Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi - Chương 57-1: Ta không thể cùng ngươi vui sướng moa moa (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi


Chương 57-1: Ta không thể cùng ngươi vui sướng moa moa (1)


Edit: nule

Hiên Viên Dật Phong: “……”

Hắn sửng sốt một chút, mới chậm rã lấy lại tinh thần. Lại quét mắt một lượt, trên mặt đất giờ phút này tất cả hòa thượng đều đang hôn mê bất tỉnh. Từng bước từng bước tiến gần thì thấy bộ dạng cùng tư thế của họ khi ngất xỉu giống như bị người đánh trúng phần đầu dưới. Cho nên có thể thấy toàn bộ họ hoàn toàn không có khả năng đánh trả, xem tình huống thì họ chỉ là ngất xỉu, cũng không thương tổn đến tính mạng!

Nhưng rõ ràng những người này đều là bị người đánh ngất! Cái này gọi là bị mĩ mạo chinh phục……?

Hiên Thương Dật Phong không nói gì, lại liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ một cái, cũng cẩn thận đánh giá mặt nàng một lúc lâu. Vẻ ngoài Lạc Tử Dạ đúng là rất mĩ mạo, khuôn mặt lộ ra vài phần uyển chuyển của nữ nhi, ánh mắt lại tràn đầy anh khí thuộc về nam nhân. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, mang theo nhàn nhạt ý cười, luôn hàm chứa một cỗ phong lưu trời sinh. Thật sự có thể xem là một khuôn mặt hoàn mĩ, có thể là nam có thể là nữ, nhưng mà mặc kệ là gì thì bộ dạng đó đều có thể xếp vào dạng nhất đẳng.

Chỉ là chuyện dùng mĩ mạo để đem những người này chinh phục, khiến bọn họ té xỉu trên mặt đất cũng quá mức trò đùa rồi.

Mà cách đó không xa, đuôi lông mày của Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng hơi nhíu lại một chút. Dung nhan khiến thần, ma cũng phải xấu hổ kia dần dần hiện ra vẻ…… không thể chịu đựng nổi. Vì vậy ấn đường hắn theo thói quen nhăn lại. Bị mĩ mạo chinh phục?

Nhưng hắn cũng biết nếu chính mình tiếp tục đứng ở chô này thì không lâu sau sẽ bị Hiên Thương Dật Phong cùng Lạc Tử Dạ phát hiện.

Vì thế hắn xoay người quay lại đường cũ mà đi, tính toán bảo trì một khoảng cách nhất định với nơi này.

Mà phía sau các hộ vệ vừa thấy hắn xoay người, cũng thập phần có trật tự tại chỗ xoay nửa vòng tròn cùng lui về phía sau một bước nhường đường cùng cúi đầu chờ hắn đi qua.

Sau khi Phượng Vô Trù đi qua, bọn họ lại lấy tư thái đó tại chỗ xoay tròn trở về. Cũng tự hình thành hai hàng đi theo hắn phía trước.

Mà lúc này Diêm Liệt ở một bên đang ngưng mắt nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình, sắc mặt cổ quái. Này hiển nhiên chính là sợ bị Hiên Thương Dật Phong cùng Lạ Tử Dạ phát hiện cho nên mới quay người chạy nhanh để cách xa nơi này, trốn đi làm bộ chính mình không tới…… Có ai có thể nói cho hắn biết, vương rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì vậy?

Mà Nhiếp Chính Vương điện hạ vẫn chưa ý thức được hành vi của mình có chút nào không bình thường. Mang theo một đám hạ nhân đi trước, vẫn giữ phong độ vui mừng như cũ. Thực mau mà thối lui ra ngoài ba trăm mễ, khoanh tay đứng thẳng bên trong rừng đào, tư thái kia vẫn như cũ cao cao tại thượng, ngạo mạn duy ngã độc tôn. Nhìn chằm chằm cách hoa đào cách đó không xa, dường như thật sự nghiêm túc ở đó thưởng thức hoa đào!

Hắn yên lặng nhìn hoa đào kia hồi lâu, ước chừng nhìn nửa chén trà sau đưa ra bình luận: “Cũng không xấu!”

Diêm Liệt đỡ chán……

Đào hoa tỏ vẻ không hiểu sự náo nhiệt này.

……

Lạc Tử Dạ da mặt dày, sau khi dát vàng lên mặt mình xong liền tiếp tục cà lơ phất phơ mà nhìn hắn, cười nhìn đến rất hòa thuận, kì thật trong lòng nghĩ đem hắn chém thành ngàn mảnh. Đúng, những người này đều bị mĩ mạo của nàng mê hoặc cho nên mới ngất xỉu!

Dù sao có đánh chết nàng cũng không thừa nhận những người này đều do chính mình hạ gục, sau đó làm Hiên Thương Dật Phong dựa vào vấn đề thực lực ủa nàng mà suy đoán ra một loạt vấn đề khó dò khác mà hỏi nàng nếu lỡ trả lời sai một câu sẽ không biết se sinh ra chuyện xấu gì. Cho nên cứ như vậy trả lời là tốt nhất!

Cho dù đối phương không tin, nhưng ít ra cũng nên hiểu được nàng không muốn tiếp tục thảo luận cái vấn đề này, liền cũng không thể hỏi gì tiếp phải không?

Cúi đầu đảo qua toàn bộ người nằm trên mặt cỏ. Dựa theo nguyên lí mà nói, người bình thường nhìn bộ dạng này đều sẽ cảm thấy tương đối kinh khủng, hoặc là cảm thấy vướng bận, thế nên không thể hảo hảo thảo luận vấn đề, nhưng Lạc Tử Dạ tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không thấy áp lực. Hắn đem vạt áo vén lên một cách anh tuấn tiêu sái, trực tiếp hướng mặt đất ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí cạnh mình rồi hướng Hiên Thương Dật Phong mở miệng: “Ngồi!”

Nàng ngồi xuống lúc sau bàn chân liền đặt ở bùn đất cách đó không xa. Nghiền áp, ma a ma, ma a ma……

Nơi đó cũng chỉ là thềm đá có vài tầng, nơi nàng chỉ tự nhiên là tầng trên nhất. Trên mặt đất rất sạch sẽ ngồi xuống cũng không có vấn đề gì lớn. Nàng tin rằng dù cho Hiên Thương Dật Phong có tính sạch sẽ thì xuất phát từ việc lúc trước hãm hại nàng một lần cũng nhất định sẽ cho nàng cái mặt mũi mà ngoan ngoãn ngồi xuống.

Quả nhiên, Hiên Thương Dật Phong nghe xong lời này, hơi hơi mỉm cười, đối với nàng gật đầu sau đó liền nâng lên vạt áo tính toán ngồi xuống.

Theo thân hình cong chiết, hắn vừa định ngồi xuống vị trí kia thì Lạc Tử Dạ ở một bên giống như thực bình tĩnh mời hắn ngồi xuống bỗng nhiên không báo trước nhảy dựng lên giống như tiêm máu gà vào vậy! Sau đó đột nhiên nâng lên một chân đối với cái mông sắp hạ xuống của hắn hung hăng mà đạp bay đi! Hiên Thương Dật Phong sắc mặt cứng ngắc nửa phần, không dự đoán được nàng sẽ đột nhiên xuất kích, hơn nữ nàng xuất kích tốc độ quá nhanh khiến người không kịp phòng bị. Vì thế……

Tuy rằng hắn võ công cực cao, bay nhanh mà né tránh một chút. Chính là tại cái mông phía trên vạt áo trắng vẫn lưu lại nước bùn do chân của Lạ Tử Dạ gây ra.

Không có đá vào người nhưng là nước bùn cứ như vậy không chút khách khí mà dính lên, Hiên Thương Dật Phong quay đầu nhìn thoáng qua, thấy vết bẩn dính trên vạt áo mình. Ánh mắt đình trệ một lát, hình như có điểm hơi hơi tối đi, nhưng vẫn không có tức giận, chỉ cười khẽ mở miệng hỏi: “Một chân này đá xong, thái tử giờ phút này đã có thể tiêu giận chưa?”

Lạc Tử Dạ nhướn mày nhìn hắn cũng không có trực tiếp trả lời mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy sao?” Này một câu rơi xuống, liền thu lại chân mình nhìn thoáng qua nơi vừa mới rồi xuất kích, cố tình nghiền trên mặt đất nửa ngày. Thực tốt là nó đã không con ở đế giày của nàng mà trực tiếp bay về phía hắn. Cũng không phụ sự kì vọng của mình mà dính ở vạt áo của hắn, cảnh tượng này khiến Lạc Tử Dạ thực vừa lòng!

Mà cách đó không xa Diêm Liệt thấy sau khi Lạc Tử Dạ đá cái chân xong, khóe môi Nhiếp Chính Vương điện hạ giường như hơi kéo kéo về phía trước. Hắn khóe miệng hơi co rút lại, có loại xúc động muốn chọc mù hai mắt chính mình không muốn phải nhìn thấy cảnh này. Nếu không phải là não hắn có vấn đề hay là hắn suy nghĩ nhiều thì vương đây là thấy tình địch xui xẻo vì thế bắt đầu thấy vui sướng khi người gặp họa?

Nghe thấy lời nàng hỏi Hiên Thương Dật Phong lại khôi phục lại nụ cười, vẫn chưa có trực tiếp trả lời, tựa hồ đang suy nghĩ hay tựa như đang đợi Lạc Tử Dạ bình tĩnh trở lại, bọn họ lại tiếp tục trò chuyện.

Hắn hơi cúi đầu, sữa sang lại quần áo chính mình, đặc biệt xử lí vết bẩn cùng với nước bùn. Động tác không nhanh không chậm, mang theo phong thái ưu nhã thuộc về quý công tử xem như chỉ có một mình hắn không có bọn hạ nhân hầu hạ hỗ trợ, hắn cũng có thể đem việc này làm thật tao nhã. Thực nhanh làm xong, hắn liền dùng khăn đem quần áo xử lí sạch sẽ. Mà trong quá trình này, ánh mắt hắn trước sau vẫn mang nét cười, nhìn không ra nửa điểm tức giận, giống như giữa tháng sáu liễu rủ ven hồ quất vào mặt phiêu đãng khiến tâm tình ngươì ta cũng vui sướng lên.

Nhưng trước mắt Lạc Tử Dạ đang nổi nóng lại không bởi vì hắn tươi cười mà tâm tình tốt lên chút nào. Nếu là trước đây, thấy soái ca đối với mình cười như vậy, nàng không phải là chảy nước dãi xông lên thì cũng là máu mũi giàn giụa!

Nhưng là hôm nay đừng nói đến một chút tâm tình đều không có nàng còn muốn giết người. Hơn nữa cảm thấy người này phi thường dối trá khiến nàng rất muốn dẫm hai chân lên mặt hắn! Lần trước nàng đối với. Lần trước lúc nàng đối Vân Tiêu Nháo đánh giá mấy soái ca, duy chỉ không có đánh ia Hiên Thương Dật Phong, không chỉ vì bị Vân Tiêu Nháo đánh gãy lời nói, cũng là vì lúc ấy nàng muốn cùng Vân Tiêu Nháo giảng giải chính là tưởng tượng cùng hiện thực khác nhau, khiến nàng không cần đặt ở chính mình quá nhiều hi vọng.

Mà khi đó Hiên Thương Dật Phong cũng không có làm chuyện gì bất lợi đối với nàng, hay có lời nói không tốt nào. Cho nên cũng không phụ hợp để làm ví dụ cho việc tưởng tượng cùng hiện thực. Bất quá lúc này hắn bày cho nàng một lí do, lần sau nàng có tìm Vân Tiêu Nháo nói chuyện rốt cuộc có thể lấy làm ví dụ. Trong tưởng tượng của nàng hắn thực ôn nhu kết quả hiện thực thì sao……

Hiên Thương Dật Phong cũng nhìn ra được lửa giận của nàng, có thể thấy việc chính mình trầm mặc nửa ngày ý đồ giúp nàng bình ổn lửa giận nhưng có vẻ không có hiệu quả gì. Sau khi đem quần áo xử lí sạch sẽ hắn lại xoa xoa tay. Lúc này mới nhìn về phía Lạc Tử Dạ, mà trên thực tế, hắn cũng thật sự không nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ tỏ rõ thái độ như vậy, cao hứng hay không cao hứng đều lộ ra bên ngoài. Bởi vì chính mình chọc tới hắn, cũng không thấy giả vờ ủy khuất, càng không bày mưu rồi sau đó hành động mà trực tiếp đá một chân tới!

Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, Lạc Tử Dạ cũng thật bày mưu rồi! Tỉ như trước khi hắn ngồi xuống, ở lúc hắn thả lỏng cảnh giác mà một chân liền bay tới như vậy! Nếu như nàng không làm hắn ngồi xuống, hơn nữa còn làm bộ như rất tức giận nhưng vẫn là không có tính toán gì khác, hắn làm sao sẽ để nàng đem nước bùn dính lên người chính mình.

Đem tay lau khô, nâng lên khăn tay chuẩn xác mà ném vào đống lá rụng cách đó không xa xong hắn mới ôn hòa mở miệng cười nhạt: “Xem ra thái tử thực sự rất tức giận, nhưng bổn vương cho rằng việc nhỏ này, nhiều năm như vậy thái tử phần lớn đã thấy nhiều, nói vậy cũng không nên tức giận như thế mới phải. Hơn nữa có thể rất mau mà bình tĩnh lại, thái tử cảm thấy sao?”

Hắn nói xong lời này, cũng không hề quản Lạc Tử Dạ, chậm rãi ngồi xuống vị trí mà Lạc Tử Dạ vừa rồi chỉ. Kia sắc mặt thật hiển nhiên, còn mang theo cười ôn thuân, phảng phất như Lạc Tử Da mới vừa ròi không có đá hắn, dường như bọn họ lúc trước cũng không có chuyện gì không thoải mái. Nhưng giờ phút này, hắn cũng cảnh giác, phòng ngừa Lạc Tử Dạ có thể lần nữa công kích.

Lạc Tử Da vừa nghe xong lời này, mặt liền tái đi! Vì sao nàng sẽ bởi vì nhìn quen mắt mà bính tĩnh trở lại. Đặc biệt, bên trong lời nói của hắn đều lộ ra ý tứ, dường như hắn hãm hại nàng làm nhiều người đến chém giết nàng như vậy căn bản không phải là chuyện đại sự gì, giống như hắn chỉ là đoạt của nàng một cây cà rốt hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Nàng nghe xong lời này cảm thấy thiếu chút nữ bị hắn làm cho tức nghẹn đến hỏng rồi. Vươn tay cầm cây quạt chỉ vào hắn, khuân mặt vặn vẹo lại tiếp tục dát vàng lên mặt mình: “Cũng may bổn thái tử có mĩ mạo như vậy, liếc mắt một cái qua liền làm bọn họ bị chinh phục toàn bộ. Nếu không gia hôm nay liền bị xem thành ngươi, bị những người này chém giết? Ngươi còn có mặt mũi mà nói đây là chuyện nhỏ? Gia hẳn nên thực nhanh bình tĩnh?”

Nàng cảm thấy ngôn từ của người này đã đạt đến trình độ khiến người ta giận sôi!

Đến tận lúc trách mắng người nàng còn không quên cường điệu chính mình đều dùng mĩ mạo để đánh bại những người đó mà không phải động thủ. Này khiến Hiên Thương Dật Phong khóe miệng không ức chế được mà giật giật. Kì thật có điểm muốn nhắc nhở Lạc Tử Dạ, hắn là một nam nhân, thân là nam nhân thì không nên coi trọng vấn đề mĩ mạo, vấn đề đó là nữ nhân nên coi trọng!

Nhưng là vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn nàng một bộ tức giận như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Không biết vì sao nhìn bộ dạng này hắn lại cảm thấy có điểm buồn cười thậm chí còn có điểm…… Đáng yêu? Ý tưởng này vừa hiện lên hắn lại nhịn không được cười cười, nhưng ngữ khí lại có điểm lạnh lẽo cùng nghi ngờ: “Như thế nào, thái tử chỉ bởi vì một việc như thế mà tính cùng bổn vương thành kẻ địch sao?”

Rốt cuộc ở trong mắt Hiên Thương Dật Phong tại trong thiên hạ này không có bằng hữu cùng địch nhân nào vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Mà một khắc trước đánh nhau một khắc sau cũng có thể vì lợi ích mà cùng hợp tác, trở thành bằng hữu.

Đây là nguyên tắc vạn năm không đổi trong hoàng gia, cho nên hắn cũng không cho rằng chỉ một chuyện nhỏ như vậy có thể làm hắn cùng Lạc Tử Dạ trực tiếp thành hai mặt đối lập kẻ thù. Mà này chính mình ra tay hành động…… Chủ yếu là để lựa chọn đối tượng cùng chính mình hợp tác, nên hắn hoàn toàn có lí do, trước thử một chút thực lực của đối phương xem có thể cùng hợp tác hay không, không phải sao?

Lạc Tử Dạ nhìn hắn trong chốc lát, cẩn thận mà nghĩ lại lời hắn nói sau đó vươn cây quạt chỉ vào hắn kích động nói: “Dù không đến mức trở thành địch nhân nhưng ta đã không thể cùng với ngươi vui sướng moa moa!” Nói xong câu đó nàng mới bực bội mà ngồi xuống, chậm rãi khống chế chính mình tức giận, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tức giận dần dần biến mất, suy nghĩ cũng thanh tỉnh hơn, lấy bản lĩnh của Hiên Thương Dật Phong cũng sẽ không sợ những võ tăng đó trả thù. Nhưng khả năng hắn lợi dụng nàng để trực tiếp giải quyết phiền toái này nọ mà không cần tốn nhiều sức lực, cũng không phải không có khả năng. Nhưng khả năng lớn nhất vẫn là Hiên Thương Dật Phong muốn thử mình. Để xem chính mình có đáng giá để hắn kết giao thậm chí là hợp tác hay không!

Bất quá như vậy Lạc Tử Dạ vẫn như cũ cảm thấy đối phương quá phận. Hơn nữa cảm thấy hoàn toàn không thể thông cảm! cho dù là muốn thử cũng không cần phải như vậy đi? Nếu như nàng hoàn toàn không biết võ công lúc này không phải là bị người đánh chết sao?

Hiên Thương Dật Phong nhìn bộ dạng kích động của nàng còn có câu nói “không thể vui sướng moa moa” đầu tiên là dừng một chút, cuối cùng nhíu mày suy tư trong chốc lát. Quay đầu nhìn về phía nàng, mở miệng dò hỏi: “Moa moa có nghĩa là gì?” Sau khi hỏi xong chính hắn lại ngẩn người, hắn cũng không phải là người có lòng hiếu kì, có thể đoán ra đại khái ý tứ hắn tất nhiên sẽ không hỏi lại.

Nhưng không biết vì sao, hắn lúc này lại có chút tò mò, hàm nghĩa chuẩn xác của ba chữ kia rốt cuộc là gì. Vì thế liền hỏi! chỉ là điều này cũng không phù hợp với tính cách của hắn.

Đối với hành vi không hiểu liền hỏi của hắn, Lạc Tử Dạ coi như cưỡng bách chính mình, biểu hiện ra tuyệt đối thân thiện, bởi vì nàng cần phải đem vấn đề này giải thích rõ ràng, để bộc lộ lửa giận của nàng. Cũng làm đối phương biết được mình sinh khí đến trình độ nào. Cho nên nàng không những giúp hắn giải thích chính xác mà còn kết hợp với ngôn ngữ chân tay để làm biểu đạt càng thêm dễ hiểu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN