Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi - Chương 32: Ngươi gả cho gia, như thế nào?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi


Chương 32: Ngươi gả cho gia, như thế nào?


Diêm Liệt sửng sốt, trong lòng kỳ thực không hiểu tại sao thái tử lại như bóng ma trong lòng chủ tử nhà mình như vậy? Không giết cũng được, mà thả cũng thôi đi, đằng này lại còn sai người giám thị hắn làm gì không biết? Lại còn nói tối nay nhất định phải gặp? Nhất định, là nhất định đấy… trời ạ! Chuyện này từ trước đến giờ đã xảy ra bao giờ đâu, mức độ ” coi trọng ” cũng thật dị a! Trong lúc kinh ngạc bỗng dưng lại nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi: ” Bẩm vương, khi nãy trong đại điện, thái tử chọc giận bệ hạ, vì sao người lại lên tiếng giúp hắn? Coi bộ dạng hắn lúc nào cũng như muốn cắn người đến nơi, người giúp,hắn cũng chẳng hề cảm kích.. Cái này.. đại khái hành động kia hẳn là có mục đích khác, nhưng người…. ”

Vấn đề này, y thắc mắc cũng rất lâu rồi. Thật hoài nghi thái tử thực không muốn tại vị nữa chăng? Nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra lý do để biện giải, mà y cũng hiểu được một điều, mà nếu có như vậy thật, hoàng thượng cũng sẽ không tùy tiện phế truất ngôi vị thái tử của hắn đâu a!

Phượng Vô Trù nhướn mày, tay cầm sáo mặc ngọc nhẹ nhàng đong đưa xoay chuyển, giọng điệu hờ hững: “Lạc Tử Dạ nghĩ rằng nếu thường xuyên gây rắc rối hoàng thượng nhất định sẽ phế hắn. Nhưng có một điều tựa như hắn không hiểu được,hiện tại hắn chính là cán cân duy trì sự thăng bằng giữa các thế lực đối nghịch trong triều, riêng về điểm này đã đủ khiến cho nguyện vọng bất thành. Hắn sở cầu mong được như ý, kết cục cũng vẫn chỉ là vài trận đòn roi mà thôi…”

Lời này tương đương với việc nghiệm chứng phỏng đoán của Diêm Liệt lúc trước. Nhưng khi Diêm Liệt nghe xong lời này, chân mày nhíu càng sâu, khuôn mặt tuấn tú càng thêm nặng nề: ” Những điều này thuộc hạ cũng đoán được một hai, chẳng qua là chuyện này với vấn đề thuộc hạ vừa hỏi người đâu có quan hệ gì ạ?” Y hỏi rằng vương vì cớ gì muốn giúp thái tử, vương giải thích cái này cho y làm gì?

Phượng Vô Trù nghe xong, con ngươi quỷ mị xẹt qua tia sáng vàng kim, ngạo mạn đáp: ” Chuyện này và vấn đề ngươi hỏi cô cũng không quan hệ!”

” Dạ? Vậy người nói chuyện này là vì? ” Diêm Liệt mơ mơ hồ hồ, không quan hệ thì nói làm cái gì ta?

Lại thấy Phượng Vô Trù hơi hơi nghiêng đầu, quét mắt nhìn y một cái rồi quay người đi. Thuận tay xoay đảo sáo mặc ngọc, giọng nói âm trầm như rượu ủ nghìn năm chậm rãi truyền tới: ” Chỉ là Cô thích nói sang chuyện khác thôi!”

“…. ” Thích nói sang chuyện khác?? Diêm Liệt trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng Phượng Vô Trù mà líu cả lưỡi. Chỉ có trước mặt y, đồng thời cũng là thuộc hạ duy nhất có thể được vương coi trọng như huynh đệ, mà vẻ mặt này…. Thỉnh thoảng mới thấy! Nhưng, nói sang chuyện khác? Này.. là không biết, không nói nên lời, hay là không muốn nói?…….. Dọc đường đi, Lạc Tử Dạ hỏi qua Tiểu Minh Tử cục diện triều chính ngày hôm nay,vì thế sự oán hận đối với Phượng Vô Trù cũng hết sạch. Xem tình hình hiện tại, trong triều tồn tại hai thế lực đối kháng tranh giành quyền lực lớn nhất là phe của hoàng đế và phe nhiếp chính vương, mà Long Ngạo Địch lại cùng chiến tuyến với hoàng đế. Còn về phần nàng,cũng có thể được coi như trung gian giữ thăng bằng cho cả hai bên. Một khi nàng bị phế, hoàng đế sẽ lập trữ quân* nhưng chưa chắc như vậy sẽ có được tự do. Nói không chừng trữ quân được chọn cũng sẽ bị Phượng Vô Trù khống chế, thậm chí còn có thể là người do hắn quyết định, đối với hoàng đế tất sẽ bất lợi. Mà cái loại bị thịt vô dụng là nàng, cơ mà thịt này cũng là thịt thơm, ít nhất đối với hoàng đế là vô hại. Hẳn là hôm nay làm chưa tới cho nên vẫn chưa bị phế truất, cùng lắm lại bị đánh một trận mà phần lớn là bị đánh, cho nên Phượng Vô Trù cũng có thể tính là đã giúp nàng thoát được một vố!

! [ Trữ quân: Người đã được chọn sẵn để nối ngôi vua nhưng chưa chính thức ]

Tuy nhiên, dựa vào mối quan hệ của bọn họ hiện giờ có quỷ mới tin là hắn thật tâm muốn giúp, có khi đến tám phần muốn làm loạn kế hoạch của nàng, hai phần muốn phá hư tâm tình phơi phới của nàng, cuối cùng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dở chứng muốn giúp nàng đó thôi! Trong lúc mải mê suy nghĩ, xe ngựa đang bon bon bỗng đột ngột dừng lại!

Đuôi lông mày Lạc Tử Dạ xếch lên, không lẽ đám người được phái đến ám sát nàng đoạt Thiên tử lệnh lại tới nữa? Mà khoan… sao nàng lại không cảm nhận được chút sát khí nào?!

Kẻ đứng ngoài xe ngựa, sau khi cung kính chào liền nói: ” Thái tử điện hạ, Hộ quốc tướng quân muôn gặp ngài!” Trai đẹp muốn gặp? Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng đánh ực, kìm nén cảm xúc đang nhộn nhạo, cố giữ cho vẻ ngoài nhìn hết sức bình tĩnh để trai đẹp không bị hù mà chạy mất, sau đó mới mở miệng: ” Hôm nay bản thái tử bị nhiếp chính vương đả thương ở đùi, tướng quân có việc nếu không ngại xin mời vào trong xe ngựa để nói!”

Mày kiếm Long Ngạo Địch nhíu nhíu, tròng mắt đảo qua nhìn lại xe ngựa của Lạc Tử Dạ. Theo lý mà nói, nam nhân tùy tiện tiến vào xe ngựa của cô nương nhà người ta, tất sẽ không thỏa. Nhưng nam nhân lên xe ngựa của nam nhân, hẳn là không sao đi!! Nhưng nghĩ bản thân chuẩn bị lên xe ngựa của Lạc Tử Dạ, lại nhớ đến lần trước hắn đuổi theo mình, cái dáng vẻ khi gọi ” Tướng quân tiểu ca ” thật sự dọa người, vạn sự dọa người mà!! Tại sao y lại có cảm giác không thoải mái tự tin như thế nhỉ?!!! Long Ngạo Địch đứng ì trước đầu xe ngựa, hai chân nặng như đeo đá, nửa muốn tiến vào nửa muốn rời đi. Lạc Tử Dạ phe phẩy cây quạt, si mê cùng phấn khích dần tiêu tan dành chỗ cho sự tỉnh táo, nàng khẳng định y chắc chắn có chuyện mới tìm đến nàng, mà nếu nàng đoán không nhầm chỉ sợ việc này liên quan chặt chẽ đến cái lệnh bài khỉ gió kia! Nếu thật như vậy chỉ sợ trai đẹp không muốn cũng nhất định phải vào rồi!!! Đúng lúc nàng đang mải phân tích tình huống bỗng thấy một bàn tay to lớn xốc rèm lên. Hôm nay Long Ngạo Địch mặc cẩm bào màu tối, tuy so với bộ nhung trang hôm trước thiếu đi một ít uy phong, một chút khí thế sát phạt,nhưng toàn thân lại tỏa ra sức hút nam tính của một hán tử hoang dã, đây chẳng phải hữu xạ tự nhiên hương trong truyền thuyết đó sao!!! Y hành lễ xong mới bước lên xe, chỉ có điều sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, giống y như chú thỏ non ngây thơ bị sói già ve vãn lừa bắt vào rọ chỉ chầu trực chờ bị ăn tươi nuốt sống!!!! Lạc Tử Dạ gật đầu, ra hiệu cho y ngồi xuống.

Long Ngạo Địch ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Lạc Tử Dạ thì thấy Lạc Tử Dạ chỉ chỉ vào chén trà trên bàn: ” Tướng quân,mời!”

Nhìn phong thái đường hoàng này của nàng, thực khiến cho Long Ngạo Địch có hơi kinh ngạc! Nhưng suy cho cùng y cũng không phải người tầm thường nên chỉ trong nháy mắt lập tức khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh. Tuy vậy, y vẫn không động đến chén trà mà chỉ lạnh nhạt mở miệng dò hỏi: ” Mạt tướng không phải là người thích vòng vo, nếu đã đến tìm thái tử, cũng có mấy lời này xin phép được nói thẳng! Mạt tướng nghe nói, Thiên tử lệnh đang nằm trong tay thái tử?”

Lạc Tử Dạ cười lạnh, quả nhiên cũng vì thiên tử lệnh! Giờ nếu nói không có, chắc chắn y sẽ không tin, mà nếu nói đang giữ nó, cũng chẳng phải là việc tốt. Nàng chỉ đơn giản là không trả lời, khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, nhướn mày, bỉ ổi nháy mắt một cái, cười phớ lớ:” Tướng quân là người không thích quanh co, bản thái tử cũng vậy. Nếu tướng quân đã nghi ngờ bản thái tử đang giữ Thiên tử lệnh, vậy tướng quân cũng có thể để bản thái tử hỏi trước một câu hay không? Sáng nay bản thái tử bị ám sát có liên quan đến tướng quân chăng?”

Nàng vừa nói lời này, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào mắt Long Ngạo Địch tuyệt không bỏ sót một chi tiết, nhất định không cho phép y dám nói láo nửa lời! Long Ngạo Địch có hơi sửng sốt, y thực không nghĩ thái tử lại nói trắng ra như vậy. Sửng sốt một hồi, cuối cùng lại giống như đang do dự. Nhưng cơ bản trong đầu luôn có ấn tượng về gã thái tử chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, một siêu hoàn khố nổi danh, giờ phút này thoạt nhìn lại tựa như lưỡi đao cực kì sắc bén! Khiến cho y nhìn vào mắt hắn một câu cũng không nói nổi, bởi chỉ cần y nói dối lập tức sẽ bị đôi mắt sáng rực kia vạch trần!

Im lặng hồi lâu, mạch suy nghĩ giống như được thông suốt, y mới lạnh lùng lên tiếng:” Mạt tướng cũng không phủ nhận sáng nay có phái người đi cướp Thiên tử lệnh, nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã thấy thái tử bị nhóm khác truy sát. Cho nên đám người đuổi theo thái tử sáng nay cũng có thể xem như không phải thủ hạ của mạt tướng!”

Nhìn hắn cũng không giống như đang nói dối, Lạc Tử Dạ gật đầu, tỏ ý tin tưởng, sau đó bình tĩnh nói:” Mặc kệ ngươi có tin hay không, Thiên tử lệnh thực sự không nằm trong tay bản thái tử. Cho nên lần này tướng quân đến sợ rằng phí công rồi!”

Mày kiếm Long Ngạo Địch nhăn lại, nhìn nàng chằm chằm…

Phong thái này của y, làm cho kẻ thương hương tiếc ngọc yêu mỹ nhân như mạng, trong lòng đau đớn không thôi! Đuôi lông mày khẽ xếch lên, trong giọng đầy xót xa thương cảm:” Như vậy đi, nếu mỹ nhân thực muốn Thiên tử lệnh, bản thái tử cũng đành liều mạng cướp về chiều lòng mỹ nhân một lần vậy. Nhưng với điều kiện là ngươi phải gả cho gia, gia công, ngươi thụ, ý ngươi thế nào?” –

– Công = same: Chủ động làm việc, ở trên. – Còn làm việc gì, ở trên đâu thì nhìn hai chữ “seme” là tự hiểu. Không hiểu nữa thì ráng chịu.

– Thụ = uke: Chịu, thụ động. – Giống như đã nói ở trên, thấy hai chữ “uke” thì tự biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN