Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 52: Anh muốn đứng dậy
Dù nói thế nào đi chăng nữa, cô vẫn thấy biết ơn Hoắc Vân Thâm vìđã chăm sóc giúp đỡ mình rất nhiều. Giờ phút này có xe đểđi luôn sẽ giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Chiếc xe RV chạy vừa nhanh vừa êm. Không mất bao nhiêu thời gian, bọn họđãđến Bệnh viện Nhân dân Số Một.
Tại cổng bệnh viện, Hứa Hi Ngôn tạm biệt Hoắc Vân Thâm rồi cầm dù chạy thẳng về hướng khu nội trú của bệnh viện.
Hoắc Vân Thâm vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của cô. Sau đó, anh lấy lại tinh thần rồi bảo tài xếđưa vào Trung tâm Phục hồi chức năng.
Hoắc Vân Thâm thật sự phải tới bệnh viện làm phục hồi vào mỗi thứ Sáu hàng tuần. Mặc dù vì tai nạn mà anh đã bị liệt năm năm nay, nhưng thực ra anh chỉ mới chấp nhận đi tập huấn luyện phục hồi trong hai năm vừa qua.
Trong ba năm trước đó, anh đều tự nhốt mình trong nhà, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, ngày ngày đắm chìm trong đau khổ và tuyệt vọng.
Việc bị liệt nửa người là một đòn đả kích rất lớn, đánh thẳng vào sự kiêu ngạo của một người đàn ông như anh, thậm chí có thể nói là một đòn chí mạng. Anh không biết phải tiếp tục sống thế nào, cũng không có dũng cảm để xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
Mãi cho đến hai năm trước, anh tình cờ gặp Yim – một người hỗ trợ tâm lí trên mạng.
Yim đã kể với anh rất nhiều về tấm gương của những người tàn tật có thể thành công vượt qua mọi khó khăn và chiến thắng bản thân. Hơn nữa, Yim còn hết lòng khích lệ anh, nói với anh rằng:
Cuộc sống khốc liệt, chỉ cần mỉm cười đối mặt là mọi sựđều tốt đẹp.
Chỉ cần trong lòng giữ vững niềm tin, nhất định có thể chiến thắng chính mình!
Chính là nhờ có Yim khích lệ, anh mới có thể lấy lại can đảm đểđối mặt với hiện thực. Anh bắt đầu chấp nhận huấn luyện phục hồi đều đặn hàng ngày cho đến bây giờ.
Bất kể là về cơ thể hay về mặt tinh thần, anh đều đã chiến thắng nỗi sợ hãi ngự trị trong chính bản thân mình.
Bây giờ mặc dù anh chưa thểđi lại được, nhưng trong lòng anh vẫn luôn tràn đầy niềm tin và hi vọng.
Trong Trung tâm Phục hồi, Hoắc Vân Thâm gặp bác sĩđiều trị chính của mình là Giáo sư Tần Khôn. Giáo sư Tần đã hơn năm mươi tuổi, là một bác sĩ vừa có trách nhiệm vừa nhiệt tình. Từ khi Hoắc Vân Thâm bắt đầu đồng ý chấp nhận trị liệu phục hồi chức năng, việc tập luyện của anh đều do một tay giáo sư hướng dẫn.
Sau khi trò chuyện qua loa vài câu, Hoắc Vân Thâm bắt đầu tiến hành buổi tập hôm nay.
Anh ngồi trên chiếc ghếđược chế tạo đặc biệt, Tần Khôn giúp anh co duỗi chân từng lượt từng lượt một.
Động tác co duỗi chân nhẹ nhàng đối với người bình thường là chuyện quáđơn giản, nhưng đối với một người đã bị liệt nửa thân dưới mà nói, mỗi lần gập gập duỗi duỗi đều là một lần đau đớn khủng khiếp.
Sau khi kết thúc một bài tập, người Hoắc Vân Thâm ướt đẫm mồ hôi. Tần Khôn quan sát phần cơ trên bắp chân của anh, kinh ngạc vui mừng nói: “Tốt hơn rồi, Vân Thâm, cậu đã tiến bộ rất nhiều so với những lần trước.”
Nghe Giáo sư Tần nói vậy, Hoắc Vân Thâm nở một nụ cười vui sướng. Trong thâm tâm anh cũng cảm thấy rất vững tin và tràn trề hi vọng.
“Hôm nay tập đến đây thôi, cậu có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Tần Khôn nhìn đồng hồ rồi nói với anh.
“Tôi không cần nghỉ ngơi, có thể tập thêm một lần nữa. Giáo sư Tần, phiền ông giúp tôi lần nữa.” Hoắc Vân Thâm nài nỉ.
Không một ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Từ sau khi tìm được Hứa Hi Ngôn, anh thật sự hi vọng mình có thể bình phục nhanh hơn một chút, có thể sớm đứng lên được.
Chỉ có như vậy, anh mới có tư cách ở cạnh Hứa Hi Ngôn, vì cô mà vượt mọi chông gai, bảo vệ cô an toàn.
Anh không thể tiếp tục là một kẻ tàn phế, anh muốn đứng dậy.
Lòng quyết tâm ấy thúc đẩy anh, khiến anh không thể lười biếng dù là một giây.
Anh tin tưởng Giáo sư Tần, cũng tin tưởng chính mình. Một ngày nào đó, anh sẽ có thểđứng dậy, nhất định có thể!
Tần Khôn thấy anh cố chấp mà kiên quyết như vậy, đành đồng ý tập cùng anh thêm một lần nữa.
…
Ở bên khu nội trú của bệnh viện, Hứa Hi Ngôn cũng tìm được phòng bệnh của Anh Bảo. Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Tríđang ở bên trong cùng cô bé.
Anh Bảo đang nằm trên giường truyền nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không có chút sắc máu nào. Đôi mắt cô bé nhắm nghiền, chắc là còn đang ngủ.
“Tranh Tử! Anh Bảo thế nào rồi?”
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!