Bạo Long
Chương 20
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: \”Các con có bị thương không?\”
Auland lắc đầu: \”Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì.\”
Đỗ Thương trách mắng: \”Làm bậy.\”
Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: \”Nhớ ba ba quá.\”
Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, \”Ba ba cũng nhớ Rosa.\”
Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: \”Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?\”
Rosa: \”Về nhà ăn.\”
Auland: \”Không về nhà.\”
Đỗ Thương: \”Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi.\”
Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu.
Auland: Cha có ở đó, em không ăn được.
Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: \”Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi.\”
Đỗ Thương: \”Được, nghe các con.\”
Rosa: \”Ba ba, gã là ai?\”
Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: \”Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?\”
Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi.
Đỗ Thương: \”Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất.\”
Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: \”Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄).\”
Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: \”Ba đưa con đi?\”
Auland từ chối: \”Không cần.\” Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao?
Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận.
Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: \”…Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết.\”
Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn.
Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối.
\”Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?\”
Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: \”Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ.\”
Tống Niên an tâm cười: \”Cảm ơn cậu, Lục Nham.\”
Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: \”Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết.\” Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo.
Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại.
Đỗ Thương cười nói: \”Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?\”
Rosa ngoan ngoãn: \”Ba ba, cha đâu rồi?\”
Đỗ Thương sờ mũi một cái: \”Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút.\” Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới.
Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: \”Anh giận cái gì?\”
Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: \”Bọn nó tự ý hành động!\”
Đỗ Thương: \”Anh có tư cách nói người khác hả?\”
Lông mày Jude nhíu lại: \”Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình.\”
Auland: \”Tụi con đi tìm ba ba.\”
Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: \”Bình thường một chút.\”
Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: \”Về nhà rồi nói sau.\”
Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: \”Cục cưng có thể biến hình rồi sao?\”
Jude: \”Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được.\”
\”Để tôi ôm một cái.\” Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!