Bạo Chúa - Chương 116: Sophia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Bạo Chúa


Chương 116: Sophia


Phải chịu đựng thêm một lúc lâu nữa, Gatrix và Vera mới chờ được tới lúc Sophia thi đấu. Đối thủ của cô ta là một sát thủ chuyên dùng dao, trên mặt quấn băng kín mít chỉ lộ mỗi đôi mắt. 

– Tên của tôi là Marudis. Hi vọng chỉ giáo!

– Sophia!

Sophia vẫn giữ thái độ lạnh nhạt khinh khỉnh. Có lẽ trong mắt cô, giải đấu này thật sự chẳng có chút áp lực nào. Cũng phải thôi, đối với một đấu sĩ cấp cao, thì thể chất của họ đã đạt tới cấp trung rồi. 

Cho dù không sử dụng đấu khí, thì đó cũng là một lợi thế quá lớn khi đối đầu với các đấu sĩ cấp thấp hơn. Chỉ có Vera mới khiến cô chú ý đôi chút, song cũng chỉ là một tí tẹo thôi, bởi mấy trò mèo mang tính chộp giật như vậy rất khó để làm lại hai lần, hơn nữa tốc độ như vậy không đủ để khiến Sophia phải giật mình. 

Khi thể chất tăng lên thì tốc độ phản xạ và xử lý thần kinh của các đấu sĩ cũng sẽ tăng theo tương ứng, chứ nếu không họ sẽ rất dễ đập mặt vào tường khi đang phóng hết tốc lực.

Cả hai đảo đảo một vòng xung quanh sân đấu, tìm kiếm kẽ hở của nhau, rồi chạy vọt về phía trước, lao vào nhau, bỏ lại những vết cát văng tung tóe trong không khí. Đây là một đặc điểm rất lớn của sân cát, đó là nó rất dễ văng đi, chứ không bám chặt như nền đất. 

Việc con người bước đi thực chất là tạo một lực đẩy vào nền đất để phản lực đẩy ngược họ tiến lên. Thế nhưng khi di chuyển trên nền cát thì cát sẽ bị đạp bay đi, chứ không tạo nhiều phản lực đủ để chúng ta duy trì tốc độ cao. Vậy nên khi hai vị đấu sĩ cố gắng sử dụng tốc độ, nó sẽ tạo nên hậu quả là cát đằng sau họ nổ tung cứ như đang bị đạn bắn vậy!

Sophia có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cho dù là đầm lầy hay trong rừng rậm, tuy nhiên sân cát kiểu này thì cô không thật sự hiểu rõ lắm. Biển cả vẫn là một lĩnh vực cấm đối với người Avalon nói chung, thế nên những vùng đất gần biển rất là hiếm, hơn nữa cũng cực kì nguy hiểm bởi chẳng ai biết lúc nào đám thủy quái sẽ tấn công nữa. 

Sophia chỉ biết ở nơi đó có rất nhiều cát, chứ cô cũng chưa ghé thăm những bãi biển lần nào. Và điều đó khiến Sophia có phần bỡ ngỡ khi phải chiến đấu trên một bề mặt kì lạ như thế này.

– Hừm, em thấy không, cô ta không phát huy được sức mạnh thực sự kìa!

Gatrix giơ tay trỏ vào Sophia. Lúc này cô ta đang dùng một chân làm điểm tựa, chân còn lại đá liên tiếp vào Marudis. Mặc dù nhìn thì thấy tốc độ như vũ bão, xong thực tế là gã sát thủ cầm dao vẫn gắng gượng chèo chống được nãy giờ chứng tỏ lực chân hắn phải gánh chịu cũng chẳng phải quá lớn.

– Vấn đề của đòn đá là em phải có một chân trụ vững. Thế nhưng nếu như nơi em đứng cũng chẳng vững nữa thì đương nhiên em sẽ phải rút bớt lực chân lại để duy trì sự cân bằng. Nếu đây là sàn đấu bình thường thì gã kia sẽ đo đất sau một nốt nhạc, vấn đề ở chỗ cát thì khó chiều lắm!

Đến khi nhìn tận mắt, Vera mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Những điều Gatrix nói đều là sự thực. Cho dù cô nhìn ra được, Sophia chắc chắn sẽ là người thắng, song rõ ràng khi tiến vào đấu trường này, ưu thế của cô ta đã bị giảm rất mạnh. 

Đối với các đấu sĩ khác, những kẻ cũng phải chịu ảnh hưởng của cát thì nó còn chưa rõ ràng, song đối với Vera, một người đã được huấn luyện tốt để chiến đấu trên nền cát, thì nó giảm bớt đi cán cân ưu thế, và cho phép Vera tiến sát lại gần hơn đối thủ của mình trên thang đo sức mạnh.

Chợt một tiếng gầm nhẹ khiến cả hai chú ý! Sophia vừa tung một chuỗi ba đòn đá liên hoàn, khiến cho Marudis không kịp trở tay và bị ép phải sử dụng đấu khí để bảo vệ lồng ngực. Sau gần chục phút thi đấu, cuối cùng thì Sophia cũng đã giành được thắng lợi.

– Đừng hi vọng cô ta sẽ thể hiện tệ như này ở trận sau! Chắc chắn trận đấu ban nãy đã giúp cô ta điều chỉnh được một chút để thích nghi với sàn đấu này rồi. 

– Ừm!

– Với cả… em nhìn mông cô ta xem có gì đặc biệt không?

– Này!

Vera giận dữ quay sang nhìn hắn. Mông em cũng đẹp mà, đúng không? Chính miệng anh cũng khen rồi còn gì? Nhưng trước khi Vera kịp phát tác, Gatrix đã phủ đầu!

– Để ý kĩ vào con nhóc! Nhớ lại ba cú đá vừa rồi của cô nàng!

Cho dù đang khó chịu, song lúc này Vera biết Gatrix đang nói chuyện nghiêm túc, thế nên cô đành hồi tưởng lại những hình ảnh vừa mới diễn ra cách đây không lâu. Đầu tiên, Sophia tung một cú đá chân phải quét từ phía sau ra trước, ép lùi Marudis. 

Tiếp đó, cô ta thu chân lại, tung một đòn chân đá cao bằng chân trái, để rồi kết thúc bằng một cú đạp xoay lưng về phía đối thủ, hay còn được gọi là đá giò lái.

– Tập trung vào phần mông! Em nhớ kĩ lại xem!

Vera cau mày, nhún vai.

– Em có thấy gì đâu?

Gatrix thở dài. Hắn đưa tay vỗ vỗ vào đầu gối.

– Với một người bình thường, khi thực hiện đòn đá, em sẽ cần điểm tựa là cổ chân và đầu gối để làm trục xoay, và cơ hông để cân bằng cơ thể. Còn cô ta thì sao?

Một tia chớp chợt lóe lên trong đầu Vera! Cô vội vàng lục lọi lại những hình ảnh đấy! Từng động tác của cô nàng tóc trắng đều bị Vera tua lại thật chậm, và…

– Cô ấy lấy trục xoay từ hông sao?

– Chính xác hơn là cơ lưng sau, hay còn gọi là mông, nhưng đại khái vậy! Điều này cho phép biên độ vung chân của cô ấy lớn hơn người bình thường rất nhiều, và nó đồng nghĩa với việc, đôi chân của cô nàng linh hoạt và mạnh hơn các đấu sĩ khác cũng rất nhiều nốt! 

Tất nhiên, mọi thứ đều có cái giá của nó, việc làm như vậy sẽ tạo nên một áp lực rất lớn cho cơ thể, đặc biệt là vùng hông, bởi chúng vốn không được thiết kế để chịu đựng theo cách đấy!

Vera nghiêng đầu nhìn Gatrix đầy tò mò.

– Tại sao anh biết chuyện này rõ thế?

– Anh đã từng có một cơ thể có khả năng làm được điều đó!

Gatrix nhún vai mỉm cười.

Sau khi vài cặp đấu nữa diễn ra, cuối cùng gã to con Cyrax cũng tiến vào sàn đấu, trong tiếng cổ vũ nồng nhiệt của đồng đội và cả người xem. Đối thủ của gã cũng là một kẻ cơ bắp có mái tóc bờm xờm y như sư tử vậy. Hai gã đấu sĩ, một cầm rìu, một cầm chày, lừng lững bước vào trong sàn đấu như hai bức tượng đồng. 

– Bắt đầu!

Ngay khi tiếng hô của trọng tài vang lên, Cyrax lập tức ném thẳng cây rìu về phía đối thủ, rồi phóng ầm ầm tới. Hành động này không khỏi khiến Gatrix phải dành sự chú ý cho kẻ to xác có cái cổ lớn hơn cả đầu này!

– Tên này…

Mulin, tên của đấu sĩ cầm chày, phản xạ rất nhanh. Anh ta vung chày đánh bay cây rìu đi, sau đó lựa thế dùng vai đón đỡ đòn húc từ đối thủ, tạo nên một tiếng bịch rất đã tai! Khán giả gầm lên như những cơn sóng khi hai đấu sĩ tiến vào tầm cận chiến.

Cyrax đưa tay túm chặt lấy cổ tay phải của đối phương, dùng tay còn lại đấm vào má đối thủ. Mulin thấy thế bèn đưa tay trái lên đón đỡ, biến trận đấu trở thành một màn đọ sức. Hai vị lực sĩ cứ gồng người lên như thế một lúc, thế rồi Mulin cảm thấy cây chày này quá bất tiện, thế là hắn ném luôn nó xuống nền cát, giằng tay ra nện vào mặt đối thủ.

– Hoan hô!

Đám đông hò lên sung sướng khi nắm đấm của Mulin nện thẳng lên mặt Cyrax, khiến tên đầu trọc bắn cả nước bọt ra khỏi miệng. Thế nhưng Cyrax cũng không vừa, hắn lập tức vung tay ăn miếng trả miếng ngược lại vào mặt đối thủ. 

Máu đổ và tiếng cơ bắp va chạm vào nhau càng khiến khán giả thêm phấn khích. Đối với họ, những kĩ thuật ảo diệu, những trận đánh kết thúc nhanh chóng hoặc đơn điệu vô cùng nhàm chán, chỉ có những màn đấu dã thú nguyên thủy như này mới khiến bản năng man rợ của họ được thức tỉnh. 

Mỗi lần Mulin oằn người trước những cú đấm của Cyrax, họ tru lên như một bầy chó hoang. Còn khi Cyrax gập người, lệch mặt trước những đòn đánh trả, thì những tiếng gào thét sung sướng cũng vang lên sống động cả quảng trường. Một trận đấu giữa những người đàn ông đích thực!

– Em có thấy phấn khích không?

Gatrix nghiêng đầu thì thầm vào tai của Vera. Cô lắc đầu, đáp lại.

– Hai con gấu vỗ nhau mà thôi, chẳng có giá trị gì cả! Đối với lũ sức trâu thì muốn thắng chúng nào phải việc khó khăn gì?

Gatrix không đáp. Thay vào đó, hắn thử quan sát gã tuyển trạch viên, và vẻ buồn ngủ trên mặt ông ta đã nói lên phần nào suy nghĩ của người này về trận đấu. Hắn lại tiếp tục nhìn một vòng chung quanh. Người thường thì bị cuốn theo sự khát máu, một số đấu sĩ thì khinh khỉnh. 

Chỉ có duy nhất một người, một đấu sĩ được đánh giá là có sức mạnh cao nhất ở nơi đây, Sophia, là đang hơi cau mày như thể có gì đó khiến cô ta phân vân. 

– Em để ý kĩ nắm đấm của cả hai!

Vera nhướn mày. Nghe xong Gatrix nói, cô quyết định chú ý kỹ hơn, và cô chợt nhận ra một điểm! Cyrax luôn luôn bị đấm vào vùng xương gò má, thậm chí còn chưa tới thái thương, hoặc nếu đó là một cú đấm thẳng thì nó sẽ trúng vào trán. Trong khi đó, mỗi lần Mulin chịu đòn, thì điểm đến của Cyrax luôn là quai hàm, sống mũi kẻ địch! 

– Ô!

Vera há hốc miệng, hút một hơi để thể hiện sự ngạc nhiên của mình. Cô vẫn nhớ những bài học về giải phẫu mà Gatrix từng dạy cho cô. Xương của con người là bộ phận cứng nhất trên cơ thể, đặc biệt là xương sọ bởi nó có tác dụng bảo vệ bộ não. Những cú đấm của Mulin tưởng chừng như đều trúng đich, song thực tế nó lại chỉ nhắm vào những chiếc khiên chắn tự nhiên của Cyrax mà thôi.

Trong khi đó, xương quai hàm dưới của con người lại không phải một bộ phận liền của hộp sọ, mà được liên kết bởi các cơ hàm. Thế cho nên trên lý thuyết, đấm vào xương quai hàm sẽ cho sát thương lớn hơn rất nhiều so với đấm nghiêng vào gò má hay đấm thẳng vào trán.

Về phần mũi và hốc mắt, thì thực tế, con người không có xương mũi. Mũi là một bộ phận tập trung rất nhiều sụn và các dây thần kinh. Thế nên khi bị đấm vào mũi, sẽ gây ra một trạng thái choáng váng cho đối thủ, đồng thời ngăn cản đối thủ hít thở bằng mũi, buộc chúng phải thở bằng mồm. Và một khi hàm không còn cắn chặt, thì những cú đấm móc của Cyrax sẽ càng thêm đáng sợ.

– Em có nhớ hắn đã làm gì khi tiến vào sân cát không?

– Hắn… hắn vứt vũ khí!

Gatrix gật đầu thỏa mãn. Cây rìu chiến đó yêu cầu một lực vung mạnh để phát huy hiệu quả, mà với nền đất không vững như thế này thì chiếc rìu đó sẽ vô cùng vướng tay vướng chân. Động tác thoạt nhìn tưởng như ngu xuẩn của Cyrax thực tế lại bao hàm rất nhiều các tư tưởng chiến thuật khác nhau, và đặc biệt là khả năng giả ngu kinh người của hắn.

– Nếu vòng tiếp theo gặp hắn, em phải hết sức cẩn thận và coi đó là một đối thủ rất mạnh chứ tuyệt đối không được chủ quan, nhớ chưa?

– Vâng!

Trong lúc họ đang bàn tán, thì Cyrax, sau nhiều cú đấm khiến đối thủ say đòn, đã tìm được một cơ hội để dứt điểm ván đấu. Đầu tiên, hắn giẫm mạnh hai chân xuống nền cát để tạo một điểm tựa vững chắc, xoay hông tung một cú đấm nghiêng tay trái vào thẳng lỗ tai kẻ địch. 

Khi Mulin đang ngất ngư thì Cyrax lại tiếp tục xoay hông, tung thêm cú đấm móc hàm bằng tay phải đã súc lực sẵn, đấm văng Mulin lên trên không, rồi rơi xuống đất đánh bịch một cái. Đây là trận đấu thứ hai có tuyển thủ bị đánh tới bất tỉnh, trận đầu tiên là do Vera đánh vỡ cổ họng Felix! 

Cyrax giơ cao hai tay, gầm lên ăn mừng chiến thắng, giữa những tiếng hò reo cổ vũ của số đông khán giả.

– Cyrax, em yêu anh!

– Cyrax, em muốn sinh con cho anh!

– Chiếm lấy mông của em đi người đàn ông đích thực!

Ba người đồng đội cũng tiến tới, vỗ tay chúc mừng gã lực sĩ, không quên đỡ hắn xuống khỏi đấu trường. Đối với các đấu sĩ, thì giải đấu này coi như không có thương tật, bởi những vết thương nhỏ nhặt như này hoàn toàn có thể được chữa trị chỉ bằng chính đấu khí của họ.

Đột nhiên Cyrax ngẩn ra, đưa tay lên vỗ đầu!

– Rìu! Rìu đâu! Rìu rìu!

Thế là hắn lại lọ mọ chạy ngược vào sân đấu, lượm lại chiếc rìu nằm trên cát, trong tiếng cười chế giễu của ba người đồng đội.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN