Edit: phongsunuong.
A Mãn ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay chọc chọc nam nhân đang hôn mê bất tỉnh giống như một đứa trẻ đang chọc kiến, chán đến chết mà đợi công tử hạ lệnh.
Kinh Hàn Chương vốn đang khó chịu, giờ lại càng khó chịu hơn nữa, cả người phảng phất như đang trôi nổi giữa không trung, không có điểm tựa.
A Mãn cứ ngồi tại chỗ chờ mãi, không nghe được câu trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu: “Công tử?”
Kinh Hàn Chương đau đầu mà xoa mi tâm, sắc mặt vô cùng khó nhìn.
A Mãn vội chạy lên trước, đưa tay thử sờ thử trán Kinh Hàn Chương, phát hiện trán hắn nóng đến bỏng tay, liền vội vàng ấn vai khiến hắn nằm xuống.
“A Mãn tự mình xử lý là được rồi.” A Mãn tự mình quyết định rồi dịch góc chăn cho hắn, “Công tử vẫn còn bệnh, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà hao phí tinh thần.”
Kinh Hàn Chương bị cưỡng ép nằm trên giường, ngạc nhiên mở to mắt.
“Ngươi!”
Hắn tung hoành nhiều năm ở kinh đô như thế, chưa có người nào dám đối xử vô lễ với hắn— hơn nữa đây còn là một đứa trẻ cao chưa tới cằm hắn!
Kinh Hàn Chương tính tình không thể nào mà tốt hơn được, lúc này đưa tay đẩy A Mãn ra, tức giận nói: “Tránh ra— “
Nhưng mà cái cơ thể này suy yếu quá mức, hắn vừa với tức giận, trái tim đột nhiên nhói một cái, làm hắn suýt nữa không thở nổi.
A Mãn cho rằng công tử nhà hắn bị sốt cao đến mức mơ hồ, cũng không chú ý tới tình trạng khác thường của hắn, sau khi đắp chăn kĩ xong, hành động rất quen thuộc mà tha nam nhân không rõ sống chết trên đất kia ra ngoài.
Hắn trước tiên phải xử lý “con sâu” này đã, sau đó còn phải đi nấu thuốc cho công tử.
Công tử mỗi khi nhiễm bệnh đều trở nên hồ đồ, cực kì không thích uống thuốc, đợi thêm lát nữa khẳng định đút thuốc sẽ vô cùng khó khăn.
Rầu cả người.
A Mãn nghĩ thầm như thế.
Kinh Hàn Chương cả người không còn chút khí lực không biết rằng chính mình lát nữa sẽ gặp bi kịch như thế nào, hiện tại đang dựa vào gối mềm suy yếu mà thở dốc.
Trong đầu hắn bây giờ rỗng tuếch, cơ thể này còn đang phát sốt, mọi suy nghĩ đều loạn thành cuộn chỉ rối, hoàn toàn không biết phải tự hỏi vấn đề gì.
Ngay lúc này, bên tai hắn loáng thoáng có tiếng mèo kêu.
Kinh Hàn Chương cứng đờ người lại, đờ đẫn nghiêng đầu nhìn qua.
Một con mèo có bộ lông đen tuyền đang ngồi ngay ngắn bên cạnh gối đầu của hắn, con ngươi màu xanh biếc nhìn chăm chú vào hắn, cực kì doạ người.
Kinh Hàn Chương: “…”
Sau khi A Mãn xử lý xong “sâu”, liền bưng bát thuốc đã nấu xong về phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế* của mèo đen, tiếp sau đó là một vật màu đen bị ném về phía hắn.
*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
A Mãn phản ứng lại cực nhanh, nghiêng người sang bên, nhìn lướt qua vật màu đen kia.
Tập trung nhìn kĩ vào, vật màu đen bị ném ra ngoài chính là con mèo đen mà Yến Hành Dục nuôi.
Lông của con mèo kia đều xù hết lên, sau khi tiếp đất hung ác khè mấy tiếng với người nằm trên giường, giống như muốn cắn người.
A Mãn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bưng thuốc đi vào, đang định hỏi chuyện, liền thấy Kinh Hàn Chương nằm ở mép giường tay che ngực ở vị trí trái tim từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, thần tình thống khổ, giống như là đang có bệnh nặng.
“Công tử!”
Kinh Hàn Chương sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi lạnh, hai tay hắn vô lực, chỉ thở hổn hển hai cái liền nghiêng đầu dựa vào gối mềm, thần trí mơ hồ, hơi thở mong manh.
Trong cơn mê man, giống như có người ngồi xuống bên cạnh hắn, tiếp đó là một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi hắn.
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương cố hết sức để duy trì chút thanh tỉnh, gian nan mở mắt, liền lờ mờ thấy được một thìa thuốc đắng đang lại gần hắn.
Trước mắt Kinh Hàn Chương tối sầm, suýt nữa thì ngất luôn, lập tức giãy dụa muốn dùng chút sức lực cuối cùng để đánh đổ thìa thuốc kia đi.
Nhưng tay còn chưa nâng được lên, A Mãn dường như đã sớm đoán được, nhanh tay hơn, chuẩn xác không sai một li mà đem thuốc đút vào miệng hắn.
Kinh Hàn Chương: “…”
Đồ vô liêm sỉ! Ta nhất định phải gϊếŧ được ngươi!
***
Khi Yến Hành Dục tỉnh lại, trời vẫn còn tối.
Ban ngày y ngồi trong gió lạnh nửa canh giờ, sau khi về phủ liền bắt đầu phát sốt, thường thường với loại tình huống này, Yến Hành Dục hay bị tỉnh lại bởi khó chịu.
Nhưng lúc này lại khác so với những lần trước, sau khi tỉnh lại y lại cảm nhận được sự thoải mái mà trước đây chưa từng có.
Yến Hành Dục chống tay ngồi dậy, vuốt mái tóc rối tung ra sau vai, định hỏi A Mãn xem mình đã mê man trong bao lâu rồi.
Nhưng lúc vừa đưa tay chạm vào tóc, ngón tay Yến Hành Dục cứng đơ ngay lập tức.
Y chậm rãi vươn tay ra để trước mắt, dựa vào ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài giường để nhìn rõ cánh tay kia.
Vân tay đều bị thay đổi hết một lượt, là tay của một quý nhân.
Là bàn tay rất đẹp, lại không phải của y.
Yến Hành Dục cực kỳ lãnh tĩnh*, nhẹ nhàng hít một hơi, đang muốn vén màn giường để xem đây là chỗ nào thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
*Lãnh tĩnh: lạnh lùng, bình tĩnh.
Yến Hành Dục mãnh liệt xoay người, duỗi thẳng cánh tay hướng về phía âm thanh phát ra, con ngươi đều là lãnh ý.
Rất nhanh, có người tiến lên vén màn giường, nói: “Điện hạ tỉnh rồi?”
Yến Hành Dục: “…”
Giang Phong Hoa mặc một bộ thường phục, tay cầm một cái bút, quy củ mà hành lễ, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn qua, liền phát hiện “Thất điện hạ” luôn âm tình bất định đang duỗi thẳng tay phải về phía hắn, tay trái đặt sẵn trên cổ tay áo, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Chờ… Chờ cái gì?
Giang Phong Hoa là người rất biết xem sắc mặt, nhìn thoáng qua, thử thăm dò hỏi: “Tay điện hạ bị tê nhức sao?”
Yến Hành Dục: “…”
Yến Hành Dục ngây người một lúc lâu, sau đó mới đờ đẫn nhìn cánh tay của mình.
Nỏ… Nỏ của ta đâu rồi?!
Y làm vẻ mặt vô cùng trấn định, đem ống tay áo trắng tuyết vén lên, cánh tay vốn buộc chặt nỏ giờ lại trống không.
Xuyên qua khe hở của màn giường y nhìn quanh bốn phía, bố trí xa hoa, cực kỳ xa lạ.
Yến Hành Dục: “…”
Đây là… Gặp phải quỷ?
Hay là đang mơ thấy ác mộng?
Giang Phong Hoa kỳ quái hỏi: “Điện hạ có vấn đề gì vậy?”
Yến Hành Dục mặt không đổi sắc, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Giang Phong Hoa cho rằng y bị đánh thức nên có chút không vui, bất đắc dĩ giải thích: “Mấy ngày trước thái phó phạt ngài chép lại sách, ta đã giúp ngài chép được ba lần rồi, chữ viết cũng bắt chước giống được bảy tám phần, ngài vẫn nên dậy chép thêm hai lần nữa, đến lúc mang nộp thì để lẫn vào trong, đề phòng thái phó phát hiện lại cáo trạng với bệ hạ.”
Kinh Hàn Chương thường không tiếp thu được bài học, thái phó giảng bài ba lần thì hai lần hắn đều bị phạt, Giang Phong Hoa làm thư đồng của hắn cũng không nhớ rõ là bị phạt mấy lần rồi, cố tình Kinh Hàn Chương là người có tính không nhớ đau, vô luận bị phạt bao nhiêu lần thì lần sau vẫn cứ tái phạm như cũ.
Giang Phong Hoa khuyên nhủ Kinh Hàn Chương cũng không có ích gì, đành phải vắt óc nghĩ biện pháp nhằm tận lực giảm hình phạt của hai người xuống mức tối thiểu.
Thường xuyên qua lại, giờ cũng có chút kinh nghiệm.
Trên lưng Giang Phong Hoa phải gồng gánh rất nhiều thứ a.
Yến Hành Dục còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo đi chép sách, y tỏ vẻ không hề bận tâm, nhìn không ra chút manh mối nào.
Giang Phong Hoa thấy y mặt không đổi sắc, thử thăm dò: “Điện hạ?”
Yến Hành Dục mê mê hoặc hoặc hơn nửa ngày, bây giờ vẫn chưa phân biệt được đây là mơ hay là thực, đã vậy còn có người luôn thúc giục y chép sách, giống như y không phản ứng lại thì cứ tiếp tục lải nhải.
Y hít sâu một hơi, tìm chút cảm giác, chuẩn bị tuyệt chiêu trăm thử trăm linh mà y dùng để trốn tránh vấn đề mấy năm nay.
Giang Phong Hoa đang chờ điện hạ nhà hắn trả lời, ngay sau đó, hắn liền trừng to mắt nhìn “điện hạ” hít một hơi, sau đó không có chút báo trước nào mà che ngực, sau khi thở hổn hển hai cái, đầu rơi xuống gối mềm.
Mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Giang Phong Hoa: “Điện hạ!”
“Người đâu a! Truyền thái y!”
***
Kinh thành, phủ Quốc Sư.
Gió lạnh thấu xương, nam nhân mặc một bộ tăng bào đứng ở trong viện, hơi hơi ngửa đầu nhìn bầu trời dày đặc mây đen.
Tiểu hoà thượng “đát đát” chạy về phía hắn, khom người nói: “Đại nhân, nên nghỉ ngơi.”
Quốc sư khí độ ung dung, khẽ cười một tiếng, nói: “Ta đang xem sao.”
Tiểu hoà thượng kiễng mũi chân đem áo choàng khoác lên vai quốc sư, giọng nói non nớt, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm nay trời không có tuyết đã tốt lắm rồi, làm sao mà xem được sao a.”
“Tinh tượng hôm nay cực kì thú vị.” Quốc sư thản nhiên nói, “Có sao hung thần va chạm với Tử Vi, vốn xuất hiện điềm xấu, nhưng nơi nơi là sức sống.”
Tiểu hoà thượng nghe rồi cũng không hiểu, chỉ hiểu là hung tinh đã va chạm với sao Tử Vi, vội hỏi: “Vậy có cần báo lại với bệ hạ hay không nha?”
Quốc sư cười cười, cũng không trả lời lại.
Hắn nhẹ nhàng nâng ngón tay đẹp như ngọc, một bông tuyết hạ xuống trên ngón tay, nhanh chóng tan thành một giọt nước, ánh lên màu sắc của ngọn nến.
“Nhìn, tuyết rơi rồi.”
Đây là trận tuyết rơi lớn nhất từ đầu mùa đông năm nay, chỉ sau một đêm, tuyết đã tích đầy trên đất.
Sáng sớm hôm sau, gà gáy tảng sáng.
Nhánh cây bị tuyết đè gãy, một tiếng giòn vang, làm Yến Hành Dục đang ngủ say phải bừng tỉnh.
Yến Hành Dục nhanh chóng mở mắt, một hồi lâu mới khôi phục được tầm nhìn.
Trên đỉnh đầu là tấm màn giường quen thuộc.
Y chống người dậy nhìn lòng bàn tay, lại kiểm tra thật kĩ nỏ buộc trong tay áo, mới khẽ thở phào một hơi.
Xem ra tối qua y đã mơ một giấc mơ cực kỳ hoang đường.
Bất quá giấc mơ này có chỗ cổ quái, y giống như là biến thành một vị hoàng tử, lại còn bị người ta bắt chép lại sách.
Yến Hành Dục xoa xoa mi tâm, cảm thấy chính mình chép kinh Phật nhiều đến nỗi trong mơ cũng phải chép lại sách.
Cửa bị mở ra từ bên ngoài, A Mãn khẽ ngâm khúc chạy vào, vui vẻ nói: “Công tử, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, ngài không dậy nhìn một cái sao?”
Yến Hành Dục vẫn còn bệnh, y mệt mỏi nói: “Không xem— mèo của ta đâu?”
A Mãn nói: “Hôm qua nó bị công tử cầm đuôi ném xuống giường, bây giờ vẫn còn đang cáu kỉnh đâu, tám phần là bây giờ không muốn lại gần công tử.”
Yến Hành Dục đang vén tay áo thử điều chỉnh lại nỏ liền ngẩn ra, nhíu mày nói: “Ta ném nó? Từ lúc nào?”
“Là tối hôm qua a, ngài đại khái là bị bệnh đến hồ đồ, nhìn thấy mèo sợ tới mức phủi tay liền ném.”
Yến Hành Dục: “…”
Yến Hành Dục nhấp nhấp môi, khẽ hạ mắt nhìn nỏ buộc trên cánh tay.
Con ngươi y khẽ trầm xuống.
Trong nỏ vốn được lắp ba mũi tên, giờ bị thiếu mất một cái.
Cùng lúc đó, trong cung Thất hoàng tử.
Kinh Hàn Chương bị mèo đen doạ cho suýt ngất, sau đó thật vất vả mà hoãn lại được, thì lại bị một cái hùng hài tử ép nằm trên giường đút từng thìa từng thìa đến khi hết một chén thuốc đen tuyền, hắn bị ép đến mức tức điên lên.
Tiếp đó thì trái tim nhức nhối, liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại một lần nữa, bên tai truyền đến tiếng nói mơ hồ, giống như có người đang nói chuyện bên cạnh mình.
“Này… Tại sao điện hạ vẫn còn bất tỉnh?! Không phải là có bệnh nặng đấy chứ?”
Kinh Hàn Chương nhướng mày, cái miệng quạ đen này, vừa nghe là biết ngay là Giang Phong Hoa.
Sau đó, giọng của thái y cũng vang lên theo: “Có lẽ không phải, điện hạ chắc là bị kinh hách, nhất thời hoả khí công tâm, chỉ cần tu dưỡng mấy ngày là được.”
Cuối cùng, hắn hỏi một câu: “Trước khi điện hạ bất tỉnh có nhìn thấy mèo không?”
Bằng không hắn cũng không thể tưởng tượng được, ai có thể doạ cho hỗn thế ma vương không sợ trời cũng không sợ đất này đến nỗi bất tỉnh.
Giang Phong Hoa có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Không có, lúc đấy ta đang… Khuyên điện hạ dậy đi chép lại sách.”
Thái y sửng sốt một chút, hiểu rõ mà “À” một tiếng, ý vị sâu sa.
Nguyên lai là sợ chép sách đến mức bất tỉnh.
Nghe đồn Thất điện hạ ghét cay ghét đắng việc đi học, vốn tưởng rằng chỉ là nói ngoa, không nghĩ tới chỉ chép lại sách mà cũng có thể ngất xỉu được.
Chậc.
Kinh Hàn Chương: “…”
⭐⭐⭐