Bao Dung Vô Bờ
Chương 37: Ngủ chung
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Thật sự cho tôi à?” Đôi mắt Bùi Cận sâu thẳm, cúi đầu nhìn cô, tay lại càng ôm chặt hơn.
Tô Nịnh Nịnh gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Cho.”
“Vậy em nghĩ kỹ rồi chứ?” Bùi Cận từ từ cúi người, tới gần Tô Nịnh Nịnh, thấp giọng nói: “Tối nay, chúng ta…”
“Ý cháu là cổ phần.” Tô Nịnh Nịnh lập tức mở miệng, cảm nhận được hơi thở kia đang lại gần, sợ hãi trốn trong ngực anh.
“Nhưng mà tôi muốn em.” Bùi Cận ép cô nhìn vào mắt mình, giọng trầm trầm, sức lực trên tay cũng lớn hơn.
Tô Nịnh Nịnh nhận thấy được, tim càng đập nhanh hơn, sợ hãi nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Vậy… Nhẹ chút.”
Chiều hôm mưa tầm tã, anh cắn cô đau, nhưng đau đớn trong dự đoán lại chậm chạp không đến.
Đôi môi Bùi Cận dừng trên trán cô, ngón tay đột nhiên nắm chặt, động tác tạm dừng, thật lâu sau, không khí rơi vào yên ắng.
Bùi Cận cúi đầu nhìn người trong ngực, nhỏ bé, ôm vào trong ngực rất ấm áp, giống một chú thỏ con.
Vừa rồi quyết liệt với Triệu Tố Ưng, khiến anh không tự chủ được mà nhớ tới mấy năm qua, từ khi có ký ức, cho đến bây giờ. Từ lâu anh đã quen với cô đơn, lâu đến mức anh cho rằng mình sẽ không thấy điểm cuối, anh thấy quá nhiều thứ dơ bẩn, cũng chứng kiến quá nhiều lòng dạ hiểm ác. Nếu không gặp Tô Nịnh Nịnh, anh không biết mình còn phải cô đơn bao lâu.
Cô không giống anh, cô lớn lên trong tình yêu thương, cả nhà trao cho cô tất cả mình có, để cô sống trong hạnh phúc đến tận bây giờ.
Người như Tô Nịnh Nịnh, rất dễ khiến người ta nhìn mà hạnh phúc theo, bị ánh dương trên người cô hấp dẫn, được không khí ấm áp vây quanh.
Anh biết cô bướng bỉnh, được nuông chiều, nhưng anh có thể bao dung tất cả của cô. Những khuyết điểm trong mắt người khác, đối với anh đều là ưu điểm.
Tô Nịnh Nịnh không có gì không tốt, chỉ có… không thích anh nhiều như anh thích cô.
Anh còn thời gian, có thể từ từ.
Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết vì sao, đột nhiên lại hơi thất vọng.
Cánh môi anh rời khỏi trán cô, nhìn Tô Nịnh Nịnh, bỗng nhiên bật cười.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy không thể hiểu được. Vừa rồi còn mang vẻ mặt lạnh lẽo, sao lại đột nhiên cười?
“Không có gì.” Anh thở ra một hơi, giọng cũng nhẹ nhàng hơn không ít: “Nhìn thấy em thì không còn buồn phiền nữa.”
Cũng đã bao nhiêu năm trôi qua, dù Triệu Tố Ưng không tốt với anh, nhưng vẫn nuôi nấng anh. Có một câu bà ta nói rất nhiều, nếu không có bà ta, sẽ không có Bùi Cận ngày hôm nay.
Một Bùi Cận có thể đứng trước mặt Tô Nịnh Nịnh, hơn nữa tin tưởng mình có thể bảo vệ được cô.
“Bùi Cận… Vì sao chú lại thích cháu?”
Tô Nịnh Nịnh muốn hỏi vấn đề này từ rất lâu rồi, tuy cô cảm thấy mình cũng được nhiều người thích, nhưng ngoài kia còn rất nhiều người tốt, Bùi Cận cần gì phải thích cô.
“Bởi vì em là Tô Nịnh Nịnh.”
“Hả?”
Tô Nịnh Nịnh không hiểu cho lắm, cô khựng lại, hỏi tiếp: “Vậy chú thích cháu từ bao giờ?”
Bùi Cận vừa định trả lời, bỗng nhiên cụp mắt nhìn cô, không nói nữa, một lúc sau, Bùi Cận cười nói: “Chừng nào em đồng ý với tôi, tôi sẽ nói cho em.”
Tô Nịnh Nịnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Sao lại nói vậy được?”
“Sao? Em cũng thích tôi?” Bùi Cận mỉm cười, ôm cô không buông tay, không chờ Tô Nịnh Nịnh trả lời, anh lại tiếp tục hỏi.
“Vì sao lại thích tôi?”
“Thích tôi từ bao giờ?”
“…”
“Chú…” Tô Nịnh Nịnh cắn răng trừng mắt với anh.
“Đúng là tâm trạng của tôi không tốt, nhưng không phải vì mẹ nuôi.” Bùi Cận nói: “Là vì em.”
Triệu Tố Ưng từng ảnh hưởng đến tâm trí anh, nhưng thời gian trôi qua, cũng dần mai một, mà bây giờ, người có thể khiến cảm xúc anh dao động, chỉ có Tô Nịnh Nịnh.
Lúc cô nói muốn dọn đi, Bùi Cận rất không vui.
“Vậy cháu ở đây với chú.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ mãi không ra, cũng không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể nghe anh tâm sự.
“Cháu ở đây với chú, để chú bớt không vui.”
“Được.” Bùi Cận đồng ý, nghĩ đến cái gì, hỏi: “Cả đêm luôn à?”
Gương mặt Tô Nịnh Nịnh cứng lại.
Đầu óc xoay chuyển hồi lâu, trái tim đập như nai con chạy loạn, sau đó, rốt cuộc cũng quyết định, dùng đôi mắt long lanh nhìn anh, nhỏ giọng.
“Chỉ… chỉ cần chú không làm bậy… Chú buông ra trước đã.” Tô Nịnh Nịnh bị anh ôm tới mức không thở nổi, động đậy, chui ra khỏi ngực anh.
Cô nhìn chằm chằm Bùi Cận, muốn anh bảo đảm trước, dù sao thì ngủ ở giường nào cũng là ngủ, không có gì khác nhau.
Bùi Cận gật đầu, đáp: “Được, không làm bậy.”
Trong nhận thức của Tô Nịnh Nịnh, Bùi Cận vẫn luôn là một người rất chính trực, nghiêm túc, dù anh nói thích cô, cô vẫn cho là vậy, cho nên cô mang gối và chăn bên phòng mình sang đây, chiếm hơn nửa giường Bùi Cận.
“Chú Bùi.” Cô vẫn gọi anh như vậy.
Để gối và chăn lên giường rồi, Tô Nịnh Nịnh sai bảo Bùi Cận: “Chú giúp cháu sắp xếp lại đi.”
“Cháu chưa đồng ý đâu đấy.” Tô Nịnh Nịnh nhìn Bùi Cận, vừa biểu lộ thái độ, ý thức được không đúng, lập tức sửa miệng.
“Vậy… đồng ý một chút, chỉ một chút thôi.”
Nếu lại khiến Bùi Cận tức giận, có thể anh sẽ lại không để ý đến cô, Tô Nịnh Nịnh khó chịu.
“Nếu chú có thể khiến đồng chí Tô Trường Bách đồng ý, cháu có thể suy xét kĩ càng.” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói thầm một câu.
Bùi Cận nghe, cúi đầu bật cười, không nói chuyện.
Trên giường có hai chiếc chăn, Tô Nịnh Nịnh phân giới hạn rất rõ ràng. Bùi Cận không nhúc nhích, nhưng Tô Nịnh Nịnh lại đá chăn, lăn lộn trên giường, bất tri bất giác lăn qua phía Bùi Cận, còn nhân tiện giành chăn của anh.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình ngủ trong lòng Bùi Cận, một tay còn ôm eo anh, ngón tay túm áo anh. Tô Nịnh Nịnh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Bùi Cận, chớp mắt, hỏi: “Là chăn động tay trước à?”
“Là em động tay trước.” Bùi Cận bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Tô Nịnh Nịnh lập tức buông tay ra.
Cô liên tục lùi ra sau, tìm chăn của mình, nhưng phát hiện một nửa chăn đã nằm dưới đất.
Tô Nịnh Nịnh đưa tay cầm chăn lên, mình không với tới được, trái lại còn ngã luôn xuống giường.
“Ối.” Tô Nịnh Nịnh che mông, mày nhíu chặt.
May là mông tiếp đất.
Bùi Cận đứng dậy, xuống giường, ôm cả chăn cả Tô Nịnh Nịnh lên, đặt ở mép giường. Anh cầm dép lê đến, nửa ngồi xổm, xỏ vào cho Tô Nịnh Nịnh.
Ngón chân cô hơi lạnh, là vì vừa rồi đụng tới sàn nhà. Bùi Cận chạm vào, cảm nhận được cái lạnh thì đưa tay bọc lấy.
Có lúc đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay thì ấm áp, Tô Nịnh Nịnh cảm giác có hơi ấm đang vây lấy cô.
Cô hơi cứng người, cúi đầu, vừa lúc đập vào mắt là sườn mặt của Bùi Cận. Cho dù là vừa tỉnh ngủ, trên người anh cũng không có sự lười biếng, chắc là do khí chất của riêng anh, trái lại khiến người ta cảm thấy đơn giản, sạch sẽ.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến, so với hình mẫu nam sinh lý tưởng trước đây của cô, thật ra Bùi Cận… cũng rất phù hợp.
Chỉ có tuổi hơi lớn.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ thầm.
“Tô Nịnh Nịnh, tôi nhịn rất vất vả.” Bùi Cận xỏ dép lê cho cô, đột nhiên nói một câu như vậy.
Tô Nịnh Nịnh ngẩn ra, cụp mắt nhìn Bùi Cận, không hiểu ý anh lắm.
Ánh mắt hai người họ giao nhau, vài giây sau, Tô Nịnh Nịnh cảm giác hơi lạnh lẽo, cúi đầu xuống.
Cổ áo ngủ khá trễ, hơn nữa vừa rồi lăn xuống giường, quần áo nhăn nhúm, lỏng lẻo vắt trên người. Buổi tối ngủ, chắc chắn là không mặc nội y.
Bùi Cận! Nhìn thấy rồi!!
Trái tim Tô Nịnh Nịnh kinh hoàng, nhưng cô chịu đựng không nhúc nhích, chỉ đưa tay, nhanh chóng kéo quần áo lại.
“Cháu không cố ý.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Không sao.” Bùi Cận xỏ dép cho cô xong, đứng dậy.
“Cố ý như vậy, có thể thêm vài lần nữa.”
Tô Nịnh Nịnh: “…”
“Cháu đã ở với chú cả đêm, chắc chú không còn buồn nữa chứ?”
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, cô đã hy sinh vậy rồi, dù sao cũng phải có chút tác dụng gì đó.
Bùi Cận gật đầu: “Ừ, cũng được.”
Tâm tình không buồn phiền, nhưng cơ thể tương đối buồn phiền.
Cô ngủ lộn xộn, tuy Bùi Cận đã biết từ sớm, nhưng đến đêm qua, anh mới biết được Tô Nịnh Nịnh không chỉ lăn lộn… Đêm qua cô đè lên người anh, Bùi Cận phải mấy lần kéo cô sang một bên. Nếu không để sáng mai tỉnh lại như vậy, với tính tình của Tô Nịnh Nịnh, không chừng lại cáu kỉnh.
Anh sắp nhịn hỏng rồi.
“Vậy không sao rồi phải không?” Tô Nịnh Nịnh đứng dậy, mở cờ trong bụng, cười nói: “Không sao thì cháu đi ăn sáng đây.”
Mấy ngày nay vì Bùi Cận, cô không ăn được bữa nào tử tế, bây giờ nhất định phải ăn nhiều chút.
“Không, còn một việc.” Bùi Cận lên tiếng.
“Việc gì?” Tô Nịnh Nịnh dừng lại, nhìn anh hỏi.
“Hôm qua tôi xem điểm học phần của em, Tô Nịnh Nịnh, tôi dạy em nhiều như vậy, em thi chỉ được có ngần này?” Bùi Cận nói chậm.
“Cuối… cuối kỳ cháu mới thi một môn, hơn nữa là tuần trước, chưa có điểm mà, sao chú biết?” Tô Nịnh Nịnh căng thẳng, nói chuyện cũng nói lắp.
“Giáo viên của em chấm xong thì lập tức gửi bài cho tôi.” Bùi Cận bình thản trả lời.
“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh đã quên chuyện này. Cô nhìn Bùi Cận, ấp úng một lúc, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy… cháu được mấy điểm?”
“Năm mươi chín.”
Tô Nịnh Nịnh giật thót, tiêu rồi.
Không đến mức đó chứ, phần lớn đều được Bùi Cận ghi chú trong notebook, dù nhớ không quá rõ ràng, nhưng cũng không đến mức không đạt.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh cũng không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức giữ chặt Bùi Cận, vội la lên: “Chú nói với thầy giáo đi, cho cháu thêm một điểm, một điểm thôi.”
“Làm vậy không tốt đâu.” Bùi Cận không dao động.
“Vậy cháu không đồng ý nữa.” Tô Nịnh Nịnh nói không lựa lời, mở miệng uy hiếp anh.
Đôi mắt Bùi Cận lập tức tối sầm.
Tô Nịnh Nịnh nhìn mà run lên. Cô mím môi, mềm giọng, nói: “Bùi Cận, chú là tốt nhất, chú nói thầy giáo một câu, cháu sẽ chuyển từ đồng ý một chút sang đồng ý nhiều nhiều… Được không…”
Dù sao năm chín và sáu mươi cũng không chênh lệch quá lớn, hơn nữa không thể mới kỳ đầu tiên của đại học đã rớt môn, cô sẽ xong đời.
“Được.” Bùi Cận gật đầu.
Hai mắt Tô Nịnh Nịnh lập tức sáng lên.
Bùi Cận thích cô, quả nhiên là có lợi!
Bùi Cận cười mỉm, đi ra ngoài, tới cửa thì dừng lại, khóe môi hơi cong, nói: “Tô Nịnh Nịnh, thật ra em được bảy mươi chín điểm. Tôi sẽ nói với thầy giáo cho em thêm một điểm.”
Tô Nịnh Nịnh ngẩn ra, còn chưa phản ứng, anh đã nói tiếp: “Những gì em vừa nói, tôi đã nhớ kỹ rồi.”
Sau đó anh lập tức ra ngoài.
Tô Nịnh Nịnh chớp mắt, đột nhiên muốn phát cáu.
Bảy mươi chín?
Bảy chín và tám mươi, kém một điểm cũng không sao, dù sao đều là đạt, cô…
Bị lừa rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!