Băng Đế
Quyển 2 - Chương 24: Âm Dương Trân Đồ
Nói xong, Tô Phong nhìn thoáng qua chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, rốt cuộc cáo biệt, hóa thành một đạo độn quang, bay thẳng về phía tây nam. Tô Phong đi rồi, chúng tu sĩ Hư Thiên Tông đều lên đường trở về Linh Sư Hơn.
Hư Tử Uyên đứng trên Độ Thiên Chu, ánh mắt lo lắng nhìn về phương hướng Tô Phong biến mất, thầm nghĩ:
– Sư đệ, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi nghìn vạn lần phải khống chế chính mình, tận lực ít để người khác biết thực lực của ngươi!
Tô Phong phi động hơn trăm dặm về phía tây nam, đột nhiên có một người thanh niên tóc bạc xuất hiện bên cạnh hắn, không ai khác chính là Ngô Tinh.
Hai người cấp tốc hạ xuống, dừng chân trong một phiến đất trống giữa khu rừng rậm, Ngô Tinh với vẻ mặt kỳ quái hỏi:
– Sao lão đệ ngươi không nhờ ta xuất thủ? Chỉ cần mở miệng, cái gì là Huyền Âm Tông, hôm nay một người cũng không thể trốn thoát, còn có… Tiểu tử đứng trên thanh long vừa rồi, chậc chậc, tuổi còn trẻ mà tu vi đã không thấp, nhìn bộ dáng tựa hồ ẩn chứa sát khí không nhỏ đối với ngươi? Chỉ cần lão đệ ngươi mở miệng nhờ ta xuất thủ, ta nhất định giết chết Huyền Âm Tông, thậm chí cả tiểu tử đứng trên thanh long kia, thế nào?
Tô Phong lắc đầu:
– Ta muốn giết ai chính mình giết là được rồi, sẽ không nhờ bất cứ người nào xuất thủ, địch nhân của ta phải chính bản thân ta giải quyết, lão ca tốt nhất nghĩ nhiều một chút, xem làm thế nào có thể áp chế được huyền âm tuyệt mạch.
Ngô Tinh nhướng mày, nói:
– Quả thực ta không có biện pháp áp chế huyền âm tuyệt mạch! Ta thiếu lão đệ một ân tình, toàn thân khó chịu, hay là lão đệ tử nói ra hai cừu nhân, để ta giúp giết cho xong việc!
Tô Phong nói:
– Trước không cần nói tới huyền âm tuyệt mạch, trước tiên lão ca giúp ta nhìn xem, có thể giúp ta mở quyển trục này?
Tô Phong nói xong đưa cho hắn quyển trục thần bí, Ngô Tinh tiếp nhận, mỉm cười nói:
– Hắc hắc… Quyển trục này dùng tiên lực phong ấn, tu sĩ dưới Độ Hư cảnh không thể phá hủy được, nếu không gặp được ta, quyển trục này cứ chuẩn bị cho vào phần mộ là vừa!
Tiên lực chính là hình thái năng lượng mạnh mẽ hơn so với pháp lực. Năng lượng trong cơ thể tu sĩ Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh là chân khí, năng lượng trong cơ thể tu sĩ Thần Hải cảnh, Mệnh Tuyền cảnh là pháp lực, còn năng lượng trong cơ thể tu sĩ Độ Hư cảnh là tiên lực.
Nguyên nhân Độ Hư cảnh có thể lăng không phiêu phù chính là bởi vì có tiên lực trong cơ thể.
Nguyên lai do bị tiên lực phong ấn, trách không được hắn không có biện pháp nào đối với quyển trục này. Trong lòng Tô Phong nhất thời sinh ra một tia chờ mong, phong ấn càng mạnh càng nói rõ thứ trong quyển trục càng quý giá.
Thuần dương đan phương là tiên đan, đan phương khẳng định vô cùng quan trọng, dùng tiên lực phong ấn cũng coi như có lý.
Ngô Tinh cầm quyển trục trong tay, vận chuyển tiên lực một hồi, rất nhanh đã phá vỡ phong ấn quyển trục, nhìn cũng không nhìn liền trả quyển trục cho Tô Phong.
Đối với tính cách hào sảng của Ngô Tinh, Tô Phong vô cùng kính phục, nếu như hắn trợ giúp một người nào đó bài trừ phong ấn nặng như vậy, tuy rằng không đến mức muốn đoạt lấy thứ đó, thế nhưng mở ra nhìn là khẳng định, mà Ngô Tinh sau khi mở phong ấn ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném qua, tựa hồ không thèm quan tâm thứ bên trong là gì.
– Chính mình mở xem đi!
Ngô Tinh nói.
Tô Phong gật đầu, mở quyển trục ra. Quyển trục ước chừng rộng rộng ba tấc, dài hai thước, bên trong có vẽ rất nhiều đồ hình giống như mê cung, mà trong hình vẽ chỉ có hai loại màu sắc đen và trắng.
Phía trên cùng của đồ hình có viết bốn chữ: Âm Dương Trận Đồ.
– Âm Dương Trận Đồ?
Tô Phong kinh hô một tiếng, trong thanh âm có vài phần thất vọng, lại có vài phần hưng phấn, hắn cho hắn là thuần dương đan phương, không nghĩ tới không phải, vì vậy có chút thất vọng.
Thế nhưng Tô Phong đã từng nghe về truyền thuyết Âm Dương Trận Đồ, đây chính là đệ nhất trận đồ trên đại lục Cổ Hoang, cũng không phải hắn quá mức để ý trong lòng, chỉ là hơi kinh ngạc.
Ma đạo Âm Dương Tôn chính là đại tông phái đệ nhất thiên hạ về trận pháp, Âm Dương Trận Đồ chính là bảo bối trấn tông của Âm Dương Tông, là thủy tổ Âm Tử, Dương Tử của Âm Dương Tông tập hợp trận pháp thiên hạ dung hợp làm một thể sáng tạo thành.
Lĩnh ngộ Âm Dương Trận Đồ là có thể lĩnh ngộ được trận pháp thiên hạ, có người nói, nếu như có thể lĩnh ngộ hoàn toàn, ngoại trừ kỳ trận thượng cổ, trận pháp thiên hạ không gì không thể phá.
Giá trị của Âm Dương Trận Đồ này không thua bất cứ quyển pháp quyết vô thượng nào, lúc này nhìn thấy Ấm Dương Trận Đồ, trong lòng kinh hỉ, hiện rõ trên mặt.
– Âm Dương Trận Đồ?
Ngô Tinh khẽ nhíu mày, nói:
– Là hai lão già Âm Tử và Dương Tử làm ra, hắc hắc… Đây chính là thứ tốt, lão đệ, nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ toàn bộ trận đồ này, ngoại trừ kỳ trận thượng cổ, trận pháp thiên hạ đối với ngươi mà nói, đều là thùng rỗng kêu to.
Tô Phong đáp lời:
– Trận đồ này đều là do lão ca mở ra, tiểu đệ nguyện ý cùng lão ca nghiên cứu.
Ngô Tinh xua xua tay, nói:
– Ta không có hứng thú đối với trận pháp, nếu là thứ có thể giải quyết kỳ trận thượng cổ còn có thể xem một chút, thứ đồ này thì miễn đi, lão đệ xem trong đó có chữ viết hay không, ta từng nghe nói hai lão già đó viết lại Hỗn Độn Âm Dương chân quyết trong trận đồ này…
Nghe lời nói của Ngô Tinh, ánh mắt Tô Phong mỉ mỉ quan sát Âm Dương Trận đồ một lần, quả nhiên bên phải Âm Dương trận đồ có một chỗ trống, chính giữa là mấy hàng chữ viết rất nhỏ.
Những chữ viết này đúng là rất nhỏ, dùng mắt thường tỉ mỉ quan sát cũng chỉ nhìn thấy một ít đường viền, không nhìn thấy nét chữ rõ ràng.
Đối với điều này Tô Phong rất có kinh nghiệm, lập tức dùng thần thức tìm tòi, mắt thường thoạt nhìn giống như chữ viết kim châm đâm vào mắt, nhưng dùng thần thức nhìn lại giống như chữ bình thường.
Hàng chữ đầu tiên so với những chứ khác lớn hơn một chút, sau khi Tô Phong quan sát xong, kinh hãi thì thầm:
– Hỗn Độn Âm Dương chân quyết? Dĩ nhiên đúng là pháp quyết vô thượng của Âm Dương Ma Tông?
Ngô Tinh mỉm cười, nói:
– Hỗn Độn Âm Dương chân quyết chính là pháp quyết nổi danh gần với Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết của Đạo gia, đây chính là bản đầy đủ của Hỗn Độn Âm Dương chân quyết, so với pháp quyết truyền miệng của Âm Dương Tông còn trân quý hơn rất nhiều.
Tô Phong khẽ nhíu mày, nói:
– Đáng tiếc rồi, pháp quyết Âm Dương Tông đều cần phải có nam nữ song tu, mà Hỗn Độn Âm Dương chân quyết này cũng như vậy, tuy rằng kỳ diệu nhưng đối với ta không có bao nhiêu tác dụng.
Ngô Tinh trợn mắt nhìn Tô Phong, nói:
– Nhìn lão đệ có vẻ thông minh, sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?
Tô Phong hỏi:
– Làm sao vậy?
Ngô Tính nói:
– Giá trị chân chính của một bộ pháp quyết vô thượng không phải là ở phương pháp tu luyện của nó, mà là ở lý niệm, đạo lý tu luyện, pháp quyết vô thượng trong thiên hạ tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít, một tu sĩ suốt đời thu hoạch được nhiều bộ pháp quyết vô thượng cũng không phải là không có khả năng, thế nhưng một tu sĩ chỉ biết chuyên tu một bộ trong đó mà không phải là mỗi bộ pháp quyết đều tu luyện, bởi vì song song tu luyện nhiều bộ pháp quyết so với tu luyện một bộ pháp quyết hiển nhiên tốc độ chậm hơn nhiều. Bình thường chủ tu một bộ pháp quyết, những pháp quyết khác chỉ cần tìm hiểu đạo lý trong đó, nếu như có thể lĩnh ngộ toàn bộ, vậy thì có tu luyện bộ pháp quyết kia hay không không còn quan trọng nữa rồi, pháp quyết tu luyện trong thiên hạ kỳ thực hơn kém nhau không lớn, khi lĩnh ngộ được đạo lý dung nhập vào pháp quyết chủ tu sẽ sinh ra hiệu quả làm ít công nhiều.
– Điều kiện quan trọng nhất của tu sĩ không phải là tư chất mà là ngộ tính, tư chất chỉ có thể khiến tu chân giả trên những bước đầu tiên của con đường tu chân nhanh hơn người khác một chút, đồng thời có thể dùng linh thạch, đan dược và các tài nguyên tu luyện để bù đắp chỗ thiếu hụt tư chất. Chờ khi tu luyện giả bước vào đại đạo chân chính sẽ hiểu ra, con đường tu chân xa xôi tới mức nào, khi đó tác dụng của tư chất trở nên vô cùng bé nhỏ, tu luyện giả có khả năng đi bao xa trên đường tu luyện toàn bộ phải nhìn vào bản thân lĩnh ngộ được bao nhiêu? Ngộ tính của lão đệ quả thực bình sinh ra ít thấy, đường tu chân tuy rằng gian nan không gì sánh được, thế nhưng chỉ cần lão đệ một lòng tu luyện chung quy sẽ có cơ hội bước vào đại đạo.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tô Phong và Ngô Tinh quen nhau, Ngô Tinh một hơi nói ra nhiều lời với Tô Phong như vậy, Tô Phong tự nhiên nghiêm túc lắng nghe.
Tựa hồ có một phiến cửa lớn chưa bao giờ mở ra trước mặt hắn, xuyên thấu qua phiến cửa lớn này, khoảng cách giữa hắn và bản chất con đường tu luyện càng gần hơn.
– Nghe Ngô Tinh đại ca nói một lời còn hơn khổ tu mười năm, ngày hôm nay Tô Phong ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Tô Phong cung kính nói.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
– Thời điểm tu luyện, cố gắng cảm ngộ mọi sự vật, tồn tại, đạo lý phát sinh xung quanh, sau này đối với con đường tu luyện có tác dụng rất lớn, càng cảm ngộ được nhiều đạo lý càng tiếp cận với bản chất hơn, trên con đường tu chân càng thêm đi nhanh hơn, xa hơn…
Tô Phong gật đầu, nói:
– Tiểu đệ thụ giáo rồi.
Ngô Tinh cười cười:
– Nói với lão đệ nhiều như vậy, có thể nghe hiểu được bao nhiêu hoàn toàn dựa vào lĩnh ngộ của bản thân lão đệ, ân tình của lão đệ đã trả, lòng ta không còn chỗ nào vướng bận, hiên tại ta sẽ đi du lịch khắp thiên hạ, ta không hiện thế nhiều năm, không biết thế giới hiện tại đã biến thành bộ dáng gì nữa?
Tô Phong nói:
– Đại ca dạy ta Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, mỗi khi giết một người ta đều có một loại cảm giác thư sướng hưng phấn, ta vốn không phải là người thị sát thành tính, vì sao lại có cảm giác như vậy?
Ngô Tinh mỉm cười, trả lời:
– Sau khi lão đệ biến hóa sẽ khiến cảm giác bản thân mở rộng, thế nhưng không hề thay đổi tâm của mình, cũng không thay đổi linh trí, mỗi khi lão đệ giết một người đều có cảm giác vui sướng nói rõ người lão đệ giết đều là người muốn giết, lão đệ đã bao giờ giết qua người mình không muốn giết?
Người bị giết đều là người muốn giết?
Tô Phong gật đầu nói:
– Thì ra là thế.
Ngô Tinh nói:
– Hiện tại lão đệ còn chưa hoàn toàn luyện thành Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, còn chưa hoàn toàn hóa thành chân long, cảm giác của lão đệ mở rộng rất dễ khiến bản thân nổi giận, chờ khi lão đệ hoàn toàn hóa long sẽ không còn cảm giác này nữa, so với lúc bình thường không có gì khác nhau.
– Đã như vậy trước khi hoàn toàn hóa long, ta sẽ ít bộc lộ thực lực cùng dùng Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết.
Tô Phong nói.
Ngô Tinh nói:
– Long trời sinh đã mạnh mẽ, cực kỳ hiếu chiến, tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sau khi biến hóa trở nên hiếu chiến là khẳng định, quyết định như thế nào dựa vào nội tâm chính mình, chỉ cần lão đệ bảo trì thanh minh trong lòng sẽ không bị thứ gì ảnh hưởng, lão đệ không dùng Nghịch Mệnh Hóa Long quyết hay làm thế nào hoàn toàn dựa vào chính bản thân, tâm kết của ta đã xong, phải đi rồi…
Tô Phong nói:
– Tiểu đệ thụ giáo.
Tiếng nói Ngô Tinh vừa dứt, thân thể Ngô Tinh chợt lóe, biến mất không thấy, thanh âm từ chân trời xa xa truyền tới:
– Tô Phong lão đệ, ta với lão đệ rất hợp ý, sau này ta sẽ tiếp tục lưu ý phương pháp áp chế huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ lão đệ.
Thần sắc Tô Phong cung kính, dùng thanh âm thành khẩn nói về phương hướng thanh âm Ngô Tinh truyền đến:
– Tiểu đệ xin đa tạ đại ca.
Ngô Tinh rời đi, Tô Phong lập tức nuốt vào một viên dịch dung hoàn, rồi bay về phía Nhạc Thủy thành.
Hắn ở cùng một chỗ với Ngô Tinh, khẳng định không có ai dám trêu chọc, cũng không có ai dám truy tung, thế nhưng hiện tại Ngô Tinh đã rời đi, tất cả đều không còn đảm bảo nữa rồi, hắn hầu như đã đắc tội với tất cả các thế lực tu tiên khác nhau ngoại trừ Hư Thiên Tông, chỉ cần có tin tức của hắn xuất hiện, như vậy khẳng định người tìm với giết hắn sẽ rất nhiều, mặc dù hắn không sợ nhưng hắn cũng không muốn phiền toái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!