một chiếc vòng tay màu đen lập tức xuất hiện, là Càn Khôn Trạc của Lý Nghiêm.

Truyền Tiên Thiên chân khí vào trong Càn Khôn Trạc, Tô Phong lập tức “nhìn” thấy mọi thứ trong đó.

Không biết có phải vì bỏ chạy vội vã không mà trong Càn Khôn Trạc của Lý Nghiêm, trừ một số linh thạch ra, những vật phẩm khác không nhiều, Tô Phong vung tay, đôt hết mọi thứ trong Càn Khôn Trạc ra ngoài.

– Chỉ riêng đống linh thạch này thôi, thu hoạch đã không nhỏ, còn có linh thạch trung phẩm nữa.

Tô Phong mừng rỡ, đếm qua, linh thạch hạ phẩm, hơn ba ngàn miếng, linh thạch trung phẩm, cũng không ít, tổng cộng hơn ba trăm tám mươi miếng.

Một miếng linh thạch trung phẩm tương đường một trăm miếng linh thạch hạ phẩm, ba trăm tám mươi miếng linh thạch trung phẩm, tương đương hơn ba vạn tám ngàn miếng linh thạch hạ phẩm.

Cho dù số lượng linh thạch trong Càn Khôn Trạc của Tô Phong cũng hơn vài vạn nhưng nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Tu sĩ sau khi bước vào Thần Hải cảnh, có pháp lực, tốc độ hấp thu linh khí đại tăng, có linh thạch trung phẩm, tốc độ tu luyện nhanh hơn linh thạch hạ phẩm rất nhiều. Mặc dù hàm lượng linh khí trong linh thạch trung phẩm chỉ cao hơn linh thạch hạ phẩm một trăm lần, nhưng, giá trị thì cao hơn con số một trăm lần ấy.

Tưởng tượng một chút, hai tu sĩ có tu vi tương đương nhau, uy lực pháp bảo trên người cũng tương đương, chiến đấu bất phân thắng bại. Cả hai đều đang tiêu hao đến trạng thái pháp lực chân không, đúng lúc này, với tốc độ hấp thu linh khí của linh thạch trung phẩm, tác dụng thể hiện sẽ rất rõ ràng, sử dụng linh thạch hạ phẩm cần thời gian một ngày mới có thể bù lại pháp lực tiêu hao, còn linh thạch trung phẩm, tốc độ là một trăm lần, có lẽ chỉ mất nửa tiếng để hồi phục pháp lực là có thể tiếp tục chiến đấu.

Như vậy, linh thạch trung phẩm và linh thạch hạ phẩm, không chỉ khác nhau hàm lượng linh khí, có lúc, là sự khác biệt giữa sống và chết, tính giá trị đương nhiên tương đối cao.

Tô Phong thu hết linh thạch vào Càn Khôn Trạc, sau đó nhìn những thứ khác, ánh mắt dừng lại ở một sợi dây màu bạc, xuyên qua sáu thanh phi đao cũng màu bạc.

– Là một món pháp khí cực phẩm? Hơn nữa còn là một bộ pháp khí cực phẩm?

Tô Phong lập tức cầm sáu thanh phi đao lên, pháp khí cực phẩm, công kích phát ra uy lực thấp hơn trung phẩm linh phù một chút, nhưng, linh phù là thứ dùng một lần, còn pháp khí cực phẩm chỉ cần chân khí bên trong cơ thể tu sĩ không khô kiệt, là có thể sử dụng mãi mãi.

Tô Phong thầm giật mình, nếu như Lý Nghiêm không sử dụng mộc ất thần lôi phù trung phẩm, mà phóng ra sáu thanh phi đao này, tình hình có lẽ đã khác. Tử diễm băng viêm cùng lắm chỉ có thể đông kết được một thanh phi đao, nếu như sáu thanh phi đao cùng bay đên, cộng thêm Trấn Thiên Tháp, Tô Phong có muốn giết hắn cũng phải tốn chút sức.

Tô Phong cẩn thận quan sát sáu thanh phi kiếm, trên mỗi một thanh phi kiếm màu trắng bạc đều có một đường vân màu đỏ, trông như mạch máu vậy, bên trong đường vân đỏ đó, hình như còn có hào quang màu đỏ đang lưu động khiến nó càng giống huyết dịch hơn.

– Là huyết văn ngân thạch khoáng luyện thành pháp khí, chẳng trách là pháp khí cực phẩm, đúng là một món bảo bối tốt.

Tô Phong mừng rỡ, truyền Tiên Thiên chân khí vào sáu thanh phi kiếm, tâm niệm vừa động, sáu thanh phi kiếm bay ra sáu hướng, sau đó, trong không trung đan xen qua nhau vài lần, cắt thành những đường quang tuyến trắng đỏ.

Vừa thu tâm niệm, sáu thanh phi kiếm hóa thành sáu đường quang ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trong tay Tô Phong, Tô Phong nói:

– Không hổ là huyết văn ngân khoáng, không hổ là pháp khí cực phẩm, sử dụng linh hoạt như cánh tay của chính mình, quá nhanh… đúng là một thứ tốt, sau này gọi ngươi là Huyết Văn Phi Đao!

Cười toét một cái, Tô Phong thu Huyết Văn Phi Đao vào Càn Khôn Trạc.

Mấy món pháp khí khác, một là một thanh phi kiếm thượng phẩm thổ hệ, hai món khác đều là pháp khí trung phẩm. Pháp khí thượng phẩm trên người Tô Phong không ít, lúc nãy lại thu hoạch được một bộ pháp khí cực phẩm, nên hắn không hứng thú lắm với những món còn lại, thu hết vào Càn Khôn Trạc.

Sau đó, ánh mắt Tô Phong dừng lại ở món vật phẩm cuối cùng. Là một cuộn vải.

– Đây có lẽ là bản đồ bí địa Lý gia.

Tô Phong thầm nghĩ. Mở cuộn vải, quả nhiên là một bức vẽ, là một tấm bản đồ chằng chịt như mê cung, vòng ngoài mê cung tương đối phức tạp, nhưng vị trí trung gian lại vô cùng đơn giản, là một khoảng trắng tinh.

Cuối khoảng trắng đó, vẽ một thứ hình lục giác, Tô Phong nhận ra đây là một tòa truyền tống trận đồ cổ xưa.

Xem ra, bí địa Lý gia chính là vị trí khoảng trống trong bản đồ, từ bản đồ có thể nhìn ra, bên ngoài bí địa Lý gia có mê trận, vây trận và sát trận kết hợp thành hợp trận phức tạp. Nếu như không có bản đồ, căn bản không thể vào trong, chẳng trách Đế Đình lại cần bản đồ như vậy. Họ biết bên trong bí địa Lý gia có bảo tàng, nhưng họ lại không thể vào trong.

Tô Phong nhìn kĩ đồ hình mê trận, chỉ hai giây đã thấy hoa mắt chóng mặt, cảnh tượng trước mắt như đang vặn vẹo, Tô Phong vội vàng cuộn bản đồ lại. Nơi này thật lợi hại, chỉ nhìn không thôi đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt rồi, nếu vào trong trận thật, không biết có ra được không?

Thu cuốn vải lại, Tô Phong lại tiếp tục hướng về phía Hư Thiên Tông bay đi.

Hư Thiên Tông truyền thừa bao nhiêu năm nay, lịch sử ngược dòng đến thời đại thượng cổ chư tử đại tiên. Người sáng lập là một trong số các chư tử: Hư Tử. Tương truyền, “Hư” xuất thân Thái Hư Cung, là đệ tử thái cổ tiên tôn “Thái”, nên, pháp thuật Hư Thiên Tông, có nguồn gốc từ pháp thuật đạo gia.

Nhưng, Hư là một nhân vật kì tài, được liệt vào danh sách chư tử bách thánh, hiệu xưng Hư Tử, không chỉ truyền thừa thái đạo thuật, với đạo nghiên cứu cũng rất tinh thâm, pháp lực vô biên, tự sáng tạo pháp thuật, khai tông lập phái, ở Linh Hư Sơn, dựng nên Hư Thiên Tông.

Dù tự mình dựng nên một phái, nhưng có Thái Hư Cung tồn tại, Hư đương nhiên không truyền đạo thuật Thái Hư Cung cho đệ tử của mình, bởi vậy, Hư Thiên Tông mặc dù xuất phát điểm từ Thái Hư Cung, nhưng pháp thuật truyền thừa chỉ nhang nhác chứ không giống nhau.

Thời kì thượng cổ, lúc Hư vẫn còn, Hư Thiên Tông và một trong thượng cổ tam địa thánh địa Thái Hư Cung có mối quan hệ mật thiết, nhưng, cuối thượng cổ, chư tử bách thánh biến mất, là thọ nguyên kiệt quệ hay đi nơi khác không ai biết, đến tận bây giờ nó vẫn là một câu hỏi lớn của Cổ Hoang.

Hư Tử thân là một trong chư tử bách thánh, đương nhiên cũng biến mất.

Không còn Hư Tử, Hư Thiên Tông và Thái Hư Cung dần dần mất liên lạc, thời gian cứ thế trôi đi, trải qua mấy ngàn năm lịch sử, lớp đệ tử đầu tiên của Hư liên tiếp về trời, hai phái càng không có liên lạc, chỉ là, đệ tử sau này của Hư Thiên Tông luôn ghi nhớ, Thái Hư Cung, là nơi mà tổ sư gia Hư Tử học nghệ.

Thời kì thượng cổ, tiên sĩ Độ Hư cảnh xuất hiện, có vô số những chư tử đại tiên như Hư Tử, tu vi gần bằng thái cổ tiên vương, tiên tôn, nhưng, từ lúc chư tử viến mất, không biết tại sao, tu vi tu sĩ sau này càng ngày càng thấp, cổ hoang đại lục chẳng bao giờ còn xuất hiện nhưng đại tiên như chư tử nữa.

Ngay cả chư tử tại sao biến mất cũng không biết, đừng nói Cổ Hoang tiên vương, tiên tôn, cũng chỉ còn là những truyền thuyết thần bí, lưu truyền trong dân gian. Nếu không phải đệ tử trực hệ đại thế gia, hoặc là đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh không thể biết được những truyền thuyết thái cổ này.

Thời kì trung cổ, mặc dù tu vi tu sĩ ngày càng thấp, nhưng Độ Hư cảnh tiên nhân vần rất nhiều, nhưng một ngàn năm trước, một trận đại chiến giữa người, yêu và phù thủy đã nổ ra trên cổ hoang đại lục.

Trận đại chiến đó khiến vô số Độ Hư cảnh tiên nhân thiệt mạng, dưới cuộc chiến của những Độ Hư cảnh tiên nhân, Mệnh Tuyền cảnh tu sĩ chỉ như con kiến, bị giết hàng loạt, tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh, căn bản không thể tham gia.

Trận đại chiến đó duy trì gần trăm năm, cuối cùng, hai tộc yêu và vu đại chiến, đại thương nguyên khí, từ đó, không gượng dậy nổi. Thánh Đình nhân tộc cũng tiến hành một cuộc thanh tẩy, một trong tam đại thánh địa Thái Hư Cung bị Thánh đình Đại Kiền tiêu diệt. Dưới sự thanh tẩy của Thánh đình, ma đạo cũng tổn hại nghiêm trọng, những ma đạo đại tông như Tà Băng Tông gần như mất hết.

Trận đại chiến một ngàn năm trước, rốt cục tại sao lại diễn ra, trừ những lão quái vật đã sống hơn một ngàn năm, hoặc là đại tông phái, đại thế gia tông chỉ, tộc trưởng, những người khác hầu như không biết.

Nhưng, sau trận đại chiến một ngàn năm trước, tu sĩ Độ Hư cảnh không còn một ai xuất hiện trên cổ hoang địa lục nữa, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, trở thành tu sĩ đỉnh cao trong giới chân tu, một ngàn năm nay, không có tu sĩ chạm đến Độ Hư chi cảnh.

Một ngàn năm trước Thái Hư Cung đại nạn, Hư Thiên Tông toàn lực giúp đỡ, nhưng, thế lực Thánh đình quá mạnh, lúc đó Đại Doanh còn chưa xuất hiện, tộc trưởng Tàng gia cũng chỉ là vương hầu một trấn, không cần nghĩ cũng biết, thực lực Thánh đình cường đại thế nào.

Vô số tiên sĩ Độ Hư cảnh Hư Thiên Tông và hàng chục tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh sau khi đi Thái Hư Cung, không còn một ai quay lại. Trấn đông hầu lúc đó Tàng Khôn Huyền là một trong những thành viên chủ yếu tấn công Thái Hư Cung. Mặc dù Tàng Khôn Huyền cũng thiệt mạng ở Thái Hư Cung, nhưng kể từ đó Hư Thiên ông và Tàng gia kết thù với nhau.

Sau khi Tàng gia kiến lập Đại Doanh triều, vô số thế gia tông môn thi nhau thần phục, chỉ có Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông… các đại tông môn này là ngoại lệ.

Mặc dù Đế Đình thế mạnh, nhưng Hư Thiên Tông cũng không yếu, hơn nữa, trải qua vô số năm tháng phát triển, tất cả tu sĩ gia tộc sống trong một vặn dặm vuông quanh Linh Hư Sơn mạch hầu như đều là chi mạch Hư Thiên Tông.

Đệ tử Hư Thiên Tông không thể lúc nào cũng ở trong Hư Thiên Tông cho đến chết, mỗi người đều có người thân của mình, mặc dù đã vào tông môn nhưng cũng không thể cắt đứt gia tộc huyết mạch. Bởi vậy, tu luyện xong, họ xuất sư xuống núi, trở về gia tộc, góp một phần sức lực nhỏ bé của mình phát triển gia tộc.

Thêm nữa, cho dù đệ tử tông môn có muốn ở lại tông, e rằng cũng rất khó khăn, mỗi năm năm, Hư Thiên Tông lại mở núi chiêu đồ một lần. Mỗi lần chiều đồ, chí ít cũng phải ngàn người, mấy chục năm thời gian, số lượng người trong tông môn đột phá lên hơn một vạn.

Nhiều người như vậy, cho dù mỗi tháng mỗi người chỉ tiêu hao mười viên linh thạch, một tháng cũng dùng hết hơn mười vạn linh thạch, một năm là hơn trăm vạn linh thạch, mười năm là ngàn vạn linh thạch, mặc dù nói có thu vào, nhưng với tốc độ tiêu hao lớn như vậy, rất khó chống đỡ nổi.

Nên, bất cứ tông môn nào đều phải không chế số lượng người của mình, nếu không tất cả mọi người đều muốn vào tông môn ăn không ngồi rồi, dù là tông môn lớn cỡ mấy, có ngày cũng sụp.

Bởi vậy, Hư Thiên Tông mới nghĩ ra kế sách ứng đối.

Lấy ba mươi năm là một chu kì, mỗi đệ tử vào tông môn, mỗi ngày đều phải làm một số bài tập, duy trì phát triển tông môn, ba mươi năm sau, nếu như tu vi vẫn chưa đột phá Thần Hải cảnh thì sẽ bị gửi về gia tộc một cách vô điều kiện, có muốn ở lại tông môn ăn không ngồi rồi cũng không được.

Nếu như ba mươi năm sau, tu vi đột phá đến Thần Hải cảnh, vậy thì chúc mừng, sẽ trở thành trưởng lão của Hư Thiên Tông, tiếp tục ở lại tông môn tu luyện, không cần làm những bài tập mà đệ tử phải làm nữa, cũng có thể được xin về gia tộc của mình, tông môn mỗi năm sẽ cung cấp một số tài nguyên, nhưng nếu tông môn đã triệu, lú nào cũng phải quay về.

Ở lại trong tông môn, được gọi là nội môn trưởng lão, trở về gia tộc của mình, gọi là ngoại môn trưởng lão, ngoại môn trưởng lão tương đối tự do, nhưng, tài nguyên có được ít, quyền lực cũng ít.

Bởi vậy, bao nhiêu năm nay, đệ tử trở về từ Hư Thiên Tông, hoặc là ngoại môn trưởng lão, ở bên ngoài khai cành tán lá, hình thành lên những gia tộc tu chân. Hậu duệ của những đệ tử hoặc ngoại môn trưởng lão này, lại được cho vào Hư Thiên Tông, không ngừng bổ sung huyết dịch mới cho Hư Thiên Tông, cứ như vậy tuần hoàn không ngừng.

Thiết đả tông môn, lưu thủy đệ tử, chính là đạo lý từ xưa đến nay của Hư Thiên Tông.

Tự cổ đến nay, thiên tài trên Cổ Hoang địa lục sáng lập tông môn rất nhiều, nhất là thời đại chư tử bách thánh, vô số tông môn tân hưng mọc lên như nấm sau mưa, nhưng, đến bây giờ những tông phái đó còn lại được mấy?

Mười thì chỉ còn lại một, chín tông phái biến mất, ba là bị kẻ thù tiêu diệt, sáu là vì nguyên nhân quản lý bản thân, không có phương thức phát triển hợp lý nên mới bị biến mất trong dòng chảy thời gian. Những đại tông phái thời kì viễn cổ, đến bây giờ, hầu như đã cắt truyền thừa, không cắt truyền thừa thì cũng biến thành đời đời đơn truyền, ngay cả tông môn cũng không được tính.

Nhưng tông môn ấy, chẳng nơi nào chú trọng phát triển, nếu như mỗi người trong tông môn chỉ lo tu luyện bản thân, cho dù tu vi có mạnh hơn, tông môn sớm muộn cũng mất.

Nên, ở Hư Thiên Tông, nếu như muốn tiếp tục ở lại Linh Hư Sơn mảnh đất phong thủy bảo địa này tu luyện, nhanh chóng bước lên đại đạo, thì phải nỗ lực, nếu không sớm muộn cũng bị đào thải.

Tô Phong đến gần Linh Hư Sơn mạch, từ giờ đến cuối năm chỉ còn mấy ngày, ngày chiêu đồ là mùng năm của năm mới, thời gian vẫn còn khoảng mười ngày nữa.

Nhưng, công việc chiêu đồ sớm đã bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN