Bảo bối, em chạy không thoát! - Chương 54: Cho Tiểu Vũ một đứa em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Bảo bối, em chạy không thoát!


Chương 54: Cho Tiểu Vũ một đứa em


Hứa Nhan buồn bực véo lên cánh tay Phỉ Ngạo một cái, đem móng vuốt của anh hất trở về, không cho anh tiếp tục động chạm. Nam nhân bị cô ghét bỏ liền bày ra dáng vẻ đau lòng nói:

“Anh vì em mà thủ thân như ngọc mấy năm nay, bây giờ em lại không cho anh động vào em, chẳng lẽ muốn anh ăn chay suốt đời sao?”

“Bây giờ là buổi chiều! Anh có biết xấu hổ không vậy?”

Hứa Nhan nói xong đứng lên xỏ dép vào rồi đi thẳng ra ngoài, Phỉ Ngạo theo sát phía sau, tiếp tục chủ đề đang dang dở:

“Vậy nếu là buổi tối thì có thể?”

Người đi phía trước nghe anh nói vậy suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, đưa tay day day trán đáp:

“Trong đầu anh chẳng lẽ chỉ có mấy ý nghĩ đen tối đó thôi sao?”

“Hiện tại thì đúng vậy.”

Phỉ Ngạo thẳng thắn thừa nhận, đối với cái liếc mắt của cô cũng không thèm thay đổi sắc mặt. Hứa Nhan chào thua anh, bởi vì sợ anh lại giở trò nên cô vội vàng đi tìm Tiểu Vũ làm cứu tinh của mình.

Đứa nhỏ này bình thường luôn bám dính lấy cô, không hiểu sao buổi tối ăn cơm xong, Phỉ Ngạo vừa nói mấy câu thì thằng bé lập tức ôm gấu bông trèo lên giường ngủ sớm. Hơn nữa, là ngủ một mình một phòng! Hứa Nhan chạy nhanh đến muốn nằm xuống, lại bị con trai dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm, giọng nói non nớt ra vẻ trưởng thành có chút buồn cười vang lên bên tai cô:

“Mẹ không được ngủ ở đây đâu. Ba nói con phải ngủ một mình cho quen, bởi vì con sắp thành người lớn.”

“…”

Hứa Nhan cảm thấy con trai cô sớm muộn gì cũng sẽ bị anh tẩy não!

“Bảo bối, con mới hơn ba tuổi thôi, còn chưa lớn đâu.”

“Ba nói sau khi con cai sữa là sắp lớn rồi mà…”

Đứa nhỏ ôm chặt gấu bông trong tay, do dự một hồi vẫn muốn ngủ một mình. Hứa Nhan giả vờ đau lòng để dụ dỗ:

“Con không thương mama nữa sao?”

Tiểu Vũ vừa thấy mama buồn thì lập tức quăng gấu bông sang một bên chui vào trong ngực cô, cánh tay vòng qua ôm cổ cô thật chặt.

Hứa Nhan mở cờ trong bụng, vội vàng lấy chăn đắp kín người rồi chuẩn bị đánh một giấc, ai ngờ Phỉ Ngạo đột nhiên xuất hiện, đi thẳng đến bên giường, nhẹ giọng gọi:

“Tiểu Vũ.”

Đứa nhỏ trong ngực cô rõ ràng buông lỏng tay, sau đó không có chút tiền đồ quay sang tìm gấu bông của mình mà ôm. Hứa Nhan bị con trai xua đuổi, ngay cả một món đồ cũng không bằng, quả thật hận chết Phỉ Ngạo. Cô làm như không thấy hành động của con trai, vẫn cứ mặt dày nằm ì trên giường mà nhắm mắt lại.

“Em không về phòng, chẳng lẽ chờ anh bế về?”

Phỉ Ngạo thật kiên nhẫn ngồi xuống bên cạnh giường, chậm rãi nhìn nữ nhân đang cuộn tròn trước mắt.

Hứa Nhan nghe nhưng tiếp tục dùng chiến thuật giả ngu đến cùng, cô nghĩ anh sẽ không dám ép buộc cô. Chẳng qua cô đánh giá quá cao nhân phẩm của Phỉ Ngạo – một nam nhân “ăn chay” suốt bốn năm trời.

Cánh tay rắn chắc đột nhiên vòng qua người Hứa Nhan, dễ dàng đem thân thể của cô bế xốc lên khiến cho cô phát ra tiếng kêu sợ hãi. Váy ngủ trên người cô cũng bị động tác của anh làm cho kéo cao lên, để lộ hơn nửa cặp đùi trắng nõn thon dài.

Tiểu Vũ nghe tiếng động nên mở mắt ra nhìn, sau đó thấy Phỉ Ngạo nhếch lông mày thì ngoan ngoãn xoay người sang hướng khác.

Khuôn mặt Hứa Nhan nháy mắt liền đen thui, cô muốn giãy dụa nhưng vừa nhúc nhích thì Phỉ Ngạo đã thoáng buông tay, cơ thể chợt rơi xuống khiến cô sợ xanh cả mặt, vội vàng túm chặt áo thun trên người anh. Cô biết người này sẽ không thật sự ném cô đi nhưng vẫn theo bản năng mà tìm thứ gì đó để bám vào.

Phỉ Ngạo thấy phản ứng của cô thì cười khẽ một tiếng, Hứa Nhan bị mất mặt, biết hôm nay không thể trốn thoát nên đành hạ giọng:

“Anh buông xuống, tôi tự mình đi được.”

“Vừa rồi đã cho em cơ hội đi đứng bình thường, là do em không nghe lời.”

Anh mặc kệ cô, tự mình ôm cô trở về phòng. Hứa Nhan buồn bực, trong đầu bỗng bật ra một cái bóng đèn sáng chói.

“A đúng rồi, tôi phải nghỉ ngơi mười ngày đó, trong thời gian này không được hoạt động mạnh!”

Phỉ Ngạo nghe xong nhìn cái trán vẫn còn quấn băng của cô, ánh mắt suy ngẫm. Thấy vậy, Hứa Nhan không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm ra được đường thoát. Ai ngờ anh lại nói:

“Anh sẽ động, em chỉ cần nằm yên là được.”

Hứa Nhan tức muốn phun máu, ngay cả việc cô bị bệnh anh cũng không quan tâm sao? Bộ dáng đói bụng lâu ngày này là sao chứ?

Trong lúc cô thầm mắng Phỉ Ngạo thì cả người đã được anh đặt xuống giường từ lúc nào, hai tay anh phân biệt chống sang hai bên, đem cô khóa chặt trong lòng. Hơi thở nóng ấm mang theo mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng phả vào trên mặt cô, áo thun cổ rộng dưới động tác cúi xuống của anh mà mở ra, cơ ngực đẹp đẽ ẩn hiện khiến tim cô đập thình thịch.

Bọn họ đã rất lâu không tiếp xúc gần gũi như thế này, tránh không được có chút hồi hộp và kích thích. Khuôn mặt của Phỉ Ngạo quả thật là kiệt tác, sóng mũi cao thẳng, môi không quá mỏng cũng không quá dày, xương cằm lại vô cùng góc cạnh. Dáng vẻ này, cô nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy thích.

Ngón tay không tự chủ được vươn ra chạm vào chóp mũi của anh, bàn tay lại bị anh nắm lấy. Phỉ Ngạo hôn gò má của cô, sau đó chậm rãi hôn một đường xuống cần cổ trắng mịn, động tác nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy ngưa ngứa khó chịu.

Hứa Nhan nghiêng đầu sang bên cạnh, cảm nhận được đôi môi nóng ấm của anh chạm vào cổ mình thì lỗ tai không nhịn được hơi đỏ lên.

Phỉ Ngạo thuần thục đem cô lột sạch rồi mới chen vào giữa hai chân cô, tay trái nâng mặt Hứa Nhan lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô. Anh cẩn thận vuốt ve mỗi tấc da thịt của người trong lòng, tận tình khiêu khích để lát nữa cô có thể chịu được “tiểu Ngạo”.

Đầu lưỡi cô bị anh trêu đùa liếm mút từng chút từng chút một, thân thể cũng bắt đầu nổi lên phản ứng.

Tay phải anh lần mò xuống giữa hai chân cô, sau khi tìm được hoa tâm thì dùng lực miết một cái khiến cô run lên, chân hơi khép lại. Anh thích thú dùng ngón giữa vuốt ve trêu đùa điểm nhạy cảm này của cô, đồng thời buông tha môi cô mà hôn dọc xuống cằm đến xương quai xanh tinh tế, sau đó dừng lại ở một bên ngực đang nhô cao.

Bởi vì đã từng sinh con nên ngực cô rất nhạy cảm, Phỉ Ngạo vừa ngậm vào liền truyền đến cảm giác nhồn nhột khó nhịn, bên dưới vừa tiết ra chút chất dịch thì anh cũng đã đâm một ngón tay vào trong. Vách tường thịt đã lâu không có dị vật xâm nhập liền nhanh chóng co bóp đem ngón tay anh cắn chặt.

“Đừng khẩn trương, đem chân dang rộng ra một chút.” Phỉ Ngạo vừa dụ dỗ vừa kéo chân cô ra, nơi xinh đẹp của cô cứ thế hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.

Hứa Nhan cũng không muốn lát nữa bị đau, vì vậy cố gắng thả lỏng bản thân, ngón tay anh dừng ở trong thân thể cô lại không di chuyển, cảm giác vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Cô lặng lẽ vặn vẹo thân mình, lúc này Phỉ Ngạo mới cười cười nhanh chóng di động ngón tay.

Anh chậm rãi kéo ngón tay ra rồi lại đút vào trong, được một lát thì tốc độ ra vào mỗi lúc một nhanh, thấy cô đã thích ứng, anh lại chen thêm một ngón tay nữa vào bên trong, dùng sức đâm sâu vào. Lớp thịt mềm bị anh kéo căng, đè ép, vừa có chút đau vừa có chút tê dại khiến cô không khỏi nhỏ giọng rên rỉ.

“A… chậm chút…”

Phỉ Ngạo cong ngón tay, chuẩn xác tìm được điểm G mà liên tục công kích. Hứa Nhan làm sao chịu nổi, chỉ thấy tốc độ tay của Phỉ Ngạo càng nhanh hơn, còn chuyên đè mạnh vào vị trí hơi gồ lên bên trong khiến cô cong đầu ngón chân mà kêu:

“Dừng… dừng đã… ưm…”

Hứa Nhan chịu không nổi, dưới thân bị hai ngón tay của anh mở rộng, mật dịch trong suốt theo động tác của anh chảy xuống ngày càng nhiều. Cô thở gấp bắt lấy cánh tay anh, hi vọng có thể khiến anh chậm lại một chút, nhưng dáng vẻ của cô như vậy lại càng kích thích nam nhân. Anh đột nhiên đè chặt lấy điểm G của cô, dùng sức ấn mạnh vào khiến thân thể Hứa Nhan siết chặt, sâu bên trong hoa huyệt gấp gáp co bóp hút chặt lấy ngón tay anh.

Cô cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng kêu quá dâm đãng, nhưng là vẫn nức nở một hồi, khoái cảm như thủy triều kéo đến làm cô thở gấp không thôi. Một dòng nước ấm từ bên trong lập tức tràn ra, thấm ướt tay anh.

Phỉ Ngạo không chút để ý rút hai ngón tay về, nhanh chóng cởi quần áo ra, đem phân thân đã sớm cương cứng nhắm ngay lối vào mà cọ xát mấy cái rồi ép người tới trước. Hứa Nhan mới trải qua cao trào, hoa huyệt vẫn còn đang mấp máy liên tục, bị anh đột nhiên cắm mạnh như thế chợt kêu lên:

“A, đừng, chờ một chút… đau quá!”

Cô mở to mắt nhìn anh, bên dưới chợt căng đau khiến cô tức giận đánh anh một cái. Mặc dù đã từng sinh con nhưng lối vào vẫn nhỏ hẹp như cũ, cái chỗ kia của anh bừng bừng khí thế xông vào, không đau mới lạ!

Phỉ Ngạo hôn lên môi cô, đem tiếng kêu của cô đều chặn kín lại, cánh tay tìm đến nơi hai người kết hợp mà khẽ xoa lên hoa tâm, giúp cô bớt căng thẳng một chút.

Anh vừa xoa mấy cái thì đã bắt đầu động thân rút ra cắm vào, một tay cũng chụp lên bộ ngực sữa của cô mà bóp nắn.

Trên dưới đồng thời bị anh đánh chiếm, Hứa Nhan chỉ có thể run rẩy bám chặt lên người anh. Hoa huyệt bị vật thô to kia cắm vừa nhanh vừa mạnh, cơ thể không ngừng trượt lên trên, lại bị anh kéo xuống, khiến cho đỉnh đầu của vật nam tính đâm sâu vào trong cổ tử cung.

Cô vừa đau vừa khó chịu, nhưng xen lẫn trong đó cũng có chút khoái cảm đang từ từ dâng lên. Theo động tác rút cắm mỗi lúc một nhanh của anh, âm thanh thân thể va chạm không ngừng vang lên trong căn phòng rộng lớn.

Phân thân bị hai bên vách tường thịt ấm áp hút chặt khiến Phỉ Ngạo không nhịn được mà hung hăng rút ra, sau đó lại dùng lực đâm mạnh vào. Mồ hôi tích giọt trên trán anh, nhỏ xuống thân thể trắng mịn của cô.

“Kêu cho anh nghe.”

Phỉ Ngạo lại dùng sức đỉnh vào sâu bên trong, Hứa Nhan đang cắn chặt môi cũng phải rên rỉ một tiếng:

“A! Anh nhẹ chút…”

Cô vừa mới mở miệng rên nhẹ, Phỉ Ngạo lại như uống thuốc kích dục tiếp tục dùng côn thịt thô to chèn ép hoa huyệt của cô, giống như muốn xuyên thẳng qua tử cung của cô vậy.

“Anh… a… bắt nạt người…”

“Không phải em thích như vậy sao?”

Phỉ Ngạo bóp chặt mông cô, không chút mệt mỏi dùng sức va chạm, thứ kia liên tục ma sát vào vách thịt vừa ấm nóng vừa dễ chịu, anh thật không muốn ngừng chút nào. Ăn chay lâu ngày như vậy, hiện tại anh trực tiếp hóa sói rồi!

Hứa Nhan không nói được thêm câu nào, chỉ có thể cắn chặt răng ngăn tiếng rên của mình lại, mỗi lần anh đẩy người tới trước đều làm cô siết chặt ga giường. Anh thấy cô không chịu kêu, liền đem thân thể của cô xoay lại, đặt cô nằm sấp xuống. Trong lúc đó phân thân cũng không có rời khỏi hoa huyệt, cứ thế xoay tròn một vòng khiến Hứa Nhan mềm nhũn ra, quỳ cũng không nổi nữa.

Phỉ Ngạo ôm chặt eo cô, từ phía sau hung hăng đâm vào, tư thế này khiến toàn bộ côn thịt đều đút hết vào trong hoa huyệt. Anh hừ một tiếng, vòng eo tráng kiện bắt đầu đưa đẩy. Đầu côn thịt theo động tác của anh liên tục va chạm lên thành tử cung, Hứa Nhan thậm chí có thể cảm nhận được cực kì rõ ràng hình dáng thô dài của thứ kia.

Mỗi lần anh kéo côn thịt ra ngoài để chỉ chừa lại một chút, sau đó mạnh mẽ đút vào, hoa huyệt bị căng hết cỡ thật sự khiến cô ăn không tiêu.

“Ngạo… sâu quá… tôi không chịu được…”

Hứa Nhan nằm nhoài trên giường, chỉ có mông là nâng cao lên, bên dưới không ngừng bị anh ra vào, mật dịch theo đùi cô chảy dọc xuống, hình ảnh dâm mĩ làm cho đầu óc Phỉ Ngạo ầm một tiếng muốn nổ tung.

Thứ kia dường như lại càng thô to, tốc độ rút cắm và lực va chạm chỉ có tăng chứ không giảm, khiến Hứa Nhan nức nở lên. Tiếng kêu của cô mềm mại vô cùng, Phỉ Ngạo rất thích nghe, cho nên tận lực tìm điểm nhạy cảm nhô cao bên trong hoa huyệt mà đỉnh vào. Anh là người rất có kĩ thuật trong chuyện giường chiếu, thể lực lại càng không cần bàn tới. Hứa Nhan bị anh chọc trúng điểm G liền run rẩy đạt cao trào, sâu bên trong ra sức hút chặt lấy đầu côn thịt, anh siết lấy eo cô, dị vật thô to được âu yếm cũng phun ra lượng lớn bạch dịch.

Anh để yên phân thân ở bên trong, ép không cho tinh dịch của mình tràn ra ngoài, ở bên tai cô hôn nhẹ một cái:

“Chúng ta cố gắng một chút, mau chóng cho Tiểu Vũ một đứa em.”

Hứa Nhan mệt thở không nổi, mí mắt nặng nề khép lại, nhưng là thứ vốn đang sắp mềm đi ở bên trong cơ thể cô lại bắt đầu cứng lên!

“Anh… a… đừng…”

Phỉ Ngạo không cho cô có cơ hội nói chuyện đã rút hai phần ba phân thân ra ngoài, sau đó hung hăng cắm trở lại, bắt đầu một vòng luật động mới.

Tiếng nước nhóp nhép và tiếng thân thể va chạm không ngừng vang lên bên tai cô, Hứa Nhan vô lực cầu xin anh, đổi lại là một lần lại một lần càng mạnh mẽ. Cô tưởng chừng như bị anh làm ngất, nhưng vẫn không nhắm mắt lại được.

Anh đặt Hứa Nhan nằm ngửa trở lại, đem hai chân thon dài ép lên trên ngực cô. Hoa huyệt màu hồng còn dính đầy bạch dịch của anh đang không ngừng mấp máy, giống như một cái miệng nhỏ đói khát vậy.

Cô bị tư thế này làm tỉnh táo không ít, quá xấu hổ rồi! Cô khàn giọng nói với anh:

“Ngạo, đừng làm nữa, em rất mệt…”

Đây là lần thứ mấy cô cũng không biết nữa!

Phỉ Ngạo đưa tay sờ vào giữa hai chân cô, sau đó nói:

“Nhưng là nơi này vẫn còn muốn, làm sao đây?”

Anh nói xong đem côn thịt thô to chen vào trong, hoa huyệt sớm trơn ướt lầy lội, anh cắm vào rất dễ dàng. Tha cho cô sao? Đợi anh thỏa mãn rồi hãy nói!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN