Bánh Răng
Chương 11
Edit: Cải Trắng
Chuông cửa vang lên đúng lúc món cuối cùng được ra lò.
Lận Yên ném quýt trong tay xuống, hung phấn chạy ra mở cửa: “Chắc chắn là Hoằng Dịch tới!”
Sa Khinh Vũ tự giác giúp bưng canh, lấy bát đũa.
Mục Hoằng Dịch đi vào cầm theo hai quả bưởi ruộng cát, đưa cho Lận Yên: “Vất vả lắm anh mới tìm được hai quả.”
Lận Yên vội vàng nhận lấy, đặt sang một bên, nháy mắt ra hiệu cho Sa Khinh Vũ: “Đừng nói Hoằng Dịch nhà tớ không tinh ý nữa nhé. Biết cậu thích ăn bưởi ruộng cát nên vất vả tìm tới cho cậu đấy.”
Sa Khinh Vũ bày ra vẻ mặt cầu buông tha: “Đừng! Tớ chịu không nổi!”
Lận Yên hừ một tiếng: “Dám ghét bỏ cơ à! Tớ vì cậu nên đi xin anh tớ nấu cơm đấy.”
Người đang nấu cơm nghe tiếng, cười khẩy: “Hành động đó của em là xin à?”
Sự châm chọc trong giọng nói tỏ rõ mồn một.
Mục Hoằng Dịch rửa tay xong vào bàn, Lận Yên khí phách nâng bát canh lên: “Chúng ta lấy canh thay rượu, chúc mừng thọ tinh ngày hôm nay, thanh xuân vĩnh cửu!”
Thọ tinh – Sa Khinh Vũ ghét bỏ nhìn Lận Yên: “Uống canh thì nói làm gì? Cơm nước xong chúng ta uống rượu.”
Thứ Lận Yên chịu không nổi nhất là người khác buông lời khiêu khích. Lần này không ngoại lệ, cô hung ác nói: “Drink thì drink, who sợ who!”
“Ồ?” Sa Khinh Vũ nhướng mày, nhìn Mục Hoằng Dịch bất lực day trán mà vui sướng khi người khác gặp họa: “Cứ chờ xem. Đến lúc đó, cậu đừng có mà kêu chồng hay anh trai hỗ trợ, bắt nạt người ngoài như tớ.”
“Hừ!” Lận Yên không chịu thua, châm biếm lại: “Ai dám coi ngài là người ngoài chứ? Phải cẩn thận không mai cậu lại cho bọn tớ lên báo.”
Sa Khinh Vũ: “…”
Cuối cùng, hai người giằng co, nhất quyết đòi uống rượu, uống đến độ anh chết tôi sống.
Tửu lượng Lận Yên không tốt, uống chưa được mấy chén đã bị đá ra chuồng gà. Sa Khinh Vũ thì uống rượu xong tính cách thay đổi, say sẽ thành Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung.
“Tiểu Yên, chúng ta khiêu vũ đi!” Sa Khinh Vũ với sắc mặt ửng hồng, ngốc nghếch kéo tay Lận Thần, kề sát vào lại bị đôi mắt như núi tuyết nghìn năm làm hoảng sợ, ngây người chút mới buông tay: “Đây không phải Tiểu Yên, đấy là anh Thần.”
Lận Thần tức giận bế luôn cô lên, chọc cho Sa Khinh Vũ thét chói tai.
“Thả em xuống! Thả em xuống!” Bị Lận Thần ôm lên, Sa Khinh Vũ giãy dụa giữa không trung: “Em muốn khiêu vũ với Tiểu Yên, hôm nay là sinh nhật em… a…”
Mùi rượu nồng nặc xộc tới kèm theo mùi gì đó chua chua, Lận Thần nhíu mày.
“Sinh nhật em, em… Em lớn nhất! Tất cả phải nghe em! Nghe…em…”
Sa Khinh Vũ không chịu yên, cứ vặn vẹo liên tục. Lận Thần bước nhanh vào phòng cô, ném thẳng người lên giường, phủi phủi vuốt phẳng chỗ áo bị cô túm nhăn.
Sa Khinh Vũ bị ném lên giường, bật nảy hai lần, bất mãn lẩm bẩm: “Biết ôm người khác không thế?”
Lận Thần khom lưng kéo chăn, nói với giọng như giận dỗi người có khuôn mặt ửng đỏ kia: “Không biết.”
“Không biết còn ôm em.” Sa Khinh Vũ không vui phản bác.
Lận Thần yên lặng nhìn dáng vẻ say khướt của cô, hơi buồn cười: “Do em không thành thật thôi. Đừng trách anh.”
“Ai không thành thật?” Cô trở mình, bắt đầu náo loạn, đá chăn, đưa tay lên “bốp” một phát vào đầu Lận Thần. Tiếng đánh cực kỳ vang dội trong không gian tĩnh lặng.
Nghe tiếng vang, Sa Khinh Vũ ngây ngô cười: “Xem anh còn dám bắt nạt em không.”
Bị đánh, Lận Thần nheo mắt lại, duỗi tay bắt lấy cái tay vừa phạm tội, kéo một cái, dễ như trở bàn tay nâng Sa Khinh Vũ đang nằm trên giường lên, ném người nằm xuống đúng chỗ có gối đầu. Xong, anh xoay người, dùng cả chân lẫn tay vây lấy cô, trong đó, tay nắm chặt lấy hai bên tay không an phận của cô.
Sa Khinh Vũ không tự chủ được mà ưm một tiếng, cau mày: “Ai da! Nặng muốn chết!”
“Em nói xem, anh là ai?” Người luôn thành thục ổn trọng như Lận Thần giờ phút này lại như trẻ con giùng giằng với cô, ngửi hương nước hoa xen lẫn với mùi rượu trên người cô, yết hầu chuyển động.
Sa Khinh Vũ vặn vẹo người, kháng nghị: “Ai quan tâm anh là ai? Anh không dậy, mai bà đây cho anh lên báo!”
Mặt cô ửng đỏ như táo chín tháng năm. Vừa chín tới, đỏ mọng nước. Cánh môi xinh đẹp mấp máy đầy dụ hoặc. Lận Thần gắng sức khống chế bản thân, lạnh mặt buông cô ra: “Đúng là cô nhóc không có lương tâm!”
Chẳng biết cô có nghe thấy không mà khẽ cau mày, bĩu môi, tỏ ý mình bất mãn.
Anh đóng cửa phòng, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài. Phía Đông một chai phía Tây một chai, toàn rượu là rượu. Mục Hoằng Dịch đắp tạm cho Lận Yên cái chăn, bất đắc dĩ đi dọn đồ.
Lận Thần chầm chậm bước qua, nghiêng người ngồi cạnh thảm, móc bao thuốc ra lấy một điếu, chậm rãi hút. Nhìn Lận Yên yên lặng tựa mèo, anh hơi hâm mộ. Lúc sau, anh hắng giọng, cản Mục Hoằng Dịch: “Đừng dọn nữa. Mai dì giúp việc sẽ đến dọn.”
Mục Hoằng Dịch dừng tay, ngồi xuống đối diện Lận Thần, cầm bao thuốc trên thảm lên, rút một điếu, không nói tiếng nào cùng anh hút thuốc.
Một lúc lâu sau, Mục Hoằng Dịch hỏi: “Khinh Vũ ngủ rồi?”
Lận Thần gật đầu, giọng điệu nghe có vẻ mệt mỏi, từng chữ nghe mơ hồ do ngậm điếu thuốc: “Vật lộn mất một lúc mới ngoan ngoãn ngủ.”
“Khinh Vũ uống rượu vào là náo loạn, không giống Tiểu Yên…” Mục Hoằng Dịch khựng lại, như nhớ ra cái gì đó, phì cười, trong mắt tràn ngập cưng chiều: “Cô ấy cũng ồn ào.”
Lận Thần liếc mắt nhìn Lận Yên say mèm nằm ngủ trên sofa: “Con nhóc kia lần đầu uống rượu cũng mê sảng.”
Mục Hoằng Dịch cười nhẹ, hỏi: “Thật sao? Mê sảng?”
Lận Thần cười khẽ, không vạch trần tâm tư nhỏ của Mục Hoằng Dịch.
Lần đầu tiên Lận Yên uống rượu là lúc vừa tốt nghiệp cấp ba, náo loạn từ trong nhà ra ngoài sân, khóc lóc không cho Mục Hoằng Dịch đi Bắc Kinh học tiếp, cực kỳ vô lý lại tùy hứng.
Khi Mục Hoằng Dịch ôm Lận Yên rời khỏi nhà Lận Thần đã hai giờ sáng. Anh có bảo hai người ở lại đây một đêm nhưng Mục Hoằng Dịch từ chối: “Mai anh còn phải đi làm, bọn em không ở đây làm phiền nữa. Tiểu Yên sau khi uống say cũng chẳng ngoan gì, có khi lát nữa lại quậy tới long trời lở đất. Để cô ấy điên theo Khinh Vũ cũng say rượu thì hỏng.”
Lận Thần không kiên trì nữa, giúp bọn họ gọi xe, đưa xuống dưới tầng.
Đợi tới khi về, anh thấy hơi đau đầu. Chắc do vừa nãy anh đứng ngoài gió rồi.
Anh mở cửa phòng Sa Khinh Vũ ra, quan sát tình hình bên trong. Cô lại đá chăn. May thay, máy sưởi bật ở nhiệt độ vừa đủ, không mai có khi cô thành Lâm Đại Ngọc mất(1).
(1)Ý chỉ một cô gái đẹp nhưng ốm yếu. Lâm Đại Ngọc trong “Hồng lâu mộng” là một người đẹp nhưng yếu ớt nhiều bệnh. Người ta hay có câu “em Lâm liễu yếu đào tơ” để chỉ những cô gái ốm yếu.
Anh bất đắc dĩ bước vào, ngồi xuống thảm, bên mép giường, một tay chống cằm, tay kia rém chăn cho cô.
Sau khi tỉnh rượu, cái đầu tiên Sa Khinh Vũ cảm nhận được là cơn đau đầu, tiếp theo là họng rát, cuối cùng là cả người rã rời.
Khẽ cử động, cô phát hiện mép giường có người. Cúi đầu nhìn mới biết đó là Lận Thần.
Anh nửa ngồi trên thảm, nửa ghé vào mép giường. Phần ót chìm trong tia nắng ấm áp. Dưới ánh sáng dịu dàng, màu tóc anh trở nên thẫm hơn.
Sa Khinh Vũ sửng sốt mất nửa giây, sau đó cẩn thận xốc chăn lên, bò dậy từ mép giường bên kia, liếc mắt nhìn Lận Thần đang ngủ say. Môi anh mím chặt, mắt nhắm, yên tĩnh vô hại, không hề lạnh lùng sắc bén như ngày thường. Hàng lông mi hơi cong xinh đẹp mê người. Cô không kìm lòng được mà rung động, duỗi tay chạm nhẹ.
Lông mi lướt qua lòng bàn tay, ngưa ngứa.
Khoảnh khắc cô rút tay về, hàng lông mi hơi cong ấy run lên, sau đó động đậy. Đôi mắt quyến rũ lòng người thình lình xuất hiện ở khoảng cách một gang bàn tay. Sa Khinh Vũ nghe được tiếng trái tim mình đập “thình thịch”.
Lận Thần mở to đôi mắt đen như nham thạch, nhìn cô không chớp mắt.
Sa Khinh Vũ lui về sau theo bản năng, ngây ngô cười ha ha: “Anh Thần tỉnh rồi ạ?”
Một lúc lâu sau, Lận Thần mới thôi nhìn, ngồi thẳng người dậy. Không tới vài phút sau, anh đứng dậy, định mở miệng nói chuyện thì cơn đau rát ở cổ họng lại khiến anh cau mày.
Sa Khinh Vũ ngồi yên ở chỗ cũ, không dám động đậy, đôi mắt đen bóng mở to, im lặng chờ xử lý.
Yết hầu Lận Thần di chuyển lên xuống. Lát sau, anh gắng sức lắm mới mở miệng được: “Em có đau đầu không?”
Giọng anh nghe rất khàn, giống âm mũi hơn, hoàn toàn thay đổi như tiếng của người khác vậy.
Sa Khinh Vũ nhíu mày, bò về phía trước, nhìn thẳng Lận Thần: “Anh Thần, anh bị cảm rồi.”
“Ừm.” Anh lười biếng trả lời bằng âm mũi, giống như đang chế nhạo, muốn nói “Sự việc rõ như thế mà em còn cần hỏi lại hả?”
Khóe mắt Sa Khinh Vũ giật giật: “Sao hôm qua anh không về phòng ngủ? Trời lạnh lắm đó.”
Lận Thần lạnh mặt liếc mắt nhìn cô. Sa Khinh Vũ hoảng, lui về sau mấy cm, không mở miệng nữa.
Trên đường đến đây dọn dẹp, thím Ngũ tiện đường mua luôn bữa sáng. Ít cháo với bánh bao, hoàn toàn theo khẩu vị người Quảng Đông.
Sa Khinh Vũ ngồi vào ăn mà chẳng cảm nhận được vị gì, ngẫu nhiên lại trộm quan sát Lận Thần trông mệt mỏi, tiều tụy, nhịn không được hỏi tiếp: “Hôm nay anh có đi làm không?”
“Có.” Lại trả lời bằng một âm tiết qua giọng mũ. Tới khi anh ngước mắt nhìn Sa Khinh Vũ, cô đã cúi đầu lảng tránh ánh mắt anh, ngoan ngoãn ăn bữa sáng.
“Quên hết chuyện hôm qua rồi?” Lận Thần hỏi.
Khi bị cảm, giọng anh nghe khàn hơn hẳn. Sa Khinh Vũ ngẫm nghĩ trong lòng một hồi, cảm thấy giờ nghe giọng anh hấp dẫn, êm tai, mê người hơn cả trước.
Lận Thần đợi mãi không thấy cô trả lời, dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Lúc này, cô mới gật đầu, ấp úng nói: “Hoàn toàn không nhớ gì.”
Giống hệt lúc mới chia tay Diêm Tòng Hạo. Uống rượu vào phát, lúc tỉnh dậy quên sạch chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, cô hơi tò mò.
“Khụ khụ…” Sa Khinh Vũ hắng giọng, ngước mắt quan sát Lận Thần một cái rồi mới mở miệng, dùng ngôn từ uyển chuyển nhất để gợi mở ký ức của anh: “Anh Thần, anh có chuyện em từng một lần uống rượu ở Bắc Kinh rồi say khướt không?”
Đương sự ăn thêm miếng cháo, ngước mắt nhìn cô một cái rồi lại rũ mắt, đồng thời nói: “Cả đời khó quên.”
Sa Khinh Vũ: “…”
Quả nhiên, quan ngoại giao có khác!
“Khụ khụ…” Cô mất tự nhiên húng hắng ho lần nữa, hỏi: “Lúc ấy, em có làm chuyện gì quá đáng không?”
“Vượt giới hạn ở mặt nào?” Lận Thần hỏi vặn lại.
“Ờ thì…” Sa Khinh Vũ nghẹn họng. Sao vấn đề cô hỏi tới miệng Lận Thần lại bị biến chất thế?
Rõ ràng chỉ là cà chua xào cà chua, sao lại biến thành cà chua xào trứng?(2)
Vàng lắm rồi!
(2)Cà chua xào trứng ở đây chúng ta không nên hiểu theo nghĩa đồ ăn. “Cà chua xào cà chua” ẩn dụ cho việc Sa Khinh Vũ hỏi rất đỗi trong sáng, không có ý gì đen tối, còn “cà chua xào trứng” là ẩn dụ cho việc có yếu tố 18+ =))) Ý là nghe từ miệng Lận Thần thốt ra thì cứ như kiểu hai người đã “bum ba la bùm” rồi:v Bởi vì trứng gà thì có màu vàng, mà “vàng” trong tiếng Trung có một lớp nghĩa khác, chỉ mấy vấn đề đồi trụy, thiếu nhi không được nhìn.
“Là kiểu, em có nói câu không nên nói hay làm chút chuyện không nên làm không…”
Biểu đạt vậy chắc không phạm lỗi đâu nhỉ?
Người nào đó thản nhiên ăn cháo tiếp, hỏi ngược lại: “Nói cái gì không nên nói? Làm chuyện gì không nên làm?”
Sa Khinh Vũ: “…”
Sao anh phải nhấn mạnh ở hai từ ‘không nên’ thế?
Có ý muốn ám chỉ gì hả?
Trời xanh ơi! Mau ban cho cô một cây đao đi!
Trời xanh: Cô muốn đao làm gì?
Người nào đó hiên ngang lẫm liệt nói: Đương nhiên là giương cao chính nghĩa, vì dân trừ hại rồi!
Trời xanh: Ồ, thế diệt cô hay diệt anh ta?
Người nào đó bừng bừng khí thế chính nghĩa, chỉ vào bản thân, khóc lóc nói: Đương nhiên là tôi. Tôi nào dám chọc anh ấy!
Vấn đề là, cô chọc chết được Lận Thần chắc? Hẳn là cô chưa kịp ra tay đã phơi thây rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!