Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em ! - Chương 67 Tiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em !


Chương 67 Tiếp


Trong lúc đó ở trường, sự xuất hiện của vị giám đốc trẻ tuổi của TN khiến nhiều người tò mò. Gương mặt đã làm mưa làm gió trên giới kinh doanh gần năm năm. – giám đốc lâm hàn thiên- một người đàn mở chủ động thiên rồi đôi mắt đang tìm kiếm bóng hình nhỏ dán lên người đối phương, chân mày cau lại – cậu hẳn không nhớ tôi. Tôi là giám đốc kinh doanh công ty A – chào ông – thiên bắt tay lấy lệ – không biết cậu đến đây có việc gì – tôi . . . – ba. Tên đó đánh con- một thân hình bũm bĩm bám lấy thân người đàn ông-thấp-lùn-béo – con trai. Kẻ nào dám đánh con trai quý tử của giám đốc kinh doanh này chứ – thằng bé mồ côi hôm bữa con kể với ba – thì ra là vậy- ông ta xoa đầu cậu bé- Trẻ con bây giờ thế đấy. Kể cũng lạ, thằng bé ấy làm sao có chân vào trong trường này chứ. Cậu có thấy thế không. – ông đang nói chuyện với ai đấy – một người phụ nữ tiến lại- ồ. Đây chẳng phải là giám đốc lâm hàn thiên sao. Rất hân hạnh. – mẹ. . . – đứa bé nhõng nhẽo – sao. Đừng nói với mẹ là con lại bị tên đó đánh. Thằng bé vô giáo dục đó, ruốt cuộc mẹ nó dạy nó kiểu gì. Cậu hàn thiên chưa có con nên cậu không biết đấy thôi, thằng bé đó vô cùng vô giáo dục, mẹ nó là mẹ độc thân, còn trẻ gớm, con gái thời nay cũng thật là. Mà kể cả tên cha nữa. Cũng dạng tận cùng xã hội thất học cả cậu nhỉ- bà ta như vừa làm được điều gì sung sướng lắm – bêu-xấu-người-khác Từ phía xa, hàn phong tiến lại, thằng bé nọ lập tức giật tay mẹ – thằng đó đấy mẹ – mẹ phải cho nó ra không cái trường này. Gì mà thiên tài được học lớp đặc biệt chứ. Chỉ là loại đầu đường xó chợ mặt thiên đanh lại, mắt phủ đầy băng, khi phong gần tiến lại – lâm hàn phong phong không nói gì, chỉ im lặng đi trước mặt mọi người cùng tất cả kinh ngạc xung quanh. Nhóc nắm lấy tay hắn, kéo đi. Nhưng, thiên ngồi xuống, kéo con vào lòng – ba xin lỗi – không- thằng bé dụi đầu vào lòng cậu Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, cặp vợ chồng kia mặt biến sắc két. Chiếc xe phanh gấp vào bãi đỗ làm thu hút mọi sự chú ý . Dáng vẻ vội vã làm thu hút ánh nhìn – lâm hàn phong phong nhìn cô, sự tủi hờn trong lòng của một đứa bé dâng lên, nhóc xô hắn rồi chạy đi – con . . – em không nên. Để anh đi- thiên giữ lấy tay cô – – – trên bãi cỏ sân sau. Phong ngồi trên cỏ. Im lặng – con giận mẹ sao – không – mẹ không cố ý quên đâu. Là vì mẹ hơi mệt thôi – con biết phong ngồi im nhìn thiên – con rất yêu mẹ – ba cũng thế – ba làm mẹ khóc chưa. Con làm mẹ khóc rồi. Con rất giận mình . Lúc đó con hỏi về ba , mẹ đã xoay lưng khóc nhưng con biết. Con đã ôm mẹ – ba cũng làm mẹ khóc rồi. Còn khóc nhiều hơn cả con làm mẹ khóc – ba không được làm mẹ khóc nữa. Con không muốn thấy mẹ khóc – ba hứa. Ba sẽ không làm mẹ khóc. Vì vậy con hãy tha thứ cho mẹ – con chưa bao giờ nói không tha thứ cho mẹ phía sau gốc cây đó, một cô gái bịt miệng, kìm đi tiếng khóc – mẹ rất yêu con. Lâm hàn phong , mẹ xin lỗi, là mẹ đã nợ con. Cả đời này mẹ có cố gắng bao nhiêu cũng không thể bù đắp nổi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN