Bạo Chúa
Chương 114: Giải đấu ngầu lòi bét quả đất
– Giải đấu võ thuật tìm ra đấu sĩ có kĩ thuật chiến đấu tốt nhất? Phần thưởng là 50 đồng vàng? Hừm, thú vị đấy chứ!
Vera và Gatrix đang đứng trước một tờ giấy dán rất lớn trên chiếc bảng tin ở quảng trường. Nó giới thiệu về một giải đấu cho các đấu sĩ, với điều kiện không ai được phép sử dụng đấu khí cả! Các tuyển thủ sẽ phải đeo một chiếc vòng cổ cực kì nhạy với đấu khí, chỉ cần ai dùng cho dù chỉ là một tia thôi cũng sẽ khiến chiếc vòng vỡ vụn, đồng nghĩa với việc họ đã bị loại khỏi giải đấu.
– Hừm, về cơ bản đây là một cuộc thi để các đấu sĩ phô bày kĩ thuật chiến đấu và tố chất cơ thể, bởi đấu khí đã bị loại bỏ. Phần thưởng cũng ổn phết.
Gatrix đưa tay lên cằm gãi gãi. Hắn không ngại tham dự một trận đấu kiểu như thế này, thế nhưng thân thể hắn rất yếu là một, ngoài ra thì hắn đã nói với Vera là muốn rời xa cuộc sống đánh đánh giết giết rồi.
– Em quyết định sẽ tham gia cuộc thi này!
Trong một giây, Gatrix tưởng hắn nghe nhầm! Chắc là con bé đang nói “em quyết định sẽ cho anh tham gia cuộc thi này” đúng không? Đúng không?
– Hả?
Thiên ngôn vạn ngữ tràn ngập trong đầu Gatrix, nhưng cuối cùng hắn chỉ biết dùng một chữ để bày tỏ nỗi lòng của hắn lúc này!
– Em nói là em sẽ tham gia giải đấu này! Khi tất cả không được dùng đấu khí, thì đây chẳng phải là một cơ hội tốt để em tỏa sáng hay sao! Mấy đứa võ sĩ kia tuổi gì có được kĩ thuật chiến đấu bá đạo như em.
– Thôi thôi cho anh xin, em là pháp sư mà! Dạo gần đây em đang hơi trượt quá đà về phía võ vẽ rồi đó!
Câu nói đó chạm vào tự ái của Vera, khiến cô xù lông lên!
– Hứ, võ thuật thì sao chứ! Em muốn trở thành đấu sĩ pháp sư đây! Nói chung ý em quyết rồi, giải lần này em sẽ tham gia!
Gatrix không muốn mọi chuyện thêm căng thẳng nên đành xuống nước.
– Được rồi được rồi, không cần phải cáu cô nương! Anh luôn ủng hộ mọi quyết định của em mà!
Vera hơi nhướn mày, rồi khẽ cúi đầu lí nhí.
– Vừa rồi… em xin lỗi…
– Không sao! Trên tờ thông báo này nói ngày mai tại chính quảng trường này sẽ bắt đầu thi đấu, thể thức là một chọi một loại trực tiếp. Sau khi đăng ký xong, em sẽ còn một buổi chiều và tối nay để luyện tập, trước khi tham gia chiến đấu vào sáng mai. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, vì anh sẽ rất nghiêm khắc đó!
– Hu ra! Yêu anh nhất!
Vera ôm chầm lấy Gatrix một cái, rồi phóng đi như một cơn gió, bỏ lại gã Goblin dở khóc dở cười. Thôi thì để con bé giải trí cũng được, nếu nó thua thì càng tốt, coi như một bài học cho nó tỉnh ngộ ra! Gatrix nghĩ thầm, sau đó từ tốn bước về phía hướng phòng trọ, nơi hắn đang gửi “ngôi nhà di động” của mình ở đó.
…
Sáng sớm hôm sau, trên quảng trưởng của ngôi làng đang có rất nhiều người đứng. Người dân trong làng đã xây tạm một sàn đấu thô sơ, với ván gỗ bao xung quanh sân đấu, bên trong là cát nện để tránh làm hỏng lớp đá.
– Để ý nhé nhóc, sân đấu là sân cát, nó sẽ khiến cho trọng tâm của em không thể vững vàng như trên mặt đất bình thường được. Ngoài ra, cát còn có một đặc điểm là tính trượt rất cao, thành ra nếu không cẩn thận, em sẽ ngã sấp mặt cho xem! Kẻ nào nghĩ ra cái sàn đấu này cũng không phải dạng vừa đâu! Nó yêu cầu các tuyển thủ phải có một khả năng vận dụng cơ thể rất cao, mới có khả năng phát huy tốt sức mạnh được.
– Ừm!
Vera hít khẽ một hơi, giải tỏa căng thẳng trong lòng. Hôm nay cô mặc, là mặc nhé, không phải dùng ma thuật biến hóa ra, một chiếc áo vải trắng ôm gọn người, cùng một chiếc quần dài. Phía dưới Gatrix chọn cho cô một đôi ủng cao tới tận đầu gối sau khi biết được sàn đấu là sân cát.
Chỉ có mỗi bọn họ là chịu khó tìm hiểu thông tin tình báo về địa điểm thi đấu, một số góc độ để tránh bị ánh nắng chiếu vào mắt, còn những người khác thì chẳng thèm bận tâm. Tất nhiên, chính những kẻ này là những kẻ phản đối mồm to nhất!
– Cái gì? Thi đấu trên cái sân này á? Chúng mày bị ngu à? Ông đây không đánh nữa!
– Giải đấu lừa đảo!
– Chúng ta rời đi xem bọn nó đấu với ai!
Một vài gã gân cổ lên kích động những người khác, nhưng hiệu quả là rất nhỏ. Dù sao thì phần thưởng cũng khá hấp dẫn với các đấu sĩ, hơn nữa khó người khó ta mà thôi, cũng không phải là lợi thế áp đảo gì. Sau khi đã mời những kẻ náo loạn đã bỏ đi, trưởng làng bước lên trên bục cao, đằng hắng cất giọng.
– Cảm ơn các vị đấu sĩ đã đến tham gia giải đấu võ thuật của làng chúng tôi. Tôi xin tuyên bố, giải đấu bắt đầu!
Chí ít nó không phải là một bài diễn văn dài nửa tiếng đồng hồ, Gatrix thầm nghĩ! Hắn lấy ra một hộp giấy, bên trong chứa đầy bỏng. Gatrix phát hiện ra ở ngôi làng này, họ bán một loại hạt khá giống ngô, và bơ tách từ sữa – sữa con gì thì Gatrix chưa biết được.
Với tâm thế thử cho biết, hắn đem chế biến đống hạt đó y như cách người ta làm bắp rang vậy, và kết quả là hắn có một thứ ăn vặt rất thú vị này.
– Ồ món gì vậy?
– Ta chưa đặt tên, tạm gọi nó là bỏng bơ đi!
Gatrix và Vera vừa đi về phía khán đài vừa nói. Mang tiếng là khán đài nhưng thực chất là những tấm ván gỗ được đóng thành ghế, xếp vòng quanh sàn đấu. Một điểm khá thú vị là do họ dùng cát nện để tạo ra sàn đấu, vậy nên những băng ghế gỗ tự dưng lại thấp hơn so với sàn đấu.
Những người nào mà ngồi gần thì kiểu gì cũng sẽ bị cát bay vào mặt, thế nên Gatrix đã rất khôn ngoan chọn một hàng ghế cách sân đấu một khoảng vừa phải. Với thị lực của họ, cho dù có ngồi xa nữa thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Theo như đăng ký và những người còn đứng lại tại đây thì có ba mươi mốt tuyển thủ tham gia thi đấu. Mỗi tuyển thủ sẽ được phát một miếng gỗ có đánh số, sau đó trọng tài tức trưởng làng sẽ bốc thăm trong một cái thùng gỗ, bốc trúng hai miếng gỗ nào thì hai tuyển thủ tương ứng tiến vào thi đấu.
Thoạt nhìn thì nó có vẻ rất công bằng, song Gatrix có nhiều hơn bốn cách để gian lận với hình thức thô sơ như thế này! Mà thôi, hắn đã coi đây là một tiết mục giải trí, vậy thì không nên suy nghĩ nhiều… mới là lạ!
Hiện tại hắn đang đánh giá tất cả những khán giả ngồi xem. Trưởng làng mặc dù cũng có đôi chút khí chất của kẻ bề trên, song phần lớn bản chất của ông ta vẫn là nông dân thôn quê, không đủ tư cách để tạo ra một giải đấu như thế này. Hơn nữa mục đích của nó là gì, làm từ thiện chắc? Gatrix không nghĩ có một ngôi làng nào rỗi hơi tới mức lấy công quỹ ra tổ chức một sự kiện giải trí kiểu như thế này.
Vậy nên chắc chắn phải có một kẻ khác mượn danh trưởng làng để lập ra giải đấu! Gatrix liên tục quan sát từng người. Già trẻ lớn bé, Gatrix đều không bỏ qua bất cứ ai.
Ở một thế giới tồn tại sức mạnh cá nhân rất lớn như này, những kẻ sống lâu trăm năm mà trông vẫn như đứa trẻ cũng chẳng có gì hiếm lạ cả. Từng cử động của mỗi người đều được hắn phân tích, và sau khi sàng lọc thì hắn thu hẹp phạm vi nghi ngờ xuống còn một người.
Đó là một người đàn ông trung niên, có gương mặt rất phổ thông, tức là nếu đặt ông ta vào trong một đám người thì rất khó để phân biệt được đâu với đâu. Ông ta đang hào hứng theo dõi các tuyển thủ tiến vào sân đấu, nhưng đó không phải là sự phấn khích của một người xem bình thường, mà giống như một vị giám khảo đang đánh giá những học trò vậy.
Tuyển trạch viên sao? Gatrix thầm nhủ. Các học viện ngoài việc chiêu sinh công khai theo đợt, còn thường hay cử những tuyển trạch viên như thế này đi khắp nơi tìm kiếm những hạt giống tốt để mang về học viện.
Với những người quá tuổi thì họ có thể mời làm trợ giảng, giáo viên vân vân tùy theo trình độ. Gatrix bắt chéo chân, đặt chiếc hộp giấy lên đầu gối, bắt đầu bốc bỏng bỏ vào trong miệng. Hắn đang cân nhắc xem có cách nào để Vera tham dự một học viện trót lọt không.
– Anh nhìn kìa, trận đấu đầu tiên bắt đầu rồi!
Gatrix thoát khỏi dòng suy tư, tập trung sự chú ý vào trận đấu. Hai đấu sĩ tiến vào sân đấu khá là vụng về, nhìn theo cử động gượng gạo của họ là biết. Một người sử dụng kiếm khổ lớn, người kia thì trang bị rìu chiến hai lưỡi.
Có lẽ họ thuộc loại chiến binh tuyến trên, cần sức phá hoại lớn để tạo khoảng trống cho đồng đội phía sau. Trên cổ hai người bọn họ là những chiếc vòng màu đen ôm sát, giống như một dạng dây đeo thì đúng hơn.
– Trận chiến bắt đầu!
Trọng tài hô lớn ra hiệu cho hai tuyển thủ. Cả hai ngập ngừng, bước những bước chậm rãi về phía trước, và khi tiến vào tầm đánh thì bắt đầu vung vẩy vũ khí. Ngay khi thấy động tác của họ, Gatrix đưa tay lên ôm trán. Hai con gấu này chắc sẽ vuốt ve nhau cho tới khi một bên mất hết kiên nhẫn và dùng đấu khí để rồi bị loại cho mà xem.
Và y như rằng, tuyển thủ dùng rìu sau một động tác lỡ trớn đã bị mất trọng tâm, ngã lảo đảo về phía trước. Chỉ chờ có vậy, kiếm sĩ đối diện vội vung kiếm chém vào ngực kẻ cầm rìu và bị đấu khí chặn lại – trận đấu đã kết thúc.
Những cặp thi đấu sau cũng chẳng có gì khá hơn, khiến Gatrix không thể không tự hỏi về trình độ võ thuật của khu vực này. Cho dù có rất nhiều sức mạnh đi chăng nữa, nhưng nếu không có kỹ xảo thì lấy gì ra để phát huy?
Những võ sĩ này chỉ biết một số động tác rất cơ bản, như chém, đâm, gạt, đỡ. Những thứ này ra chiến trường thì thực dụng, chứ với đặc thù người mạo hiểm mà không am hiểu các loại kỹ thuật chiến đấu khác nhau thì sinh tồn kiểu gì đây!
Trận đấu thứ năm diễn ra giữa Vera và một nữ võ sĩ sử dụng đao dài. Loại vũ khí này khiến Gatrix không khỏi liếc mắt vài lần. Về cơ bản thì đao là một dạng vũ khí để chém, nên thiết kế sẽ nhỏ gọn, cầm vừa trong một tay, chứ đao dài thì hơi nặng, cần phải sử dụng hai tay mới dùng tốt được.
Do đặc điểm này nên người sử dụng sẽ phải có kĩ thuật khá tốt trong việc vung đao, yêu cầu lực phát huy từ chân và eo rất nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!