Bảo Bối Nhỏ, Em Là Hạnh Phúc Của Anh
Chương 5: Hôn lễ
Trong phòng cô dâu, Kiều Tịnh Thi mặc bộ áo cưới trắng tinh. Trên chiếc áo cưới có đính hàng trăm viên kim cương. Cô biết chiếc áo cưới này không dành cho mình, mà cho chị mình. Trên mặt cô có tầng lớp phấn che đi khuôn mặt đang tái nhợt của cô. Sau cùng là đánh lên đôi môi nhợt nhạt. Trong đôi mắt chứa đầy những ưu thương khiến người ta đau lòng.
Đoan Mộc Đình nhìn cô gái đang ngồi trước gương thì thở dài không thôi. Cô khẽ hỏi
-Thi Thi à, cậu chắc sẽ cưới anh ta ?
Kiều Tịnh Thi gật đầu. Cô yêu anh lâu lắm rồi. Nói trắng ra thì cô đợi anh cưới cô lâu lắm rồi. Cô vẫn luôn giữ lời thề son sắt với anh. Nhưng anh đã quên cô. Không phải, mà nhận nhầm người. Nhận nhầm chị cô chứ không phải cô. Giờ cô đã không còn người thân bên cạnh. Cha cô đã mất lúc bệnh nặng rồi. Trong Kiều gia chỉ còn cô, Kiều Tư Duệ và mẹ kế cô ta – Mạn Thiết Nhã. Nhưng cô đã bị đuổi ra khỏi Kiều gia lâu rồi. Mạn Thiết Nhã chiếm lấy hết tất của cô. Chính vì vậy, cô đã tiếp tục học tập để tạo ra sự nghiệp của mình.
Bây giờ sự nghiệp không còn, người mình yêu cũng không nhận ra mình. Đối với cô bây giờ không còn gì. Giờ cô lại bị chị gái đẩy cưới cho Lãnh Âu Thần. Mà anh lại yêu hết lòng chị cô, cô đau lắm.
Một tiếng “két” làm cô thoát khỏi đống suy nghĩ ưu buồn. Một giọng nam lạnh băng vang lên
– Kiều Tư Duệ, cô ngồi đần ra làm gì ? Cô định làm trễ giờ tôi?
Kiều Tịnh Thi mới quay người lại, nhìn vào người đàn ông đứng dựa vào cửa. Hôm nay anh rất đẹp. Bộ vest đen làm tôn lên vẻ quyến rũ của anh. Chiếc quần dài ôm sát đôi chân thon dài, tóc anh vuốt ngược ra đằng sau. Ánh mắt hẹp dài đang nhìn đi nơi khác. Phụ nữ theo anh rất nhiều nhưng anh mặc kệ. Anh vẫn son sắt yêu một mình Kiều Thi Thi.
Kiều Tịnh Thi lắc đầu cười khổ. Đối diện với ánh mắt lạnh băng đấy, cô cảm thấy thật chua xót. Cô nén nước mắt vào trong lòng, nặn ra một nụ cười
– Anh ra trước đi, em sẽ ra sau.
Lãnh Âu Thần mặc kệ cô, bước chân ra ngoài. Sau đó một tiếng “rầm” vang lên. Đoan Mộc Đình thấy vậy đến bên cô, an ủi
– Cậu không yêu anh ta, tại sao phải lấy anh ta chứ ?
Một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt Kiều Tịnh Thi. Cô nghẹn ngào trả lời.
– Không. Mình yêu anh ta, đó là tình yêu đầu đời của mình.
Phải, là tình yêu đầu đời của cô. Cô yêu anh 10 năm rồi. Cô đã chờ đợi tình yêu này lâu rồi. Cô đã từng tưởng tượng một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với anh. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng. Có thể gả cho anh là một hạnh phúc lớn nhất của cô, cho dù anh hận cô.
Anh hiểu lầm rồi hận cô. Hận vì phá hoại hạnh phúc của anh. Hận vì làm người con gái anh yêu rời xa anh.
Thật xin lỗi, Lãnh Âu Thần. Xin lỗi vì không để anh nhận ra em là Thi Thi mà năm ấy anh sẽ chọn em để cưới. Xin lỗi anh.
“Tách, tách”. Hai giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống. Đoan Mộc Đình đau lòng cho cô bạn mình không thôi.
Lãnh Âu Thần bước chân ra ngoài, anh không hiểu tại sao khi nhìn cô đau khổ. Anh cảm thấy đau đớn. Nhưng nỗi đau đó không bằng Kiều Tịnh Thi đã rời khỏi anh. Anh sẽ ban tạo một cuộc sống “hạnh phúc” cho Kiều Tư Duệ. Cô dám làm cho Thi Thi anh rời đi, bỏ anh đi. Nghĩ tới điều này, anh đau đớn không thôi. Kiều Tư Duệ là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của anh. Lúc này, người anh hừng hực sát khí.
Mang đầu sa vào, cuối cùng che đi khuôn mặt bi thương của cô, còn có tình yêu của cô.
Đoan Mộc Đình nắm cánh tay bước đến bên cửa nhà thờ. Bên trong là nhạc hôn lễ vui sướng. Cô đi một mình vào. Mọi người tham dự đều nhìn nhìn bằng con mắt khinh bỉ, coi thường. Các cô dâu khác đều được người thân mình nắm tay đến bên chú rể. Còn cô thì không. Cô không còn người thân. Nếu cha còn đây, chắc cha sẽ vui vẻ lắm. Cha sẽ trao tay cô cho người đàn ông kia. Nhưng trên thế giờ này không tồn tại chữ “nếu”.
Cô đến trước mặt cha sứ. Gặp người đàn ông mình yêu – Lãnh Âu Thần. Gương mặt anh lạnh lùng. Khóe môi cong lên lạnh lẽo khiến không rét mà run.
– Kiều Tư Duệ tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Lãnh Âu Thần tiên sinh làm vợ, dù tương lai giàu có, hay nghèo khổ hoặc bất kể thân thể khỏe mạnh hay ôm yếu, cô cũng nguyện ý vĩnh viễn làm vợ anh ấy ?
– Con nguyện ý.
Kiều Tịnh Thi nhỏ giọng nói, nhắm mắt lại. Dù tan xương nát thịt thì cô cũng nguyện ý. Bởi cô yêu anh, rất yêu anh. Cho dù anh hận cô.
Cha sứ nhìn sang Lãnh Âu Thần rồi hỏi
– Lãnh Âu Thần tiên sinh, anh có nguyện ý làm chồng của Kiều Tư Duệ tiểu thư, dù tương lai giàu có, hay nghèo khổ hoặc bất kể thân thể khỏe mạnh hay ôm yếu, anh cũng nguyện ý vĩnh viễn làm chồng cô ấy ?
Môi mỏng của Lãnh Âu Thần khẽ nhếch lên
– Tôi nguyện ý.
– Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.
Lãnh Âu Thần từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đen. Anh mở ra lấy chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là anh đặt làm riêng cho Thi Thi của anh, không phải cho cô. Anh thô lỗ kéo cánh tay của Kiều Tịnh Thi qua. Sau đó thô bạo mà đeo chiếc nhẫn ấy lên tay cô. Chiếc nhẫn ấy nhỏ hơn so với ngón tay cô. Kiều Tịnh Thi nén lại cơn đau của mình.
Cha sứ thấy 2 người họ đeo xong nhẫn thì tuyên bố
– Hai con có thể hôn nhau.
Lãnh Âu Thần kéo người Kiều Tịnh Thi lại, sau đó áp môi mình lên môi cô, không thương tiếc ngấu nghiến trên môi cô. Một mùi máu tanh nồng chảy vào trong khoang miệng anh. Lúc này anh mới buông cô ra rồi đi về phía đám bạn mình. Còn Kiều Tịnh Thi đứng nơi đó, gương mặt cô giờ đẫm nước mắt. Cô chua xót cho mình.
Đoan Mộc Đình chạy lên ôm Kiều Tịnh Thi dỗ dành, rồi rơi nước mắt nghẹn ngào nói
– Đừng khóc nữa cô dâu của mình. Cậu khóc xấu lắm…biết không ? Cậu hãy sống thật hạnh phúc cho mình. Đừng để anh ta ăn hiếp cậu nghe chưa ?
Kiều Tịnh Thi gật đầu. Bây giờ cuộc sống gian nan, đau khổ của cô bắt đầu.
Lãnh Âu Thần thân một vest, gương mặt vẫn không thay đổi đến chỗ Diệp Thành, Hứa Duẫn Triết. Diệp Thành và Hứa Duẫn Triết là 2 người bạn thân của anh hồi học ở Harvard. Diệp Thành là tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị. Còn Hứa Duẫn Triết là chủ tịch của Hứa thị. Lãnh Âu Thần và 2 người bạn này đã giúp nhau trong hoạn nạn trên thương trường của như giới hắc, bạch đạo.
Diệp Thành đến bên Lãnh Âu Thần khoác tay lên vai anh rồi hỏi
– Âu Thần à, hôm nay ngày vui của cậu mà mặt cứ hầm hầm vậy ?
Lúc này người phục vụ bưng rượu tới. Lãnh Âu Thần lấy một ly rồi uống một ngụm, không nói gì. Hứa Duẫn Triết lại cốc đầu của Diệp Thành, lôi anh ta đến bên dãy ghế gần đó rồi ngồi xuống. Diệp Thành ôm đầu khó chịu hỏi
– Này sao lại cốc đầu tớ ?
Hứa Duẫn Triết nhàn nhã trả lời
– Diệp Thành à, cậu quá ngốc !
– Ngốc ?
– Cô dâu kia không phải là người Âu Thần muốn lấy, làm sao mà vui vẻ cho được.
– Hả ? Cô dâu mới xinh đẹp kia không phải người Âu Thần muốn lấy ?
– Ừm.
Hai người trò chuyện một hồi mới để ý Lãnh Âu Thần đã không còn ở đây. Diệp Thành thở dài
– Định hỏi thế mà cậu ta đi rồi. Cậu nghĩ cậu ta còn là người không ? Đi không một tiếng động.
– Thôi. Mình đi bar đi. Đây quá chán.
– OK.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!