Bảo Bối Giá Trên Trời - Chương 516: Có manh mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Bảo Bối Giá Trên Trời


Chương 516: Có manh mối


 Editor: Nguyetmai

Bởi vì khoảng cách khá xa, lại nằm cận kề phạm vi mà camera giám sát không quét tới nên không thể thấy rõ dáng dấp của người kia, cũng không thấy rõ biển số xe.

Điều duy nhất có thể nhận dạng được chính là màu sắc và hướng xe chạy.

Diệp Tầm lập tức nhảy lên chiếc motor, đồng thời nhanh chóng báo cáo những manh mối mà mình điều tra được cho Hoắc Vân Thâm: “Đại ca, đã có manh mối rồi. Là một chiếc xe Toyota màu đen, chạy trên đường Bạch Mã từ hướng Tây về hướng Đông.”

Sau khi có manh mối, Hoắc Vân Thâm lập tức hạ lệnh liên hệ với Cục Quản lý giao thông: “Liên hệ với Cục Quản lý giao thông, kiểm tra toàn bộ đoạn đường, theo dõi nghiêm ngặt tất cả những chiếc xe đáng nghi.”

Dịch Tiêu đã liên hệ với Cục Quản lý giao thông. Sau khi xác định được chiếc xe tình nghi, bằng hệ thống giám sát giao thông hiện đại, họ đã gửi lại lộ trình mà chiếc xe này chuẩn bị đi qua.

Xe RV chạy nhanh ở trên đường, Hoắc Vân Thâm đã hạ mệnh lệnh bắt buộc, điều động tất cả nhân viên để đuổi kịp chiếc xe đó, bảo đảm sự an toàn cho cô bé.

Bây giờ anh chỉ mong Anh Đào có thể bình an vô sự, bình an vô sự…

Thời gian trôi qua từng chút một, mỗi giây phút lặng lẽ qua, tâm trạng của mỗi người càng lúc càng nặng nề.

Nước mắt của Hứa Hi Ngôn không ngừng rơi, tâm trạng vô cùng khổ sở, cô liên tục tự trách bản thân.

“Đều là do em không tốt. Nếu bình thường em dạy con kỹ hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Đều là lỗi của em…”

“Không liên quan gì đến em cả, em không cần tự trách mình. Cảnh Hi, người phải nói xin lỗi hẳn là anh. Nếu lúc trước anh không dẫn con xuất hiện trước công chúng, không bùng lên cái scandal đó, có lẽ người ta sẽ không dùng tên của anh mà lừa nó.”

Bây giờ nói những câu này đâu có tác dụng gì nữa chứ?

Cứ tự trách nhau cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.

“Không trách anh được. Chẳng qua là em cảm thấy mình không phải là một người mẹ tốt.”

Hứa Hi Ngôn đau lòng và khổ sở vì mình không thể bảo vệ cho con gái mình thật tốt.

Hoắc Vân Thâm xót xa nắm chặt bàn tay của cô và không ngừng an ủi: “Không, em là một người mẹ rất vĩ đại. Đừng buồn nữa, anh tin sẽ có tin tức nhanh thôi.”

Đối với anh, cô một thân một mình nuôi nấng con gái lớn lên, lại còn dạy dỗ cô bé tốt như vậy, cô nhất định chính là một người mẹ tốt hiếm thấy trên đời này.

Chiếc xe màu đen bị tình nghi chạy ra khỏi nội thành, sau đó tiếp tục chạy về hướng Đông.

Anh Bảo ở trên ghế sau nhìn khung cảnh bên ngoài, cảm thấy không giống đường về nhà chút nào.

Hơn nữa càng lúc lại càng hoang vu, các nhà cao tầng đều bị bỏ lại ở phía sau.

Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ của mình, buồn bực hỏi: “Chú ơi, chừng nào con mới có thể nhìn thấy papi?”

Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng và u tối nói với cô bé: “Mau thôi, cháu sẽ nhanh chóng được nhìn thấy papi cháu thôi.”

“Nhưng cháu nhớ không phải là con đường này.”

“Đó là vì hôm nay chúng ta đi đường vòng.” Người đàn ông nói dối để lừa cô bé.

Anh Bảo không hỏi lại, cô bé luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ lắm. Cô bé muốn gọi điện thoại cho mẹ mình, thế nhưng điện thoại trong đồng hồ đeo tay lại không còn pin.

“Chú ơi, chú có di động không? Chú có thể cho cháu mượn để gọi điện thoại không?”

“Không thể.”

Đối phương lạnh lùng kiên quyết từ chối.

Bé con hơi cong môi, có chút không vui.

Tại sao người mà papi sai đến lại không hề thân thiện với mình chứ?

Bình thường, Anh Bảo sẽ không dễ bị lừa gạt.

Thế nhưng hôm nay cô bé tin tưởng hai người trong xe này là vì lúc bọn họ đến tìm cô bé có cầm theo ảnh của Hoắc Vân Thâm.

Bởi vì nhìn thấy ảnh của Hoắc Vân Thâm, cô bé mới tin rằng họ là người do papi sai tới.

Cô bé nhớ rõ, vệ sĩ bên cạnh papi cũng mặc đồ giống như bọn họ, thế nên mới mắc lừa.

Xe chạy đến giữa đường, người đàn ông lái xe dừng xe lại ở ven đường, sau đó xuống xe.

Anh Bảo ngồi ở trong xe loáng thoáng nghe thấy người kia đang gọi điện thoại ở ngoài, âm thanh truyền vào trong xe: “Vâng, vô cùng thuận lợi. Đã bắt được con bé kia. Vâng, chúng tôi sẽ làm vô cùng gọn gàng…”

Anh Bảo loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, con bé mà người kia nói bắt được là mình sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN