Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi - Chương 22: Tam công chúa ra oai phủ đầu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi


Chương 22: Tam công chúa ra oai phủ đầu!


Hiện nay Long Chiêu và Thiên Diệu chính là hai chư hầu hùng mạnh nhất. Vậy nên ngày thọ thần của hoàng đế Thiên Diệu, Long Chiêu phái sứ giả đến chúc mừng cũng là chuyện chẳng có gì đáng kinh ngạc!

Trên ngai vàng, hoàng đế trầm giọng nói: ” Cho bọn họ vào!”

Dẫn đầu đoàn người là một nam một nữ. Nam tử tuấn lãng phiêu giật, bờ vai rộng rãi, thân hình cao lớn rắn chắc, từng bước chân ổn định vững vàng, khắp người y tỏa ra ngạo khí của một bậc vương giả. Đôi mắt hẹp dài lạnh như băng, cũng có thể tạm coi là một mỹ nam tử! Chỉ có điều, nếu nhìn kĩ sẽ thấy nam tử này tuyệt đối chẳng phải kẻ lương thiện gì cho cam! Dùng kinh nghiệm phân tích tâm lý học con người của Lạc Tử Dạ có thể khẳng định trăm phần trăm, nam nhân này, đẹp thì có đẹp nhưng thuộc loại thù dai nhớ lâu, trong bụng lúc nào cũng chứa đầy âm mưu quỷ kế!

Vốn đã mang tiếng hoa si, lại nhập vai hết sức thuần thục kẻ mắc bệnh ” đoạn tụ “, khuôn mặt Lạc Tử Dạ lúc này, có bao nhiêu đê tiện liền hiện lên bấy nhiêu! Ánh mắt si mê, thèm thuồng đau đáu nhìn về phía vị đại hoàng tử Long Chiêu!

Mà nữ tử bên người y, khuôn mặt có vài phần giống nam tử, các đường nét vô cùng tinh xảo, ánh mắt sắc bén như radar, càn quét bốn phía! Nàng ta mặc bộ cung trang màu vàng nhạt, mỗi một bước chân đều uyển chuyển, nhẹ nhàng như mèo, dáng vẻ cao cao tại thượng của kẻ mang trong mình huyết thống hoàng thất. Tuy vậy đối với hoàng đế Thiên Diệu, nàng ta vẫn tỏ ra vô cùng kính trọng, tất nhiên cho dù Long Chiêu hôm nay có hùng mạnh đến mấy, nhưng có thể ” ép thiên tử lệnh chư hầu ” lại là Thiên Diệu!

Phía sau bọn họ không ít cung nhân đi theo trên tay cầm hai cái hộp.

Sau khi đại hoàng tử Long Chiêu vào điện liền khom lưng tỏ vẻ kính cẩn: ” Phụ hoàng lệnh cho bản cung mang quà đến chúc mừng. Chính là cặp huyết san hô Nam hải, trong thiện hạ chỉ có hai bụi duy nhất. Một bụi xin được dâng mừng thọ thần quân chủ Thiên Diệu! Một bụi xin được dâng cho nhiếp chính vương của quý quốc, bày tỏ chút thành ý!”

Lạc Tử Dạ tinh mắt phát hiện ra, khi đại hoàng tử Long Chiêu kia vừa nói xong, khuôn mặt trầm ổn đang tươi cười của phụ hoàng nàng trong nháy mắt có hơi méo mó! Nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh lại cười vui vẻ: “Quân chủ quý quốc khách khí quá rồi! Long Chiêu đại hoàng tử, tam công chúa, mời ngồi!”

Trước khi vào chỗ, vị tam công chúa kia lại đảo mắt thêm vòng nữa. Lạc Tử Dạ quá hiểu loại tình huống này, dẫn theo công chúa đến đây một trăm phần trăm là có ý định nghị thân tạo quan hệ gắn kết giữa hai nước. Tuy dung mạo kiếp này không giống kiếp trước, nhưng cũng coi là có chút vốn liếng, để tránh bản thân bị ma trảo công chúa quắp phải, nàng lập tức cúi thấp đầu chăm chú uống rượu!

Mà nàng ta dường như cũng không để ý đến Lạc Tử Dạ, trước nhìn Phượng Vô Trù một cái, giống như hít phải ngụm khí lạnh, tay không tự giác nắm chặt vạt áo trước ngực, thở hổn hà hổn hển! Sau lại rất nhanh quét sang chỗ khác, thời điểm nhìn thấy Long Ngạo Địch, đáy mắt lại sáng lên như đèn pha, cuối cùng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngẩng cao đầu ưỡn ngực kiêu ngạo bước về chỗ!

Ôi, biểu hiện này chắc chắn cũng là một hoa si chính hiệu! Chỉ có điều rất khó đoán được là nàng ta rốt cuộc sẽ chọn ai trong hai người đó?

Lạc Tử Dạ cúi đầu, hai mắt không ngừng đảo như rang lạc. Nàng đang cố hết sức cúi thấp người khiến cho không ai để ý đến sự tồn tại của chính mình, chợt nghe thấy âm thanh ma mị trầm bổng vang lên giữa đại điện, trong giọng nói có chút hài hước,giễu cợt: ” Đại thái tử Long Chiêu cùng tam công chúa đã đến đây, thân là thái tử một nước, không chào hỏi thì thôi, lại còn cúi đầu uống rượu buồn bực, đây là ý gì vậy?”

Lạc Tử Dạ siết tay lại thành nắm đấm, khóe miệng giật giật! Rất nhanh ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người nàng. Tất cả chỉ vì một câu của tên trứng thối kia mà hỏng bét hết! Nếu không phải lo lắng cho cái mạng nhỏ đang bị treo lơ lửng của mình, nàng thực sự muốn phi thẳng bầu rượu này vào mặt tên khốn đó!

Đang há miệng định nói thì bắt gặp ánh mắt của đại hoàng tử Long Chiêu cũng liếc tới đây. Từ lâu câu chuyện về thái tử Thiên Diệu đã trở thành truyền kì giải trí khi dùng trà của các hoàng thất chư hầu, là câu chuyện vui sau mỗi bữa cơm của bách tính, vì thế đương nhiên là đối với vị thái tử bất tài vô dụng của Thiên Diệu này, trong lòng y tràn ngập sự khinh miệt!

Đồng thời y cũng lên tiếng: ” Thái tử như vậy, phải chăng bởi vì không ưa người Long Chiêu chúng ta?”

Lạc Tử Dạ nghiến răng, trong lòng hết sức khó chịu. Hoàng đế liếc nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng, chỉ vì một câu đùa thôi lại có thể làm cho nàng rơi vào tình thế khó xử đến như vậy! Mà Phượng Vô Trù sau khi nói xong, lập tức khoanh tay trước ngực chờ xem kịch hay, con mẹ nó, giờ phút này nàng rất,rất muốn cầm cái ghế đập chết hắn cho bõ tức! Sắc mặt nàng vặn vẹo, xanh trắng liên tục, sau cùng mới ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười nói: ” Cũng Không phải là bản điện hạ không thích Long Chiêu, mà Long Chiêu dâng lễ là hai bụi huyết san hô trân quí vô cùng, một bụi dâng phụ hoàng không nói làm chi, bụi còn lại không phải tặng cho bản thái tử sao? Nhưng quý quốc lại dâng lên nhiếp chính vương! Cho nên bản thái tử nhất thời có chút khổ tâm mới không nhịn được mà cúi đầu uống mấy chén! “

Nàng vừa nói xong, đám triều thần lập tức gật gù đồng tình! Tuy nói uy của nhiếp chính vương điện hạ khiến cho các nước chư hầu phải cúi đầu thần phục, nhưng dù sao thái tử cũng vẫn là thái tử, là người sau này sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế, phải chịu đựng sự việc như thế, trong lòng không thoải mái cũng có thể hiểu được!”

Ánh mắt của đám triều thần nhìn đại hoàng tử Long Chiêu dần mất thiện cảm. Long Chiêu dâng lễ vật như thế chính là sắp xếp không thỏa đáng, đây rõ ràng là đang coi thường thái tử của bọn họ! Còn dám buông lời gây sự trước nói thái tử xem thường Long Chiêu, dám bêu xấu thái tử, thật sự là quá đáng quá rồi!

Đại hoàng tử Long Chiêu nghe thấy lời này có chút khẩn trương, sắc mặt lúc trắng lúc xanh! Chuyện này đúng là bọn họ làm có chút không hợp lý, nhưng trong thiên hạ làm gì có ai nói trắng ra là mình chưa được nhận lễ vật như thái tử Thiên Diệu đâu! Trong lòng không thoải mái cũng khoe ra nữa, chỉ sợ thế gian chỉ có Lạc Tử Dạ này là độc nhất vô nhị! Nhưng quan trọng bây giờ là đám quyền thần Thiên Diệu đang cho rằng Long Chiêu thất lễ với thái tử, sắc mặt y trở lên cực kì khó coi, hít sâu một hơi mới nói: ” Là bản cung cân nhắc không chu toàn, yến hội sau nhất định sẽ chuẩn bị đại lễ tạ lỗi thái tử! “

” Nhưng bản thái tử đối với bụi huyết san hô trong truyền thuyết kia đã thích từ lâu, mà lần này, chính đại hoàng tử cũng nhận bản thân không suy nghĩ chu đáo, vậy…phải chăng là nên nhượng bụi huyết san hô này cho bản điện hạ, còn đại hoàng tử lập tức trở về chuẩn đại lễ tạ lỗi với nhiếp chính vương, được không?”

Lạc Tử Dạ tuy nói với đại hoàng tử Long Chiêu, nhưng lại hướng ánh mắt khiêu khích về phía Phượng Vô Trù!

Trứng thối muốn gây chuyện với ông đấy à? Nằm mơ đi! Dựa theo thân phận mà nói, bụi huyết san hô kia dĩ nhiên là phải dâng cho ông! Ông đây đã nhắm mắt cho mà nhận quà lại còn thích chọc gậy bánh xe à?

Nếu không khiến cho tên da mặt dày hơn da trâu kia tức chết, tên Yêu Vật của nàng – hai chữ này sẽ viết ngược trở lại!

” Điều này……”

Lần này không chỉ sắc mặt của đại hoàng tử Long Chiêu, mà tất cả mọi người ở đây, mặt kẻ nào kẻ nấy đều xanh biêng biếc! Tuy nói là nhiếp chính vương cố ý gây phiền toái cho thái tử trước, nhưng công khai khiêu khích…lá gan này của thái tử cũng thật là quá lớn rồi!

Ánh mắt của tất cả đều hướng tập trung chờ phản ứng của Phượng Vô Trù, chỉ thấy tay đang cầm chén rượu hơi dừng một chút, hiển nhiên là hắn biết kẻ tiểu nhân như Lạc Tử Dạ không dễ để người khác bắt nạt mới cố ý đùa giỡn một chút, thật không ngờ y lại xù lông đến mức này,ừm…dám trả đũa? Dám công khai tuyên chiến ngang nhiên cơ đấy! Có chút gan dạ…thực là không biết sống chết…. ừm…thật làm cho người ta không thể dời mắt!

Hắn còn chưa lên tiếng đã thấy tam công chúa Long Chiêu vốn đang trầm mặc chợt lên tiếng.

Nàng ta nở nụ cười chế nhạo, tuy khi liếc nhìn khuôn mặt của Lạc Tử Dạ cũng có chút kinh diễm, nhưng cuối cùng vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu: ” Bản công chúa chỉ là một nữ nhân quanh quẩn trong nhà, nếu như có nói sai điều gì xin thái tử Thiên Diệu tha thứ! Trong thiên hạ chỉ có duy nhất hai bụi huyết san hô, nếu không phải nhân trung long phượng thì làm sao có tư cách có được. Thái tử cho là, với thanh danh và công trạng của người xứng đáng nhận được nó hay sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN