Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân - Chương 31: Hình phạt của Thiếu khanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân


Chương 31: Hình phạt của Thiếu khanh


Edit: phongsunuong.

Kinh Chập Xử, Kinh Hàn Chương dứt khoát ngồi ở chủ vị, nghiêng đầu lười biếng hỏi: “Trên đó viết cái gì?”

Yến Hành Dục ngồi ở một bên, nhanh như gió mà đọc xong một tập hồ sơ, giản lược một số nội dung không cần thiết cho hắn: “Cái gì cũng không tra được.”

Kinh Hàn Chương: “…”

Kinh Hàn Chương “chậc” một tiếng: “Chuyện đó không phải đã qua mấy ngày rồi sao, nhiều Kinh Chập Vệ như thế mà vẫn không tra ra được chút gì hữu dụng à?”

Yến Hành Dục nói: “Có thể chạy thoát từ nhiều Kinh Chập Vệ như vậy, khinh công của tên đạo tặc chắc hẳn rất lợi hại, mà toàn bộ kinh thành người có công phu như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Kinh Hàn Chương: “Vậy trực tiếp đi lục soát không phải là được rồi sao?”

“Khó được.” Yến Hành Dục đọc ra ba cái tên, “Trong đó có một tên Kinh Chập Vệ, đêm đó đang canh ở cửa cung; một người khác là hộ vệ của trưởng công chúa, lúc ấy không ở kinh thành. Còn có…”

Y lật hồ sơ, nâng mắt nhìn Kinh Hàn Chương, nói: “Là Đại Lý tự Thiếu khanh, Phong Trần Chu.”

“Phong Trần Chu?” Kinh Hàn Chương suy nghĩ, “À, là tên Âm Thiên Nhạc tự nhốt mình trong nhà giam à?”

Yến Hành Dục nhướng mày: “Hắn ta đúng là Âm Thiên Nhạc sao?”

Kinh Hàn Chương gật đầu: “Hắn ta có vấn đề gì không?”

“Trong hồ sơ viết không có vấn đề gì cả.” Yến Hành Dục nói: “Nhưng chìa khóa nhà giam Đại Lý tự hắn ta cũng có một chiếc, từ Đại Lý tự đến phủ Nhϊếp Chính Vương chỉ có hai con đường, nếu hắn thần không biết quỷ không hay mà từ nhà giam đi ra, cũng có nhiều khả năng là hắn rồi.”

Kinh Hàn Chương vỗ bàn một cái, phán: “Chính là hắn ta.”

Yến Hành Dục: “…”

Như này cũng quá qua loa rồi.

Yến Trầm Tích vừa mới đổi xong y phục là vội vàng chạy tới thì nghe thấy câu đấy, mặt cũng tái đi, hắn bước nhanh tới, trầm giọng nói: “Phong Trần Chu không có khả năng là tên đạo tặc cướp bảo vật từ phủ Nhϊếp Chính Vương. Điện hạ không nên kết luận qua loa như vậy.”

Yến Hành Dục thấy hắn tới, hơi hơi cúi đầu, nhu nhuận hành lễ: “Gặp qua Yến Thống lĩnh.”

Yến Thống lĩnh không biết vì sao, trừng mắt liếc y một cái.

Yến Hành Dục không rõ lí do.

Kinh Hàn Chương cười như không cười mà vắt chân: “Yến Thống lĩnh, trách không được nhiều ngày như vậy mà ngươi vẫn không tra được manh mối gì hữu dụng, nguyên lai là dùng tư tâm để tra án a.”

Yến Trầm Tích lại đưa tầm mắt lạnh như băng về phía Kinh Hàn Chương: “Phong Trần Chu mấy năm trước từng nhậm chức thành Kinh Chập Vệ, với tấm lòng hướng về bệ hạ chứng giám, tuyệt đối sẽ không trộm cắp bảo vật.”

Kinh Hàn Chương nhìn chăm chú vào Yến Trầm Tích, đột nhiên nở nụ cười, Yến Hành Dục vẫn luôn an tĩnh cũng ngẩng đầu lên.

Yến Trầm Tích sau khi nói xong mới bỗng dưng cảm thấy chính mình giống như đã làm lộ cái gì, lập tức có chút hối hận.

Kinh Hàn Chương khiến Yến Hành Dục đưa hồ sơ cho hắn, tùy ý tung lên trong tay, thản nhiên nói: “Theo lời Yến Thống lĩnh, hẳn là sớm biết bảo vật mà phủ Nhϊếp Chính Vương bị mất là gì, vậy bản điện hạ muốn hỏi Thống lĩnh một chút, vì sao trong hồ sơ lại không đề cập tới một chữ?”

Sắc mặt Yến Trầm Tích có chút khó coi.

Kinh Hàn Chương rốt cuộc từ ghế đứng lên, ném tập hồ sơ có cho có lệ kia lên trên bàn, nụ cười trong nháy mắt liền tiêu tán, hắn dường như thay đổi một sắc mặt khác, lạnh lùng nói: “Nếu Thống lĩnh không nói, vậy ta đây tự mình tra.”

Hắn nói với Yến Hành Dục: “Đi, đi Đại Lý tự.”

Nói xong, nâng bước rời đi.

Yến Hành Dục có chút do dự, mới cúi đầu: “Hành Dục cáo lui.”

A Mãn đang chuẩn bị đẩy y rời đi, Yến Trầm Tích đột nhiên nói: “Hành Dục.”
Yến Hành Dục quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Yến Thống lĩnh còn việc gì khác sao?”

Yến Trầm Tích hít sâu một hơi, mới nhìn vào mắt y, nói: “Ngươi trở về cũng đã nhiều ngày như vậy, còn chưa ghé thăm phủ Tướng Quân. Phụ thân ông ấy… rất nhớ ngươi.”

Yến Hành Dục ngây người, y còn tưởng rằng hắn sẽ vì Kinh Hàn Chương hồ nháo mà đổ giận lên mình, không nghĩ tới hắn chỉ nói như vậy.

Con ngươi của Yến Hành Dục cong cong, cười một tiếng: “Được, ta sẽ chọn ngày bái kiến thúc phụ.”

Yến Trầm Tích thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới nói: “Ừ, đi thôi.”

Yến Hành Dục gật đầu: “Vâng, ca ca.”

Yến Trầm Tích cương cứng người một chút, đến khi Yến Hành Dục đi khỏi được nửa ngày mới phản ứng lại, rốt cuộc trên khuôn mặt âm trầm cũng có chút nhu sắc.

Kinh Chập Vệ ở một bên nơm nớp lo sợ nói: “Thống lĩnh, Phong Trần Chu kia thì…”
Bị Kinh Hàn Chương vất mặt mũi đi như thế, Yến Trầm Tích cũng không nổi giận, hắn cầm hồ sơ lên lật lật, nói: “Phong Trần Chu không có vấn đề gì cả, bọn họ không tra ra được.”

Trên xe ngựa đi tới Đại Lý tự, Kinh Hàn Chương đạp mũi chân Yến Hành Dục ngồi đối diện, nhíu mày nói: “Tại sao lại không có vấn đề, trừ hắn ta ra, trong kinh còn có người có thân thủ như vậy sao?”

Yến Hành Dục giận dữ nói: “Nhưng tháng sau là Tế Thiên đại điển, Thánh Thượng đại xá, còn giải trừ lệnh cấm đi lại vào ban đêm nữa, sẽ có vô số người lui tới kinh thành a điện hạ.”

Kinh Hàn Chương khoanh hai tay trước ngực, không kiên nhẫn nói: “Ta không quan tâm, ta muốn đi tra Phong Trần Chu.”

Hắn ta là manh mối duy nhất ở bên ngoài, nếu không đi, Kinh Hàn Chương hoàn toàn không biết nên mò kim đáy bể trong kinh thành to như này bằng cách nào nữa.
Yến Hành Dục: “…”

Yến Hành Dục bất đắc dĩ, đành phải cùng đi hồ nháo với hắn.

Rất nhanh, hai người đi xuyên qua nửa tòa thành đến Đại Lý tự, người ở Đại Lý tự thấy Thất điện hạ lại đây, vội vàng kinh sợ mà ra nghênh đón.

Nghe nói muốn tìm Phong Trần Chu, mọi người đều lộ vẻ mặt khó xử, vẫn là một tên ngục thừa lại đây, có chút mất thể diện mà dẫn Thất điện hạ vào nhà giam của Đại Lý tự.

Dù sao, Đại Lý tự bọn họ có một Thiếu khanh đầu óc có vấn đề, là người thì ai cũng sẽ cảm thấy mất thể diện.

Nhà giam Đại Lý tự cực kỳ ẩm ướt và lạnh lẽo, Yến Hành Dục vừa mới vào không khống chế được mà rùng mình một cái, nhẹ nhàng kéo chặt áo khoác trên vai.

Kinh Hàn Chương đi đằng trước đang chán muốn chết mà quan sát xung quanh nhà giam, không biết là cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục tái nhợt, còn đưa tay chui vào trong tay áo.

Kinh Hàn Chương nhíu mày: “Lò sưởi tay không còn than à?”

Yến Hành Dục gật đầu.

Kinh Hàn Chương không cao hứng mà nhìn tên thừa ngục đứng một bên, thừa ngục rất có mắt nhìn, vội thưa: “Thần sẽ sai người lấy thêm than cho công tử.”

Lúc này thần sắc của Kinh Hàn Chương mới dịu đi.

Không tới một hồi, Yến Hành Dục đã ôm được một lò sưởi tay mới.

Kinh Hàn Chương hỏi: “Còn lạnh không?”

Yến Hành Dục lắc đầu, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, ôn thanh nói: “Đa tạ điện hạ.”

Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cực kỳ hưởng thụ những lời như này.

Thân thể của Yến Hành Dục như nào hắn rõ ràng nhất, chịu một chút lạnh thôi là sẽ khó chịu nửa ngày, Kinh Hàn Chương vừa thấy sắc mặt y tái nhợt đi liền cảm thấy bản thân mình cũng bị như vậy, theo bản năng mà muốn y được dễ chịu một chút.
“Ta chỉ là không muốn lúc đổi qua thì vừa lúc y sinh bệnh.” Kinh Hàn Chương còn đang rầm rì mà nghĩ vậy, “Đến lúc đó chịu tội vẫn là mình.”

Nhà giam Đại Lý tự không những rộng mà còn sâu nữa, mấy người đi nửa khắc mới rốt cuộc tới chỗ sâu của nhà giam—— thường là nơi giam giữ người phạm trọng tội.

Tận cùng bên trong nhà giam âm u dày dặc, Kinh Hàn Chương đạp giày trên sàn nhà phát ra âm thanh rất nhỏ, cùng với tiếng xe lăn của Yến Hành Dục lăn trên mặt đất, khiến cho người đang nằm ngủ ở góc phòng giam cảm thấy phát phiền, không kiên nhẫn mà nghiêng người, tiếp tục ngủ.

Ngục thừa chạy tới, vỗ song sắt phòng giam gọi: “Thiếu khanh đại nhân, Thiếu khanh! Mau tỉnh lại, Thất điện hạ đến!”

Thiếu khanh đại nhân mặc tù phục, đầu bạc lộn xộn mà phô trên đệm cỏ, bộ dạng chật vật như một tên khất cái*.
*Khất cái: ăn mày.

Bị đánh thức, Thiếu khanh không tình nguyện mà ngồi dậy, xoa đầu tóc rối, thần tình không tỉnh ngủ mắt còn nhập nhèm: “Ai tới? Là công chúa điện hạ nào?”

Thất “công chúa”: “…”

Mặt mũi tên ngục thừa trắng bệch, liều mạng hạ giọng: “Là Thất hoàng tử Thất điện hạ ạ.”

Nhưng nhà giam này trống trải quá mức, dù có hạ thấp giọng tới mức nào đi nữa thì người bên cạnh vẫn nghe được rõ ràng.

Kinh Hàn Chương hai tay khoanh lại, cười như không cười với Yến Hành Dục đang mắt ngập ý cười mà uy hϊếp: “Ngươi dám cười thử ra môt tiếng xem sao?”

Yến Hành Dục tuy không cười ra tiếng, nhưng con ngươi cong cong, trên mặt tất cả đều mang ý cười.

Chỉ trong một câu, Phong Trần Chu đã chậm rì rì kéo theo xiềng xích tới bên cạnh song sắt, híp mắt nhìn người tới.
Yến Hành Dục nhìn hắn một cái, lông mày khẽ nhướn lên.

Ngư Tức ở Hàn Nhược Tự nhiều năm, luôn thích kéo y cùng nghiên cứu một ít ghi chép về chứng bệnh kỳ kỳ quái quái, trong đó cũng có “Âm Thiên Nhạc”.

Nghe nói người mắc bệnh Âm Thiên Nhạc, cả người bạc trắng, mắt đỏ đầu bạc, ngay cả lông mày và lông mi cũng là màu trắng.

Ban đầu Yến Hành Dục không tưởng tượng được người bị Âm Thiên Nhạc là như thế nào, rốt cuộc lần này cũng gặp được.

Phong Trần Chu giống như những ghi chép kia, đầu đầy tóc bạc, lông mi cùng lông mày tất cả đều là màu trắng tuyết, nhưng đôi mắt không phải là màu đỏ đậm, mà là màu có chút nhạt như hoa hải đường, lúc lười biếng nhìn chăm chú vào người khác, khó hiểu mà mang theo mị hoặc như loài yêu.

Vị Thiếu khanh đại nhân này diện mạo anh tuấn, hơn nữa từ đầu đến chân đều là tuyết trắng, không những không kỳ quái như những gì Yến Hành Dục nghĩ, ngược lại còn khiến người này phảng phất là tiên nhân—— nhưng tiên nhân này nhìn có vẻ hơi nghèo túng, lại còn đang lôi thôi mà gãi đầu.
Phong Trần Chu híp mắt nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng nhận ra Kinh Hàn Chương, hắn ta cũng không sợ, làm bộ làm tịch mà khom mình hành lễ: “Thần Phong Trần Chu, bái kiến Thất điện hạ.”

Kinh Hàn Chương hờ hững nhìn hắn, nói: “Tội thần thấy bản điện hạ, nên quỳ xuống.”

Da mặt Phong Trần Chu thật dày, thấy thế thuận thế nhấc vạt áo quỳ xuống, quy củ dập đầu một cái: “Tội thần bái kiến Thất điện hạ.”

Kinh Hàn Chương kiêu căng ngạo mạn mà rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Việc phủ Nhϊếp Chính Vương bị mất bảo vật, ngươi nhận tội không?”

Phong Trần Chu ngẩng đầu, cười một chút, nói: “Điện hạ, trước khi hỏi tội, tội thần có thể mạo muội hỏi chút vấn đề chứ?”

Kinh Hàn Chương: “Hỏi đi.”

Phong Trần Chu nghe vậy ho khan một tiếng, nhấc móng vuốt lên vuốt vuốt lại mái tóc dài, còn rút xuống ngọn cỏ khô vướng trong tóc ra, cố gắng xây dựng hình tượng phong độ tao nhã của quý công tử.
Sau đó tên khất cái này giống như một quý công tử nho nhã lễ độ hướng về phía Yến Hành Dục đang an tĩnh nhìn hắn mà mỉm cười, con ngươi cong cong, nói: “Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?”

Kinh Hàn Chương nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi cái này sao?”

“Đúng vậy.” Phong Trần Chu thập phần vô tội, “Mẫu thân ta nói, phải bám riết không tha người mình ái mộ, nếu không thì truy không kịp người mất.”

Kinh Hàn Chương: “…”

Yến Hành Dục: “…”

Kinh Hàn Chương âm trầm nói: “Cái gì mà người ái mộ? Ngươi ái mộ ai?”

Yến Hành Dục có chút mờ mịt, không biết vì sao chính mình chỉ tới đây hỏi tội thôi, như thế nào mà lại bị liên lụy tới rồi.

Y lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như nai con, Phong Trần Chu bị sắc tâm che mắt ánh mắt càng sáng lên, chộp lấy song sắt, xiềng xích trên tay hai leng keng mà rung động.
“Công tử.” Phong Trần Chu hỏi y, “Ngài năm nay bao tuổi? Đã có hôn phối chưa? Ta ba ngày nữa là có thể ra ngoài, đến lúc đó ta tới phủ của ngài cầu hôn a!”

Yến Hành Dục: “…”

Sắc mặt Kinh Hàn Chương âm trầm, nhấc chân trực tiếp đá lên song sắt, mũi chân đặt tại song sắt, vạt áo buông xuống, con ngươi hắn lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm Phong Trần Chu, gằn từng chữ một: “Bản điện hạ còn đang hỏi ngươi đâu.”

Phong Trần Chu lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Điện hạ mới vừa rồi hỏi gì đó?”

Kinh Hàn Chương: “…”

Ngục thừa ở một bên mồ hôi lạnh đã tẩm ướt luôn cả áo bông, Thiếu khanh đại nhân này… Thật đúng là muốn chết rồi, trước mặt Thất điện hạ thế nhưng còn có thời gian tán tỉnh người ta.

Kinh Hàn Chương từ trên cao nhìn xuống ánh mắt của Phong Trần Chu nửa ngày, giận quá hóa cười.
“Phong Trần Chu, ngươi giỏi lắm.”

Hắn nhấc vạt áo lên, lạnh lùng nói với ngục thừa bên kia: “Gia hình*.”

*Gia hình: bắt phải chịu hình phạt.

Ngục thừa: “…”

Ngục thừa trực tiếp quỳ xuống: “Điện hạ! Này…”

Yến Hành Dục cũng có chút lo lắng, có thể làm được chức Đại Lý tự Thiếu khanh, nhất định là người có ngạo cốt*, đây còn chưa định tội đã trực tiếp dùng gia hình, nếu truyền ra ngoài thanh danh của Kinh Hàn Chương sợ là càng hỏng mất.

*Ngạo cốt: thuộc về khí chất, muốn nói đến cốt cách bất khuất.

Y đang chuẩn bị khuyên nhủ một chút, chợt nghe thấy bịch bịch một tiếng.

Yến Hành Dục quay đầu nhìn lại.

Phong Trần Chu trực tiếp quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp trán dán đất, nói năng có khí phách mà cầu xin tha thứ, không có chút do dự cùng sỉ nhục.
“Điện hạ tha mạng! Điện hạ bớt giận! Thần đầu óc không tốt, toàn bộ người trong Đại Lý tự đều biết, ngài phải quý trọng quý thể, không nên chấp nhặt với tên ngốc!”

Kinh Hàn Chương: “…”

Yến Hành Dục: “…”

Ngạo… Ngạo cốt…

⭐⭐⭐

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN