Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Chương 119: Mộng Vẫn Là Mộng (2)
Vừa bắt đầu, chỉ là mỗi ngày nhìn người trong hình tư lẩm bẩm: “Tình Tình của mẹ trưởng thành, con gái bảo bối của mẹ đã kết hôn!”
Nhưng không nghĩ tới càng về sau, bà cầm theo tấm hình kia đem vào phòng và khóa chặt cửa, chẳng bao giờ chịu ra ngoài nữa, thậm chí ý thức bắt đầu trở nên hồ đồ, cuối cùng, bà thậm chí coi cậu là Tiết Thiệu Trạch.
Mỗi ngày mở mắt nhìn thấy cậu, sẽ ngọt ngào gọi: “Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . .” Trừ cậu ra, Thẩm Quân Hoa không muốn gặp những người khác, vừa nhìn thấy người lạ liền sợ, thậm chí muốn trốn, giống như một cô gái tuổi đôi mươi.
Anh rể có đi tìm hiểu qua bệnh tình với vài bác sĩ khoa tâm thần, họ bảo mẹ bởi vì gặp khổ sở và đả kích lâu dài, dẫn đến não đột nhiên quên mất chuyện cũ, cũng có thể gọi là mất trí nhớ tạm thời, loại bệnh này tùy tâm mà hồi phục.
Trước mắt y học không có phương pháp điều trị cụ thể. Nếu muốn bệnh nhân khôi phục lại, thì nên dùng theo phương pháp xưa của người Trung Hoa tức lấy tâm trị tâm.
Thuốc trong lòng của Thẩm Quân Hoa chính là Tiết Thiệu Trạch. Trong lòng bà mang ý hận ông, nhưng xét đến cùng, bà vẫn không bỏ được ông, vẫn còn yêu ông.
Yêu đến kiệt cùng đó chính là hận, hận đến tận cùng thì chưa chắc là yêu? Giữa yêu và hận chính có một đường ranh mỏng, nhưng ta rất khó phân biệt.
Không có tình sâu nghĩa nặng, cũng chẳng có chuyện hận đến thấu xương như thế.
Như mẹ vậy, khiến cho lòng cậu rất chua xót, rất đau lòng, rồi lại không biết nên nói thế nào với chị mình, huống chi trước đó vài ngày anh rể đã nói là thân thể của chị không được tốt.
“Dương Dương. . . . . .” Tình Tình lại không dám tiến lên trước, bởi vì trong mắt của Thẩm Quân Hoa rất sợ hãi. Mẹ của cô thế nhưng lại sợ cô? Gặp mặt sau mười năm xa cách, lại là trường hợp như vậy, điều này khiến cô chẳng thể nào tiếp nhận được? Cô phải làm sao đây?
“Mẹ, không phải sợ, được chứ?” Thẩm Diệu Dương ôm mẹ vào lồng ngực của mình, “Đây là Tình Tình, là chị của con. Hai chúng con đã cùng nhau lớn lên, chị ấy sẽ không làm tổn thương mẹ đâu”
“Chị?” Thẩm Quân Hoa nhìn Tình Tình, ánh mắt vẫn có sợ hãi “Thiệu Trạch, sao anh lại có chị? Trước kia em chưa từng nghe anh nói mà?”
“Vậy hiện tại con nói cho mẹ biết, được không?” Giống như dỗ đứa bé, Thẩm Diệu Dương vuốt mái tóc Thẩm Quân Hoa, “Tình Tình là chị con, về sau cô ấy sẽ ở nơi này với chúng ta. Cô ấy sẽ cùng mẹ chăm hoa, cùng chúng ta ra ngoài dạo chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm rất nhiều chuyện khác nữa, như vậy lúc con không ở nhà, mẹ cũng không cảm thấy cô đơn?”
“Cô ấy sẽ cùng em ở trong dù ngắm mưa rơi đúng không ạ?” Vừa nhắc tới chuyện mình thích làm nhất, trên mặt Thẩm Quân Hoa lơ đãng xuất hiện một nụ cười thuần khiết.
“Gọi con là Tình Tình, được không? Con sẽ cùng mẹ là những chuyện mà mẹ muốn làm, có được hay không?” Không nhịn được nữa, hốc mắt đã đỏ ửng, Tình Tình không nghĩ tinh thần mẹ lại hồ đồ đến mức này.
Bây giờ Thẩm Quân Hoa, căn bản cần người chăm sóc như một đứa bé nhỏ!
“Về sau Tình Tình sẽ ở đây cùng với chúng ta.” Thẩm Diệu Dương thấy Tình Tình rơi lệ, trong lòng dâng lên một hồi chua.”Đừng đuổi cô ấy có được không?”
“Tình Tình, tôi sẽ dẫn cô đi xem vườn hoa của tôi.” Trên mặt bà hiện lên nụ cười ngượng ngùng, mặc kệ như thế nào, trời sanh máu mủ nào dễ dàng xóa sạch, Thẩm Quân Hoa do dự một lúc lâu, rốt cuộc lựa chọn tin tưởng người bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Tình Tình.
“Ừ! Chúng ta cùng đi.” Đem nước mắt đau thương trên mặt lau khô, cố gắng nặn ra một nụ cười, Tình Tình đi theo Thẩm Quân Hoa qua một cánh cửa nhỏ
Đây là nơi cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một loại cảm giác nho nhỏ trong lòng, cô muốn vĩnh viễn bảo vệ mẹ của mình, vào giờ phút này hẳn là bà vô cùng yếu ớt, như vậy bọn họ càng cần phải che chở cho bà.
“Xem này, những hoa ở đây đều do tôi trồng đó, xem có đẹp không?” Thẩm Quân Hoa lôi kéo Tình Tình đi thẳng đến một căn phòng làm bằng kính, bốn vách tường trong suốt như thủy tinh, chỉ vào một cây Thạch thảo màu Tím!
Vào lúc này, mẹ vẫn còn nhớ những đóa hoa nhỏ kia.
Nên càng chứng to bà sâu đậm, nặng tình hơn, mới có thể khiến một người mất đi toàn bộ trí nhớ, lòng vẫn tràn đầy hình ảnh của người kia, bà như một đóa hoa nhỏ suốt đời chung tình với một người.
Hoa Thạch Thảo – hoa đợi chờ – forget me not, tên một loài hoa vô cùng xinh đẹp. Xin đừng quên đi hai tiếng yêu đương! Vô luận thời gian có xoay chuyển thế nào, dòng đời thay đổi ra sao, thì trong lòng bà vẫn có ông, vẫn ở lại nơi thuộc về hai người bọn họ.
Ở thế gian ồn ào này, chỉ có màu hoa tím nhạt mới có thể làm tổn thương lòng bà, mặc cho hoa nở hoa tàn, hoa xinh đẹp nhưng mang nhiều ưu tư, vĩnh viễn nở ra cho người mình yêu nhất.
Chưa từng phải sống trong cuộc sống có một tình yêu không hoàn chỉnh, chưa từng một lần trải qua khổ sở tình yêu để rồi biết tình khắc sâu đến thế nào. Bọn họ đã trải qua bao nhiêu năm tháng đau lòng như thế, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sao?
Mẹ, nếu vẫn không thể quên, tại sao không tha thứ cho ông?
“Đẹp. Rất đẹp mắt!” Tình Tình chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức rất khó chịu. Làm sao tình yêu lại khó khăn như tế!
“Tôi dẫn cô đến một nơi khác.” Thẩm Quân Hoa kéo tay Tình Tình, giọng nói nhẹ nhàng và nhu mì, mang theo cô cùng đi đến một ‘lãnh địa’ khác.
Cùng Thẩm Quân Hoa đi thăm khắp phòng hoa, đến khi trở về cũng đã năm giờ chiều, Thẩm Quân Hoa bị Thẩm Diệu Dương khuyên về nghỉ ngơi, hai chị em bọn họ mới rãnh rỗi ngồi xuống nói về vấn đề của Thẩm Quân Hoa .
Ngồi trong thư phòng, mỗi người cầm một tách trà nóng, nhìn cảnh xuân bên ngoài, tâm tình hình như rất âm trầm.
“Dương Dương, cứ để mẹ tiếp tục như thế này sao?” Tình Tình thu hồi ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa số, nhìn ly trà đang bốc hơi nóng.
“Mẹ gặp tâm bệnh, không thuốc chữa được.” Thẩm Diệu Dương nhỏ giọng nói.
“Dương Dương, em có hận ông ấy không?” Tình Tình để ly trà trong tay xuống, hai mắt yên lặng nhìn vào đôi mắt đang lắng đọng tựa đáy hồ của em trai. Lúc nào thì người này lớn nhanh như thế, cô nhớ về một cậu bé luôn đi phía sau mình, luôn miệng gọi “chị, chị . . . . .” . Lớn đến cô giờ đã chẳng thể đoán được trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì rồi.
Hận, tại sao không hận? Ông ta xứng đáng để cậu phải hận?
“Chị, tại sao lại hỏi như vậy? Em có hận ông ấy hay không thì có liên quan gì đến bệnh tình của mẹ đâu? Em nói không hận ông ấy, mẹ có thể tốt hơn sao?” khóe miệng Thẩm Diệu Dương xé ra.
Thuốc của mẹ ở nơi nào, bọn họ đều hiểu. Nhưng bọn họ cũng không dám nếm thử. Cậu sợ ngộ nhỡ đã nếm thử, mẹ sẽ càng bị bệnh nặng hơn, vậy không bằng không trị đi.
Sẽ để cho ba như vậy, quên đi đau khổ trước kia không phải tốt hơn sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!