Bánh Răng
Chương 5
Edit: Cải Trắng
Ba ngày tiếp theo, Sa Khinh Vũ không quản ngày đêm ngồi canh Kỷ Đức. Ai mà ngờ được người kia lại có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, đi tới đi lui chẳng để lại dấu vết. Đừng nói thấy mặt, ngay cả bóng cô còn chưa thấy đâu.
Thêm hai ngày nữa là đến thời gian hẹn giao tài liệu phỏng vấn cho Tề Phi nhưng Sa Khinh Vũ chẳng thu hoạch được gì. Đặc biệt, sau ba ngày vồ hụt, cô càng thấy không có khả năng.
Thời gian vừa điểm tám giờ, Sa Khinh Vũ đã thu dọn đồ xong xuôi, chuẩn bị tìm Tề Phi thương lượng đối sách. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô đã thấy bên ngoài có bóng lưng người phụ nữ đang bận rộn.
Nói chính xác hơn thì là một người phụ nữ trung niên.
Sa Khinh Vũ đi lên nhìn, khuôn mặt lạ lẫm.
Dường như, bà cũng cảm nhận được có người tới gần nên ngẩng đầu, động tác lau chân bàn không ngừng lại. Đợi nhìn rõ người trước mặt là một cô gái trẻ tuổi, bà mới dừng tay: “Cô là…?”
“Cô là giúp việc ạ?” Sa Khinh Vũ suy đoán.
Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Đúng rồi, cuối tuần nào tôi cũng đến đây một lần quét tước, dọn vệ sinh.”
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Cháu là bạn của anh Thần, đến đây ở nhờ được gần một tháng rồi. Cháu tên Sa Khinh Vũ, cô cứ gọi cháu là Khinh Vũ thôi.”
Người phụ nữ trung niên đứng thẳng người, mỉm cười với cô: “À! Cô họ Ngũ, mọi người thường gọi cô là thím Ngũ.”
“Thím Ngũ ạ.” Sa Khinh Vũ thân thiết gọi một tiếng, hỏi: “Anh Thần đâu ạ?”
“À, ngài Lận chưa rời giường.”
“Chưa rời giường sao?” Sa Khinh Vũ ngạc nhiên, suýt chút nữa còn tưởng mình nghe nhầm.
Thím Ngũ gật đầu, vừa lau chân bàn vừa nói: “Tuần trước, ngài Lận có bảo thím dọn dẹp qua phòng kia, hóa ra là để Khinh Vũ vào ở.”
Sa Khinh Vũ chớp mắt. Thì ra đã dọn dẹp qua rồi. Chẳng trách, cô ngửi mùi nắng trên chăn đệm.
“Sao anh ấy chưa dậy ạ? Ngày thường anh đi làm sớm lắm mà.” Sa Khinh Vũ thấy hơi khó hiểu.
Thím Ngũ bật cười: “Chắc do tối qua đi làm về muộn quá.”
Mấy tình huống như này, không phải thím Ngũ chưa từng thấy. Đôi khi, Lận Thần sẽ ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh.
Sa Khinh Vũ gật đầu, xoay người vào bếp, mở tủ lạnh ra xem thử, thấy nguyên liệu nấu ăn đầy ắp.
Cô hơi cau mày. Tối qua còn trống không mà?
“Sáng nay thím mang đến đấy.” Thím Ngũ bỗng nói.
“Ồ! Anh Thần, anh ấy…” Cô hơi ngừng lát, lựa từ để nói: “Luôn như thế sao?”
Bà không hiểu ý Sa Khinh Vũ lắm: “Ý cháu là sao?”
“Kiểu cuối tuần nào cũng nhờ thím mang đồ ăn tới đó ạ.”
Thím Ngũ lắc đầu, đi tới bên bồn rửa giặt giẻ lau, nói: “Không phải đâu. Này là tuần trước ngài Lận nhờ thím đấy. Cậu ấy bảo cuối tuần nào cũng mang thêm nguyên liệu nấu ăn tới. Mới đầu, thím không hiểu lắm nhưng nhìn thấy cháu thì hiểu ngay.”
Sa Khinh Vũ lấy một túi bánh mì nướng, cười ha ha hai tiếng, hơi xấu hổ.
Sự thẹn thùng của Sa Khinh Vũ sao thoát khỏi đôi mắt từng trải của thím Ngũ? Bà cười: “Cháu ở bên ngài Lận bao lâu rồi?”
“Dạ?” Sa Khinh Vũ không phản ứng kịp.
Thím Ngũ cười mập mờ: “Cháu đến đây ở rồi cơ mà. Thành đôi rồi phải không?”
Khóe mắt cô giật giật. Chẳng lẽ, đây là phỏng đoán chủ quan trong truyền thuyết?
Bà cầm giẻ lau bằng hai tay, rời ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá Sa Khinh Vũ sang chỗ khác, trông thấy Lận Thần đứng ở cửa, lập tức: “Ngài Lận, chào buổi sáng.”
Lận Thần gật đầu, vừa cài nút tay áo vừa đi về phía phòng bếp, ánh mắt lạnh lùng đụng phải Sa Khinh Vũ: “Em ở nhà sao?”
Giọng điệu anh kinh ngạc. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau vào buổi sáng.
Sa Khinh Vũ mím cười, gác một tay lên cánh cửa tủ lạnh, tay kia huơ huơ túi bánh mì nướng, giả ngốc hỏi: “Anh muốn ăn sáng không?”
Lận Thần chẳng nói gì, bước hai bước đến gần hơn. Đợi khoảng cách với cô còn một khoảng, anh vươn tay đến chỗ cửa tủ lạnh, ngón tay lành lạnh vô tình đụng phải ngón cái cô. Dòng điện vô tình xẹt qua. Sa Khinh Vũ hoảng hốt, vội vàng rụt tay về.
Anh liếc mắt quan sát biểu cảm kỳ quái của cô, tự lấy một chai nước trong tủ, vặn ra uống: “Em biết làm bữa sáng hả?”
Do mới ngủ dậy nên giọng anh hơi khàn, nghe quyến rũ, dịu dàng hơn hẳn.
Sa Khinh Vũ khẩn trương ngó trái nhìn phải, hoài nghi không biết lỗ tai mình có mang thai không?
Mấy giây sau, cô mới ý thức được Lận Thần nói gì, gật đầu liên tục: “Vâng. Anh ăn không?”
“Cũng được.” Anh thản nhiên đáp rồi đặt chai nước khoáng mình mới uống lên bàn, đi thẳng ra ban công, tùy tiện lấy một quyển trên giá sách, ngồi xuống ghế mềm, thoải mái mở sách ra xem.
Cô thu hồi tầm mắt, nhìn túi bánh mì nướng trong tay đã rêu rao khắp nơi gây chú ý, khóc không ra nước mắt. Mình bị động kinh sao? Chẳng lẽ, sự việc ở Túy Tiên Cư chưa đủ để dạy dỗ cô phải đối xử khách sáo với vị quan ngoại giao đầy nham hiểm, Lận Thần?
Khoảng hai mươi phút sau, Sa Khinh Vũ đi ra chỗ ban công, ló đầu, gọi: “Anh Thần ơi.”
Lận Thần ngước mắt nhìn khuôn mặt Sa Khinh Vũ chỉ lộ ra một nửa, hiểu ý gấp sách lại, đi về phía bàn ăn.
Sa Khinh Vũ đi theo sau Lận Thần, cắn môi, lòng hối hận không ngừng.
Trên bàn đặt hai đĩa trứng gà ốp la cộng thêm hai ly sữa bò nóng cùng một khay bánh mì nướng. Cái khác nhau duy nhất ở bánh mì nướng là ban nãy nó nằm trong túi còn giờ thì bày trên bàn ăn.
Lận Thần giơ tay nhìn đồng hồ, nói với giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa: “20 phút?”
Sa Khinh Vũ mỉm cười, tiến lên chỉ vào phần trứng ốp la không được ngon mắt lắm trên bàn: “Em ốp trứng không tệ đâu.”
Anh di chuyển tầm mắt, nhìn sang phía cô. Đôi con ngươi đen láy xẹt qua tia sáng, dưới ánh nắng ban sớm càng thêm lóe mắt. Cô thất thần sa vào đôi mắt thâm thúy ấy.
“Cái đó…” Cô ấp úng, chớp mắt, chẳng dám nhìn thẳng Lận Thần, dứt khoát rũ mắt, nhìn chằm chằm trừng ốp la: “Hay là, anh nếm thử xem?”
Lận Thần quan sát cô thêm mấy giây rồi ngồi xuống, gắp miếng trứng gà đưa lên bên miệng, cắn một miếng. Xong, sắc mặt cứng ngắc, hàng lông mày rậm nhiu lại.
Sa Khinh Vũ khẩn trương ngồi xuống đối diện anh, chăm chú quan sát khuôn mặt tuấn tú ấy, nuốt nước miếng, hỏi: “Sao ạ? Ăn ngon không?”
Lận Thần nuốt miếng trừng gà trong miệng, nhíu mày nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Sa Khinh Vũ: “Em thử chưa?”
Cô thành thật lắc đầu: “Em chưa. Nhưng em chưa bao giờ thất bại khi ốp trứng.”
Tuy nấu cơm không phải thế mạnh của cô nhưng mấy món đơn giản như trứng ốp cô vẫn làm được.
“Ồ!” Lận Thần cười khẩy, với lấy chai nước khoáng ban nãy mình đặt ở bàn, uống hơn nửa chai mới hắng giọng nói tiếp: “Đúng là chưa thất bại bao giờ thật. Dù sao thì người mới từ Quảng Đông đến như em chưa quen ăn thanh đạm.”
Ý châm chọc thể hiện rõ ra ngoài.
Khóe miệng Sa Khinh Vũ co rúm, không thể tin nổi.
Cô gắp thẳng một miếng trứng gà bỏ vào trong miệng, hương vị vừa chạm đầu lưỡi đã cuồn cuộn sóng biển. Sau, cô chẳng thèm để ý tới hình tượng mà nhổ ra, ghét bỏ cau mày: “Mặn quá!”
Thím Ngũ ở bên cạnh đang lau kính nhìn thấy, che miệng cười: “Khinh Vũ à, nãy cháu bỏ muối tận hai lần, thím thấy đấy.”
Gì cơ?
Sa Khinh Vũ hoang mang, trợn tròn mắt nhìn thím Ngũ. Sao thím biết không nói trước cho cháu biết? Chẳng lẽ thím muốn thấy cháu bị chê cười?
Dường như thím Ngũ hiểu ý trong ánh mắt cô, cười ngượng: “Quay lại thì hai người lại ăn mất rồi.”
Ai oán trong mắt Sa Khinh Vũ biến thành nghi ngờ. Sao cô cứ thấy thím Ngũ đang trơ mắt nhìn cô rơi xuống hố mà không đỡ, đã thế còn đẩy thêm cái nữa?
Tiếng chuông điện thoại vang lên kịp thời cứu nguy cô khỏi bầu không khí ngượng ngùng. Sa Khinh Vũ cảm động đến rơi nước mắt, chạy chậm tới chỗ sofa, cầm di động lên, vui mừng: “Alo.”
“Sa sư đệ, mau đến cứu Đại sư huynh của chị đi.” Đầu bên kia vang lên giọng điệu khóc lóc thảm thiết của Tề Phi.
Sa Khinh Vũ liếc nhìn Lận Thần bắt đầu chọn ăn bánh mì nướng an toàn trên bàn, hạ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Chủ biên Lạc bảo hôm nay tôi không cầm được tài liệu phỏng vấn thì không cần quay về thành phố S nữa.” Tề Phi đáng thương nói.
Sa Khinh Vũ cau mày, không vui nói: “Không phải đã hẹn cuối tuần này rồi sao? Còn hai ngày nữa mà, gấp cái gì?”
“Chị chưa xem bảng tin sáng nay à?” Tề Phi hỏi.
Cô sắp mất kiên nhẫn với kiểu nói lấp lửng của cậu, thô bạo quát: “Nói!”
Tề Phi thở dài, không dám trêu chọc tính tò mò của Sa Khinh Vũ: “Sáng nay Kỷ Đức xuất hiện trên bảng tin, người phỏng vấn anh ta là một tay biên tập viên đài truyền hình, Diêm Tòng Hạo.”
Diêm Tòng Hạo?
Ba chữ ấy lướt qua trong đầu Sa Khinh Vũ.
Giật mình trong chốc lát, cô hỏi: “Biết Kỷ Đức đang ở đâu không?”
“Chắc đang ở chỗ nhóm nông dân công nhân có khu đất sắp bị khai phá kia…”
“Anh ta thật sự muốn thưa kiện cho đám người đó?” Sa Khinh Vũ hơi kinh ngạc, cứ tưởng chỉ là tin vỉa hè chứ, ai ngờ Kỷ Đức nhúng tay vào vũng nước đục này thật.
“Đúng thế! Hôm nay có tin tức tuồn ra rồi. Chẳng biết luật sư Kỷ đang nghĩ gì nữa. Hôm qua em có tới chỗ công trường dạo một vòng, hỏi thử mấy người ở đó, tình huống không lạc quan lắm.”
Sa Khinh Vũ nhíu mày, phân tích: “Mấy công trình kiểu này thường có rất nhiều diễn biến, nhóm nông dân công nhân ấy có khi không cùng người bên đơn vị ký kết hợp đồng, chẳng biết đối phương là ai, ai nhận thầu. Năng lực Kỷ Đức có lớn đến đâu mà khi ra tòa thiếu chứng cứ có sức ảnh hưởng thì cũng quy thành vu khống.”
“Thế nên, luật sư Kỷ lợi dụng sức hút của truyền thông, thổi phồng chuyện này. Đến lúc đó, phần thắng có lẽ lớn hơn chút.” Tề Phi thở dài: “Chị nói xem, Kỷ Đức muốn mượn sức mạnh truyền thông sao không tới tìm tòa soạn chúng ta? Chúng ta đuổi theo tin tức này lâu lắm rồi mà. Không xem công lao cũng phải nhìn khổ lao chứ.”
Sa Khinh Vũ cười lạnh: “Giữa đài truyền hình cùng tòa soạn báo, cậu chọn bên nào?”
Tề Phi nghẹn họng, lát sau mới ủ rũ nói: “Haizz, người nào có đầu óc sẽ biết chọn cái có lợi hơn, chúng ta sao so được? Diêm Tòng Hạo người ta là người rất có tiếng nói trong mục pháp chế của đài truyền hình. Chưa cần nhắc đến thủ đoạn, chỉ cần dựa vào giá trị nhan sắc thôi đã có thể thắp sáng bất cứ nơi nào hắn đi tới. Không lẽ hắn cần đến cửa cầu xin Kỷ Đức?”
“Được rồi, đừng quá đề cao người khác rồi hủy diệt khí thế phe mình. Giờ chúng ta đi tìm Kỷ Đức.”
Cô cúp điện thoại rồi hấp tấp chạy vào phòng, không đến năm phút sau đã gấp gáp chạy ra.
Liếc mắt thầy Lận Thần đã quay về ngồi trước bàn làm việc chỗ ban công. Nhìn bóng dáng tao nhã ấy, cô hơi chần chừ. Cuối cùng, vẫn lựa chọn đi tới.
“Anh Thần.” Sa Khinh Vũ cẩn thận lên tiếng gọi.
Lận Thần xoay ghế thẳng về phía cô, ngước mắt lên.
Ánh nắng ban sớm chiếu vào, hắt lên đôi môi mỏng gợi cảm mà không mất đi vẻ dịu dàng. Sau cùng, nắng lan cả đến con ngươi đen nhánh. Bỗng nhiên, ánh mắt anh trở nên hời hợt, nhu hòa, lại hơi khiếp người.
Khoảnh khắc đó, Sa Khinh Vũ hơi rung động. Mãi đến khi Lận Thần hơi cử động chân, đổi dáng ngồi cô mới phục hồi tinh thần, nói: “Em muốn mượn xe anh.”
Lận Thần chỉ ra chỗ huyền quan, lạnh lùng nói: “Chìa khóa xe đặt trên tủ giày.”
Sa Khinh Vũ gật đầu, lên tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!