Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi - Chương 71-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi


Chương 71-2


Edit: mô mô

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần nãy giờ tiếp tục mở miệng nói: ” Vẫn đề mà ngươi muốn biết gia đã nói! Một số việc mặc kệ ngươi có vui hay là không vui, trong mắt của gia đều như nhau cả! Như vậy.. đáp án mà bổn thái tử muốn biết không biết Hiên Thương Phong Vương có nguyện ý nói ra hay không?!”

Hiên Thương Dật Phong nghe xong lời này thì cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: ” Nếu ta không tính toán nói ra thì cũng sẽ không mời thái tử tới đây! Người bên trong Quốc Tự muốn hại ngài đại để cũng là vì tị hiềm! Mà người phù hợp với yêu cầu đó thì rất nhiều không phải sao? Long tướng quân thì có thể loại trừ khỏi vòng nghi ngờ vì hiện tại y là người phụ trách an toàn của lần bái tế này, không kia gì hắn lại đi rước củ khoai lang bỏng tay này vào người cả!”

Lời này của hắn vừa ra, Lạc Tử Dạ cũng không đợi hắn tiếp tục nói mà trực tiếp cướp lời: ” Phượng Vô Trù đã giúp bổn thái tử rất nhiều lần, nếu hắn muốn bổn thái tử chết thì cũng không cần phải rườm rà như vậy cho nên hắn cũng bị loại trừ khỏi danh sách! Mà Minh Dận Thanh vẫn đang buồn bực chuyện không cướp được Long Mạch nên chắc chắn sẽ không có tâm trạng mà đi tìm bổn thái tử gây phiền toái, nếu có thì đi tìm ngươi nghe đúng hơn! Nghĩ đi nghĩ lại gia lại cảm thấy ngươi là người phù hợp nhất là sao?”

Nói xong lời này Lạc Tử Dạ liền quay đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú hắn, chuẩn xác nhìn biểu hiện trên gương mặt của hắn.

Nhưng nàng cũng nhanh chóng phát hiện ra Hiên Thương Dật Phong người này thật sự là không thể chê vào đây được. Nàng không thể nhìn ra được một chút biểu cảm thừa thãi gì ở trên gương mặt hắn, mà chỉ có có ý cười nhàn nhạt khiến người ta khó có thể cân nhắc.

Hắn nghe xong lời nói của Lạc Tử Dạ thì chỉ cười nhạt một tiếng, mở niên g nói: ” Thái tử Thiên Diệu tất nhiên sẽ nghĩ người đó là ta! Chỉ là Thái Tử chớ quên bổn vương vẫn muốn cùng ngài hợp tác, nếu ngài bị nổ chết thì chúng ta sẽ với pháp hợp tác không phải sao? Hơn nữa trước đó bổn vương cũng đã thử qua thực lực của thái tử một lần, hoàn toàn không cần phải thử lần thứ hai. Thái tử cảm thấy sao? Hoài nghi bản vương không bằng thái tử đi hoài nghi người mà thái tử có quan hệ sâu xa gần đây đi!”

Lời nói của hắn khiến Lạc Tử Dạ rơi vào trầm mặc.

Người mà hắn đang ám chỉ là Doanh Tẫn. Nàng đã nghĩ tới hắn một lần nhưng lại không hề hoài nghi trên yêu nghiệt kia, hoặc là nói sâu bên trong tiềm thức của nàng nói rằng hắn không hề có quan hệ gì đến chuyện này! Nhưng đó cũng chỉ là một loại trực giác, không thể đem ra làm lý luân được!

Nàng nghiêng đầu nhìn Hiên Thương Dật Phong, nhàn nhạt hỏi: ” Có chứng cứ sao?”

Nàng không biết chính mình vì sao lại không hoài nghi Doanh Tẫn, có lẽ là bởi vì buổi tối hôm đó nghe được câu nói của hắn, biết được hắn là người có câu chuyện xưa đằng sau. Có lẽ biết được hắn là người đáng thương ch nên loại chuyện nay nàng có điểm chủ quan, không nghĩ đến trên người hắn.

Hiên Thương Dật Phong liếc nàng một hơi, hơi hơi mỉm cười, hỏi: ” Những người như chúng ta làm việc gì sẽ lưu lại chứng cứ sao?”

Đúng vậy, những người như bọn họ sẽ để cho giọt nước tràn ly, lưu lại chứng cớ sao?!

Nàng còn chưa có suy tư xong, Hiên Thương Dật Phong lại cười nói: ” Cũng không dối gạt thái tử, bổn vương không thể hoàn toàn xác định được người sau màn có phải là Doanh Tẫn hay không! Nhưng cái bổn vương có thể xác định chính là thân phận của y không hề đơn giản. Cả bổn vương lẫn Minh Dận Thanh đều không thể tra ra thân phận của hắn. Trên đời này người biết rõ hắn ngoài hắn thì cũng chỉ có một người là Phượng Vô Trù mà thôi! Hắn muốn đặt chân ở Thiên Diệu chắc chắn phải lấy được sự đồng ý của Phượng Vô Trù, nếu không Phượng Vô Trù sẽ không cho phép hắn có bất kì động tĩnh gì dưới mí mắt của hắn (pvt)!”

Lời này của hắn vô hình chung đã đội thêm cho Doanh Tẫn một cái khăn mặt đen thần bí nữa.

Nhưng Lạc Tử Dạ cũng không phải là người ngu, Hiên Thương Dật Phong là người muốn tâm kế có tâm kế, muốn tàn nhẫn có tàn nhẫn, cùng hắn tương giao không khác nào hổ lột da. Cho nên hắn có lừa dối nàng, làm nàng đi đối phó với Doanh Tẫn hay không cũng rất khó nói!

Mặc dù hoài nghi trong lòng nhưng trên mặt của Lạc Tử Dạ vẫn bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói: ” Ý của Phong vương bổn thái tử hiểu rõ!”

Nàng chỉ nói chính mình hiểu rõ chứ không nói tính toán làm như thế nào!

Lạc Tử Dạ đối với chính mình phòng bị cũng như không tin tưởng bất kì kẻ nào hắn tất nhiên là biết, nhưng hắn cũng không muốn để bụng, chỉ đạm nhạt cười một tiếng, mở miệng nói: ” Nếu vậy, lời nói lúc trước của bổn vương thái tử đã duy nghĩ tốt chưa?”

Việc mà hắn nói đến tất nhiên là chuyện hợp tác của hai người!

Nói tới đây kì thật Lạc Tử Dạ lại càng thêm hoài nghi Hiên Thương Dật Phong, nếu nói hắn cố ý tạc tẩm cung của nàng là vì dọa nàng, muốn nàng an phận một chút trong chuyện này, chỉ nghĩ mình muốn bảo toàn mạng còn khó nhưng là nếu đầu nhập vào trận doanh của hắn thì cũng coi như nói thông suốt!

Hiên Thương Dật Phong tựa như đã nhìn thấu được sự nghi ngờ của nàng, y cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: ” Thái tử thử ngẫm lại việc của đám võ tăng lần trước xem, bổn vương cũng khôn phải hạng người dám làm không dám nhận! Huống chi sự tình của Long Mạch cũng không thoát được quan hệ với bổn vương, nếu bây giờ ta lại đi mưu hại ngài thì nhài nghĩ rằng ta có thể bảo toàn mạng sống mà rời khỏi Thiên Diệu hay không?”

Hắn nói như vậy xem ra Lạc Tử Dạ đã tin được hơn. Bởi vì nếu như hắn là người động thủ thì cho dù có xoá được hết mọi dấu vết thì những người vẫn còn đang nhìn chằm chằm hắn về chuyện của Long Mạch sẽ cũng nghĩ cách dẫn chuyện này đến trên người hắn!

Lạc Tử Dạ ngẫm nghĩ ngó Hiên Thương Dật Phong liếc mắt một cái: ” Hơn nữa nếu như là Phong Vương làm, lấy tính cách của ngài nhất định sẽ lưu lại một manh mối ” hoàn mĩ” nhất, hãm hại đối thủ của chính mình!”

Nàng nói xong lời này Hiên Thương Dật Phong đầu tiên là sửng sốt một chút.

Sau đó không hề e dè mà nhìn về phía Lạc Tử Dạ, cười nói: ” Biết là bổn vương giả tạo nhưng thái tử không không kém cạnh không phải sao?”

Nói xong lời này, hắn tiếp tục cười mỉm nhìn Lạc Tử Dạ, chờ đợi Lạc Tử Dạ cấp cho hắn một cái đáp án về chuyện bắt tay hợp tác của hai người.

Tất nhiên Lạc Tử Dạ rất rõ ràng hắn đang mong đợi cái gì vì thế nàng khẽ cười một tiếng đáp: ” Phong vương muốn hợp tác cũng không phải là không thể! Nhưng bổn thái tử vẫn nhất thiết phải nhìn ra được thành ý của ngài, tỷ như… Phong vương nói cho ta biết Long Mạch kia tột cùng là nói đến cái gì?!”

Lời này của nàng vừa ra, ánh mắt của Hiên Thương Dật Phong ngưng lại.

Còn chưa kịp nói chuyện thêm Long Ngạo Địch đã mang theo người đuổi tới. Hiện tại muốn nói cũng đã không kịp rồi, Lạc Tử Dạ mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi nói: ” Phong vương suy nghĩ thật tốt, bổn thái tử cũng không hề sốt ruột!”

Nói xong lời này nàng nhảy xuống khỏi cây cổ thụ. Nhìn Long Ngạo Địch đã dẫn theo người chạy đến nơi.

Nói thật, sắc mặt của Long Ngạo Địch hiện tại có điểm cực kì khó coi. Bởi vì trong thời điểm hắn phòng thủ ngắn nghỉ vài ngày thôi mà Quốc Tự liên tiếp gặp chuyện, tuy rằng đại đa số là do hắn cố tình mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng tỉ lệ xảy ra chuyện cũng quá thường xuyên đi! Đặc biệt là mới chỉ vài ngày thôi mà Long Mạch mất đi, Quốc Tự cũng chịu mấy mồi lửa lớn.

Quả thực chính là giáng một cái tát vào mặt hắn mà.

Cho nên sắc mặt của hắn tương đương khó coi. Sau khi nhìn thấy Lạc Tử Dạ ở đây, ngay lập tức hắn nhớ lại câu cảnh cáo lúc sáng của nàng, hiểu được chuyên gì đang xảy ra, khuôn mặt hắn liền xanh lại.

Thực chất việc nói ra câu cảnh cáo và phóng hỏa là mục đính chính của nàng khi đến đây.

Nàng nhìn Long Ngạo Địch đang đi tới, cười trầm ngâm một tiếng rồi móc ra cây quạt, đi tới trước mặt Long Ngạo Địch mở miệng nói: ” Sao sắc mặt của tướng quân lại khó coi như vậy? Có phải bị lửa hun đến nóng hay không? Muốn bổn thái tử quạt cho mấy cái hạ hỏa?”

Ánh mắt của Long Ngạo Địch nhìn nàng, mở miệng nói: ” Đám cháy này là kiệt tác của Thái tử?”

Lạc Tử Dạ nhướn mày, lau cái trán mướt mồ hôi một phen, sau đó nhìn thoáng qua không trung. Lúc này mặt trời cũng đã lên, nàng cười một tiền có vẻ tà ác: ” Tướng quân suy nghĩ nhiều quá, đám cháy này sao có thể lại là kiệt tác của gia được? Chẳng qua là do trời quá nóng bức liền rơi xuống lửa trời thôi! Lấy bản lĩnh của tướng quân mà cũng không thể phòng thủ được Quốc Tự, trong vài ngày lại có thể để không ít người tiến vào, ông trời nhìn ngứa mắt nên mới thả ra một chút lửa tiếp tục chứng minh một chút sự vô năng của tướng quân, không biết gia nói có đúng không?”

Lời này của nàng vừa ra, sắp mặt của Lạc Tử Dạ lại xanh thêm mấy phần.

Lúc này người đang dựa vào gốc cây xem kịch, Hiên Thương Dật Phong, xem như đã hiểu được, cái này mới gọi là một mũi trên trúng ba con nhạn! Con nhạn thứ nhất, khiến cho nhóm võ tăng thử năng lực của Lạc Tử Dạ. Điều thứ hai là khiến cho Lạc Tử Dạ nghĩ rằng có người ở trên người y chơi tâm tư, cuối cùng khiến cho nàng bất mãn với Long Ngạo Địch. Mà điều cuối cùng khiến cho nhưng người trong cuộc cũng như đang xem thường Lạc Tử Dạ một loại kinh sợ, làm cho mộ người hiểu rõ được hùng sư ngủ say đã trỗi dậy có hình đang như thế nào!

Hơn nữa một khi hùng sư đã ra tay thì sẽ không giống như người thường, còn có thể khiến cho bọn họ khoa lòng chống đỡ được.

Lạc Tử Dạ cũng thân là một người có ý tứ.

Mà Long Ngạo Địch tất nhiên cũng minh bạch được ý thứ của nàng. Hắn vác theo khuôn mặt xanh mét hạ lệnh cho người đi cứu hỏa. Lạc Tử Dạ còn cực kì với lại đứng ở bên cạnh hắn quạt gió, cả ngừoi mang theo tư thế thiện tâm ” Ngươi đừng tức giận, để gia tới quạt gió cho ngươi một lát, quá kích tận tâm can sẽ bị cảm nắng”!!

Quạt gió được vào cái lại cực kì thân thiết hỏi: ” Long tướng quân, không biết sau kho Long Mạch mất phụ hoàng có trách cứ ngươi không? A, còn có tẩm cũng của bổn thái tử bị phá hủy, phụ hoàng có trách cứ ngươi không? Ân, thêm cả việc sáng nay làm kinh động đến lão thiên gia khiến phát động đến đám cháy… Lòng tướng quân, từ khi ngươi bắt đầu bảo hộ chùa liền xảy ra vấn đề liên tiếp, đây có phải đang thuyết minh ngươi không được sao? Ngươi có muốn cùng Hiên Thương Dật Phong ăn một chén hổ tiên sao?”

” Khụ…” người một mực đứng ở một bên xem diễn cũng bị trúng đạn suýt nữa thì bị sặc nước miếng. Hắn nghe xong lời này không nhịn được mà ho khan.

Long Ngạo Địch lập tức ngước mắt lên nhìn Hiên Thương Dật Phong, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi. Ánh mắt tràn ngập thắc mắc, nội dung chính là Hiên Thương Dật Phong thật sự phải ăn hổ tiên? ( theo ý hiểu của mị thì hổ tiên hẳn là thuốc bổ thận tráng dương 😂😂)

Nụ cười ôn nhuận thường trực trên môi của Hiên Thương Dật Phong mém chút nữa thì không giữ nổi. Hơn nữa cũng coi như hiểu được tên tiểu tử Lạc Tử Dạ bình thường điên điên khùng khùng, giống như hai si mà trêu đùa hắn, nhưng bình thường hắn cũng không hề so đo. Nhueng là nếu ngươi thực sự cấp nàng chọc tức thì thì cứ chuẩn bị tinh thần bị nàng trả thù mới hận cũ một lượt, không làm ngươi chết cũng chọc cho ngươi tức chết!

Mà Lạc Tử Dạ nói tới đây tực hồ vẫn còn chưa đã thèm, mở miệng nói tiếp: ” Ai nha, xem xem, cái mặt già của các ngươi vãn còn không tốt, hơn phân nửa đều là phế điểu…!”

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt của hai đại nam nhân bên cạnh lập tức đen lại. Phế đi vẫn là phế điểu?

Nói tới đây, mắt thấy hắn bị chọc giận cũng không sai biệt lắm, Lạc Tử Dạ mới quay đầu nhìn về phía phòng ốc tan hoang vừa được dập bớt lửa, vỗ vỗ bả vai của Long Ngạo Địch, mở miệng nói câu cuối: ” Long Ngạo Địch, làm nam nhân cũng không cần quá vất vả, giữ không được Quốc Tự thì không cần cố chấp giữ. Cũng đừng làm tướng quân làm gì, đến làm trai lơ của bổn thái tử là được, gia cũng không có chê ngươi vô năng!”

Lời này của nàng chẳng khác nào đang nói hắn bảo hộ Quốc Tự không tốt, liên tiếp thật người tiến vào, tám phần vô dụng, vẫn là không cần đi làm tướng làm cái gì nữa trực tiếp đi làm trai lơ là được rồi!

Việc này làm cho sắc mặt của Long Ngạo Địch vốn đã khó coi lại càng khó coi hơn. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, chuyện này là hắn đắc tội nàng trước cho nên hiện giờ nàng cố ý chỉnh hắn cũng là vì hắn tự tìm phiền toán! Sau khi hít sâu một hơi đem một ngụm hỏa khí này nuốt xuống, mang theo khuôn mặt lạnh lùng hạ lệnh cho thủ hạ đi dập lửa.

Lạc Tử Dạ nói xong lời này cũng liếc mắt nhìn về phía Hiên Thương Dật Phong. Ánh mắt của Hiên Thương Dật Phong cũng lập tức nhìn qua nàng, vẻ mặt tươi cười, có câu nói duỗi tay không đánh người tươi cười, hi vọng Lạc Tử Dạ đã cho hắn một phen hỏa cháy cả tẩm cũng hắn có thể hạ khẩu lưu tình!

Lạc Tử Dạ còn chưa có nghĩ tốt xem có nên thả cho hắn một con ngựa hay không thì có một tên hộ vệ chạy tới, quỳ gối ở trước mặt Long Ngạo Địch, mở miệng nói: ” Thuộc hạ bái kiến thái tử điện hạ, bái kiến tướng quân! Long chiêu thái tử điện hạ cùng Long chiêu tam công chúa đã xin ý chỉ của hoàng đến bệ hạ tiến vào Quốc Tự. Nói là Long Chiêu tam công chúa muốn đến nhân duyên thụ cầu lương duyên. Bệ hạ nghe vậy liền đáp ứng. Người trong cũng đến truyền lệnh làm cho thái tử cùng tướng quân ra ngoài tiếp đãi!”

Võ Lưu Nguyệt nhanh như vậy đã tìm tới? Khoé miệng Lạc Tử Dạ không nhịn được mà co rút nhẹ.

Sau khi dập hỏa không sai biệt lắm Long Ngạo Địch mới liếc mắt nhìn Lạc Tử Dạ mở miệng nói: ” Thái tử, thỉnh!” Sau đó cùng Lạc Tử Dạ đi ra ngoài cùng đón hai huynh muội Võ Hạng Dương vào.

Hiên Thương Dật Phong tựa hồ cực kì rảnh rỗi không có việc gì làm liền chạy theo ra ngoài.

Sau khi tới cửa người đầu tiên mà Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn là tiểu soái ca Võ Hạng Dương rồi mới đưa mắt nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt. Biểu tình trên mặt lúc này của Võ Lưu Nguyệt là ôn nhu điềm đạm, một chút cũng không giống với bộ đang muốn giết nàng tối qua. Lạc Tử Dạ tất nhiên cũng không biểu hiện qua cái gì trên mặt, dựa theo yêu cầu của Võ Lưu Nguyệt trực tiếp dẫn họ đến chỗ của nhân duyên thụ.

Minh Dận Thanh vừa thu được tin tức lập tức chạy đến chỗ này. Vân Tiêu Nháo cũng như vậy, thì được tin tức liền lập tức vội vã chạy đến. Tất cả mọi người hầu như đều tụ tập ở đây, duy cho có Nhiếp Chính Vương điện hạ là không tới.

Các hoà thượng đã sớm chuẩn bị tốt đồ vật cầu phúc đặt ở trên bàn. Có mảnh vải màu đỏ cùng với bút lông. Theo như lệ thường là phải viết lên đó tên của mình và người trong lòng lên. Võ Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua một chút rồi chuẩn bị cầm lấy bút viết thì bỗng nhiên đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ một cái mở miệng nói: ” Nếu như bản công chúa nhớ không nhầm thì tựa hồ thái tử Thiên Diệu vẫn chưa có đón dâu, không bằng thái tử trước cầu một cái đi, bản công chúa cũng muốn biết người trong lòng ngài là ai! Một phen hảo tâm này của bản công chúa thái tử vẫn không nên cự tuyệt đi chứ!”

Ả nói xong lời này thì cong môi lên cười.

Ánh mắt của Lạc Tử Dạ lạnh đi mấy phần, tiện nhân này đúng thật là ra một vấn đề nan giải cho nàng. Trước đây nàng đã biểu hiện quá việc nàng là một tên đoạn tụ, hiện tại mà cầu nhân duyên rất nhiên là phải viết tên nam nhân ở phía trên. Nhưng là viết ai thì đều bị mọi người công kích tập thế, cho nên viết ai cũng đều là tự tìm phiền toái.

Lúc này, sắc mặt của các vị soái ca lập tức trở nên cổ quái. Trong thực tế, không một ai trong bọn họ mong muốn Lạc Tử Dạ sẽ viết tên của họ lên, nhưng nếu bị viết lên mà có thể kéo Lạc Tử Dạ về trận doanh của họ thì họ lại hy vọng bị tuyển

Mà lúc này, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng đi đến vườn đào cách đó không xa, nghe thấy lời này, hắn giơ tay làm một thế ” dừng bước”. Người phía sau lập tức đâu vào đấy đứng yên.

Sau đó hắn nâng mắt nhìn về phía người vừa mới mạo phạm hắn cách đây không lâu- Lạc Tử Dạ. Hắn rất muốn biết mối nhân duyên của Lạc Tử Dạ cũng như mà người Lạc Tử Dạ sẽ viết tên lên là ai?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN