Bạo Chúa 2 - Chương 12 - Chương 12: Amelia (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Bạo Chúa 2


Chương 12 - Chương 12: Amelia (4)



Sáng hôm sau.

Amelia giật mình. Có ai đó đang vỗ vỗ vai cô.

– Dậy nào Amelia. Trời sáng rồi đấy!

Amelia mở mắt ra. Johny đang ngồi xổm trước mặt, tay anh lay lay gọi cô dậy. Hôm nay anh mặc một bộ đồ trắng, khoác ngoài là áo gi lê nâu. Amelia vội vàng đứng dậy, nhưng không hiểu chân nam đá chân xiêu thế nào mà cô lại ngã nhào. Suýt chút nữa thì mặt cô hôn thân mật với nền nhà, nếu như không có hai cánh tay nhỏ gầy nhưng cứng cỏi đỡ lấy.

– Chà…chào chủ nhân!

Amelia mặt đỏ tưng bừng. Mình bị làm sao thế nhỉ? Sáng dậy máu chưa lên não ư?

– Được rồi! Tranh thủ đi rửa mặt mũi đi!

Johny mỉm cười tha thứ.

Isa dạy cô cách sử dụng bàn chải làm sạch miệng. Trời ơi, đây là lần đầu tiên cô có trải nghiệm như vậy. Ở thế giới của cô, người ta chỉ súc miệng bằng nước giếng, thế là xong. Isa nạt cô một trận vì cái tội nhà quê , đồng thời chỉ cho cô rằng nếu không đánh răng, sẽ bị sâu ăn hết cả hàm, lúc đó chỉ có nước húp cháo.

Khi cô quay trở lại phòng khách, Johny đang đọc một cuốn sách. Cô không hiểu trên bìa sách viết cái gì, nhưng cô biết, trên cuốn sách có vẽ những đồng xu bằng vàng.

– Thế nào, đêm qua ngủ ngon chứ?

– Dạ, cũng tạm, thưa chủ nhân.

– Cũng tạm là thế nào, được hay không được? Đừng sợ, Amelia! Cứ nói thật cảm nghĩ xem nào!

Amelia ngần ngừ một lúc, sau đó hít sâu, cúi gằm mặt.

– Thực tế thì em rất khó ngủ, thưa chủ nhân. Sàn nhà lạnh và cứng, cho dù cách một lớp thảm cũng không giảm được bao nhiêu. Sáng dậy toàn thân em bị ê ẩm. Hơn nữa…

Cô nhanh chóng đọc ra suy nghĩ của mình, như thể đang bị ma đuổi vậy.

– Hơn nữa làm sao?

Cô lén nhìn lên. Johny không hề giận. Anh mỉm cười vui vẻ là đằng khác.

– Hơn nữa thức ăn thật kinh khủng. Thứ thịt khô dai ngoách đó quá khó nuốt, thà rằng em nhịn đói còn hơn.

Im lặng. Không có một tiếng động gì phát ra trong phòng. Amelia run rẩy chờ đợi một cơn bão ập tới, nhưng

– Cô có muốn được ăn đồ ăn tươi, được ngủ trên nệm êm không?

Giọng nói tràn đầy từ tính của anh vang lên.

Không có roi vọt hay mắng nhiếc sao? Amelia ngạc nhiên. Nhưng dù sao lợn chết không sợ nước sôi, cô còn gì phải sợ nữa?

– Vâng, thưa chủ nhân, em muốn!

– Cô có thật sự mong muốn, quyết tâm đạt được chúng không?

– Vâng! Em muốn! Thưa chủ nhân!

– Tốt! Rất tốt! Như vậy ta sẽ cho cô một cơ hội. Hôm nay ta sẽ phá lệ mua một ít thịt và rau về nấu bữa tươi. Ta sẽ dạy cô cách chế biến chúng. Nếu như cô làm tốt, ta sẽ tặng cho cô một phần.

– Vâ… vâng, thưa chủ nhân!

– Isa, ở nhà nhớ dọn dẹp nhà cửa nhé!

– Vâng thưa ngài!

Amelia liếc trộm Isabella. Không, nói chính xác hơn là lén liếc trộm chiếc bờm lấp lánh trên đầu Isabella. Nó thật đẹp, lại rất hợp với chị ý. Cô cũng muốn một chiếc bờm như thế. Mà để có được nó, cô phải nghe lời, phải làm tốt, thì chủ nhân mới có thể khen thưởng.

Hôm nay họ không ngồi xe – từ này cũng là do Isabella dạy cho cô. Đêm hôm qua, Isa không nằm trên chiếc sô pha êm ái, mà xuống nằm ngủ cạnh cô, an ủi cô, đồng thời trò chuyện, dạy bảo cô những kiến thức thông thường về thế giới này. Nó làm cô thấy rất cảm động. Cô cũng hỏi, tại sao Isa lại nằm ngủ ngoài này, trên chiếc sô pha êm nhưng không rộng rãi, trong khi chị ta hoàn toàn có thể vào nằm ngủ cùng chủ nhân?

– Chủ nhân chẳng phải đã nói sẽ không bao giờ bắt ép chúng ta làm gì trái với ý muốn còn gì?

Isa mỉm cười đầy bí ẩn trả lời cô. Amelia chợt nghĩ, có lẽ, làm nô lệ cho Johny cũng không quá tệ. Anh biết tôn trọng, nhạy cảm, ân cần, và không quá đáng. Xùy xùy, sao lại nghĩ như vậy? Mình là một con người cơ mà, sao lại muốn làm nô lệ cơ chứ? Mình điên rồi hả?

– Này, Amelia, cô không sao chứ? Đi bộ có mệt lắm không?

Họ đã đến chợ. Chợ ở Ouro tuy không sang trọng lịch sự nhưng ở khu phố Trắng, chất lượng cũng không bằng, nhưng đổi lại, giá cả cũng rẻ hơn một chút, và quan trọng nhất là gần.

– Dạ không thưa chủ nhân! Em không sao!

– Hôm nay ta quyết định bắt đầu rèn luyện thân thể. Một cơ thể khỏe mạnh thì tinh thần mới có thể minh mẫn được, cô thấy có đúng không?

– Vâng, thưa chủ nhân!

Anh lại nói những kiến thức trên mây rồi. Cô không hiểu tại sao, nhưng cảm thấy nó rất đúng.

– Cô có kinh nghiệm phân biệt thịt ngon dở không Amy?

– Ơ…dạ… gì cơ ạ?

– Gọi Amelia dài quá, nên tôi sẽ gọi cô là Amy. Ừm, có lí, mình có khiếu đặt tên phết.

Cô phì cười trước độ tự sướng của anh, nhưng cái tên Amy cũng không tệ. Bất chợt cô nhớ tới Isa.

– Nhìn miếng thịt này này Amy, xem những vân thịt này, nếu nó…

Anh vừa giảng, vừa lật từng miếng thịt lên, chỉ cho cô những dấu hiệu cho thấy thịt ngon hay dở. Sau khi chọn một miếng, anh bắt đầu cò kè trả giá với chủ quán. Nó làm cô nhớ tới mẹ mình. Hồi còn nhỏ, cô vẫn thường bám váy mẹ tham gia những phiên chợ, nhìn mẹ mình đỏ mày đỏ mặt tranh cãi với lão Fil hàng thịt.

Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ.

Anh dắt cô đi một vòng, mua một ít cà chua, hành, rau cùng chỗ thịt xay vừa rồi, sau đó trở về nhà. Isa đang ngồi chăm chú đọc cuốn sách vẽ đầy xu vàng ban nãy anh đọc. Lông mày chị cau lại, tay thì viết viết những kí tự khó hiểu lên tờ giấy trắng đặt trước mặt – giờ nó không còn trắng mà chằng chịt các con số. Chợt chị nhận ra họ đã trở về, Isa bèn đặt bút và sách xuống, đứng lên chào đón anh.

– Chào mừng chủ nhân đã trở về!

Isa nhanh nhẹn đỡ lấy từng túi đựng thức ăn từ cô – anh nói rằng, một chủ nô dắt theo nô lệ không nên tự xách thức ăn, người ta sẽ cười chê anh. Hơn nữa thức ăn cũng chẳng nặng nề gì, nên cô cũng vui lòng xách chúng.

– Theo ta vào bếp nào Amy! Còn Isa, cứ tiếp tục học bài đi. Lát nữa ta sẽ kiểm tra cô sau. Nếu như quên chỗ nào thì đừng trách!

Johny trừng mắt đe dọa.

Isa cúi đầu, giả vờ sợ sệt. Nhưng tất cả đều biết anh đang nói đùa, và Isa cũng chẳng hề sợ. Amelia còn thấy Isa lén lè lưỡi trêu ngươi anh khi anh quay lưng đi.

Ở trong bếp, Johny dạy cho cô công dụng của từng món. Chiếc hộp màu bạc to lớn kia có khả năng làm nóng đồ vật – gọi là lò vi sóng. Cái mặt kính thủy tinh chỉ cần gõ nhẹ lên biểu tượng ngọn lửa là lửa sẽ phun lên từ hai chiếc bệ – lửa rất đều và đẹp, lại không có khói. Cô nhớ tới cảnh mình phải lọ mọ xó bếp, một tay đút rơm, một tay cầm ống thổi, hì hục cả ngày mới đượm bếp. Khói bốc ra cay xè, hun mặt cô đen thui. Cô bắt đầu chán ghét cái cuộc sống lạc hậu chán chường đó.

Kế tiếp, anh dạy cô cách sử dụng vòi nước để rửa sạch thực phẩm. Nước rất sạch, lại mát nữa. So với nước giếng đục ngầu ở thế giới của cô thì quả là một trời một vực. Mà ở quê cô, người ta không dùng nước giếng để rửa đồ ăn. Cô sẽ phải hì hục xách xô ra bờ suối, múc đầy hai xô nước, sau đó nặng nề gánh về cho cả nhà dùng.

Johny ra hiệu cho cô thái hành, nhặt rau thơm, thái cà chua. Lúc đầu cô chưa quen sử dụng thớt và dao, nhưng chỉ một vài phút sau, cô đã có thể nhanh chóng bắt kịp tốc độ của anh. Có một cái gì đó thúc đẩy cô làm được như vậy! Cô cảm thấy hân hoan khi làm theo lời anh bảo, vui mừng mỗi khi anh tỏ ra hài lòng, và háo hức như một con cún nhỏ chờ đợi chủ nhân tưởng thưởng. Chẳng lẽ mình thật sự muốn làm nô lệ sao? Cô giật mình tự hỏi.

Dưới sự chỉ dẫn của anh, món thịt băm viên sốt cà chua ăn kèm mì sợi dài to bản đã ra lò. Anh gọi Isa vào, sau đó cả ba dùng bữa trên bàn. Đây là lần đầu tiên cô được ăn một món ngon đến vậy. Niềm hạnh phúc vỡ òa ra khi cô đặt miếng thịt vào trong miệng. Isa và Johny cười cảm thông. Isa đưa giấy cho cô lau mặt, vuốt nhẹ nhàng lưng cô, giống như một người mẹ an ủi con gái mình vậy.

Khi ăn xong, Johny dạy cô cách thu dọn bát đũa sao cho nhanh gọn nhất có thể, dạy cô cách rửa bát đũa và lau dọn bếp. Cô học thuộc chúng chỉ với một lần quan sát. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình thông minh đến như vậy!

Khi cô làm xong tất cả mọi thứ, Johny nhìn cô đầy hài lòng.

– Sáng nay cô làm rất tốt, Amy à! Một cô nàng đáng yêu nghe lời xứng đáng có một món quà, đúng không Amy?

Amelia toét miệng cười. Cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Johny lục túi quần một chút, sau đó móc ra một hộp giấy sặc sỡ. Tim Amelia ngừng đập một nhịp.

– Hôm qua ta thấy cô nhìn chiếc bờm của Isa chăm chú lắm, nên lén mua một chiếc. Hôm nay nhân dịp cô hoàn thành xuất sắc công việc, đây, tặng cho cô! Mặc dù nó rẻ thôi, nhưng ta hi vọng cô sẽ đeo nó.

– Cảm… cảm ơn chủ nhân!

Amelia run rẩy mở gói quà. Giấy dán rất đẹp, làm cô không nỡ xé đi. Sau khi cẩn thận tách lớp giấy ra – Johny cười cô mấy lần – Amelia thấy được chiếc bờm. Nó có màu đen tuyền, đính bên trên là nhiều hạt sáng lấp lánh.

– Để ta đeo lên cho cô. Thế… đúng rồi, vén cao mái lên. Cô có một gương mặt dễ thương, đừng dùng tóc che nó đi! Hãy vén cao nó lên, phô bày cho thiên hạ vẻ đẹp tự tin của mình! À, tiện thể, để tóc đỡ rơi vào nồi!

Johny nháy mắt.

Tai Amelia đỏ rực lên. Lúc ban nãy, trong khi ăn, họ tìm thấy vài sợi tóc dài màu hồng trong đĩa thịt. Chủ nhân của chúng là ai không cần phải nghĩ.

***

– Này Isa, Amy, theo ta nào!

Cô rất muốn hỏi đi đâu, nhưng chi Isa không hỏi, thì cô cũng không dám.

Họ ngồi xe điện – đó là một con rắn dài, dài ơi là dài, màu bạc, trên người mọc ra vô số con mắt sáng lập lòe. Con rắn nuốt lấy họ, sau đó lướt đi trên không trung. Bên trong con rắn có rất nhiều người, bọn họ đều tò mò nhìn về phía cô và Isa. Một số kẻ cười khả ố, chảy nước miếng ròng ròng, ánh mắt tham lam sờ soạng từng đường cong trên người cô. Amelia cảm thấy rất xấu hổ và tức giận, nhưng cô không dám lên tiếng. Dù sao bọn họ cũng chỉ nhìn, và cũng chẳng có luật lệ nào cấm họ nhìn cả.

Bất chợt những ánh mắt nóng rực tan biến. Amelia cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ phía bên trái. Cô quay sang, nhìn thấy chủ nhân của mình đang dùng ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng. Không một ai trên con tàu dám đối mặt với ánh mắt đó.

Lúc này Johny không còn mặc bộ đồ quản gia nữa. Anh mặc một chiếc áo màu xanh biển trang trí rất nhiều họa tiết đẹp đẽ, giữa ngực là biểu tượng hai chiếc lá nối thành vòng tròn cùng với chữ J màu đỏ vàng bên trong. Phía dưới anh mặc một cái quần dài cũng màu xanh biển làm từ lụa hiếm. Trên vai anh là chiếc áo choàng màu đỏ – nếu như có thêm một thứ gì đó, một chiếc quần lót màu đỏ mặc ra ngoài hẳn sẽ rất thú vị nhỉ? Amelia phì cười vì suy nghĩ của mình, chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ tới quần lót màu đỏ mặc ra ngoài?

Johny đưa họ tới một cửa hàng quần áo to lớn. Ở đây trưng bày rất nhiều quần áo đẹp đẽ, những thứ quần áo cô nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.

– Lại đây Amy, mặc thử bộ này xem! Isa nữa, lấy cho ta số to hơn nhé!

Anh đưa cho cô một chiếc váy màu nâu đen, phía trước có gắn tạp dề màu trắng. Tay váy cũng có màu nâu đen đồng bộ với phần thân, nhưng cổ tay lại là ren trắng ôm sát. Amelia mặc thử. Phần ngực hơi chật một chút, còn lại rất vừa vặn.

– Xoay một vòng xem nào! Ừm, đẹp lắm! Sửa một chút chỗ ngực là được!

Johny gật gù.

– Chủ nhân, xem em thế nào?

Amelia đang hài lòng với lời khen của anh, chợt nghe thấy tiếng Isa đằng sau. Cô quay lại.

Isa cũng mặc cùng một kiểu váy giống cô, nhưng dáng chị ý đẹp hơn cô rất nhiều. Chiếc váy được thiết kế kín đáo, nhưng không hiểu sao khi Isa mặc chúng lại trở nên gợi cảm hơn hẳn. Tóc chị búi tó cao về phía sau, trước mặt là một chiếc kính thời trang gọng xanh mỏng, vừa giấu đi những nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt, vừa tăng thêm vẻ thông thái và sự lanh lợi cho chủ nhân. Nếu như Amelia là một hầu gái thì Isa ở cấp độ đại tổng quản rồi, hai người hoàn toàn không đứng cùng một trục hoành.

Bản thân Johny cũng khá bất ngờ. Amelia chua xót nghĩ. Mình hoàn toàn không có cửa cạnh tranh với chị ý .

– Cô mặc rất đẹp, Isa à, rất đẹp!

– Hi hi, cảm ơn chủ nhân!

Chợt Johny nhìn thấy biểu cảm u ám của Amelia. Anh vỗ vỗ đầu cô.

– Không cần phải tự ti. Cô còn trẻ, còn chưa học được cách phô bày mị lực của bản thân. Theo thời gian, cô cũng sẽ trở thành một Isa thứ hai thôi.

– Thật, thật sao ạ, thưa chủ nhân?

– Thật đấy! À, mà ta chưa mua cho cô một đôi giày nhỉ. Lại đây, đi thử chiếc xăng đan này xem! Đi chân đất nhiều sẽ làm xấu đôi bàn chân đi đấy!

Trời đất, là nông dân, cô chưa từng nghĩ tới việc có một ngày mình sẽ được đi giày. Mẹ cô cũng chỉ có một đôi dép đan từ tranh, và chỉ những dịp hội hè bà mới dám mang ra dùng.

Chiếc dép màu đen, có quai vắt qua bàn chân, đính bên trên là một chiếc khung nhỏ màu vàng hình chữ nhật.

– Thế nào, hài lòng chứ?

Mắt cô nhòe đi. Nhưng miệng cô thì mỉm cười.

– Vâng, thưa chủ nhân.

Từ tận đáy lòng, cô thốt lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN