Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta? - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?


Chương 11


57.

Trưa ngày hôm sau, Trần Tuấn Phàm nói với tôi, An Dạng đã bị đình chỉ cho nghỉ học một tuần vì không có mặt ở kí túc xá vào tối qua.

“Anh ấy không phải chỉ trốn ra một lúc thôi sao?”, tôi hốt hoảng hỏi.

Trần Tuấn Phàm gật đầu: “Đúng là trèo tường ra thật, nhưng hình như là đi cả đêm không về. Tám giờ sáng nay chủ nhiệm lớp đến kiểm tra thì không thấy.”

Bàn tay đang cầm đũa của tôi run lên, nói không để ý là giả, đành phải an ủi chính mình rằng bây giờ có lo lắng cũng vô dụng.

Tôi thích An Dạng, cũng quan tâm đến anh vô cùng, tôi không muốn thấy anh cùng người khác bên nhau cả đêm không về.

Nhưng tôi nào có tư cách gì đâu.

Thích anh, nhưng đau buồn khổ sở cũng là vì anh.

Bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm, đó là cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân, đừng để mình lại làm ra điều gì ngu ngốc.

58.

Lần này có thể thoát được cơn giận của An Dạng, nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào.

Tôi thậm chí hy vọng anh có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi, hùng hùng hổ hổ hỏi tôi và Lạc Nghệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Như vậy thì tôi có thể từng câu từng chữ giải thích cho anh, còn có thể……

Nhưng tất cả giả thuyết đặt ra đều vô dụng, tôi chỉ biết lẳng lặng ăn cơm, sau đó nói với Trần Tuấn Phàm mình sẽ về kí túc xá trước.

Trên đường trở về, điện thoại của tôi rung không ngừng, nhưng tôi chẳng còn muốn quan tâm.

An Dạng là bảo vật lấp lánh nhất trong cuộc đời buồn tẻ của tôi, nhưng cuối cùng, bảo vật ấy sẽ không bao giờ chân chính thuộc về tôi.

Anh đã từng thuộc về Mục Nam Nam cùng Lạc Nghệ, có thể sau này anh sẽ còn thuộc về rất nhiều người khác nữa, nhưng tôi biết rõ, “người khác” đó không bao gồm có tôi.

Những suy nghĩ ấy vây khốn lấy tôi, khiến tôi tuyệt vọng biết bao nhiêu.

Phải chăng tất cả những yêu thương thầm kín đều giống nhau, ngọt ngào trộn lẫn cùng cay đắng, cuối cùng hóa thành một mùi vị lạ lùng, chỉ cần nếm thử một lần, cũng sẽ khiến người ta đau lòng muốn khóc.

59.

Về đến kí túc xá, tôi mở di động, thấy hai cuộc gọi và một tin nhắn từ một dãy số lạ.

123xxxxx: [Kiều Tích, chị Lạc Nghệ nè. Sao em không nghe điện thoại vậy, giận chị sao?]

Tôi trả lời: [Không.]

Dường như ngay lập tức, chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhấn nút trả lời, giọng nói Lạc Nghệ từ đầu dây bên kia truyền đến: “Hôm qua thật sự ngại quá, chị chỉ muốn chọc tức An Dạng một chút thôi. Cậu ấy quý trọng em như vậy mà sao lại đối xử tàn nhẫn với chị thế chứ?”

Suy nghĩ lệch lạc này từ đâu mà có vậy?? An Dạng rõ ràng cũng tàn nhẫn với tôi mà??

“Chị thật sự xin lỗi mà. Chị biết giờ có nói gì em cũng không tha thứ cho chị…Nhưng mà nói thật đi, trong lòng em đang mừng thầm đúng không? Dù gì cũng được một mỹ nữ như chị hôn….”

“Lạc Nghệ.” Tôi không thể nhịn nổi nữa đành phải cắt ngang: “Tối qua An Dang vẫn ở cùng chị sao?”

“Không có nha, hôm qua An Dạng đưa chị về đến trước ngõ thôi, mặt mày thối ơi là thối ý. Trước khi đi còn bắt chị trả lại lại áo khoác của em nữa cơ. Quá đáng lắm luôn, chả hiểu hồi trước chị chết mê chết mệt cái quỷ gì nữa…”

60.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tất cả cảm giác tuyệt vọng ban nãy phút chốc liền tiêu tán.

Những lời nói tiếp theo của Lạc Nghệ tôi nghe một cách mơ hồ, chỉ loáng thoáng nắm bắt được một chữ mấu chốt cuối cùng: “Hồi trước??”

Lạc Nghệ cười nói: “Đúng đó, bây giờ tỉnh ra rồi, không thích nữa.”

Tôi đoán chị vẫn là thích, nhưng cảm xúc đã không còn dữ dội như trước nữa rồi.

Kỳ thực đến giờ tôi vẫn không hiểu. Thích một người không phải là toàn tâm toàn ý sao?

Vậy cớ sao cả An Dạng, Trần Tuấn Phàm, và lúc này là Lạc Nghệ, đều nói một cách dễ dàng như thế, tựa như chuyện thích hoặc không thích vốn chẳng có gì to tát, chỉ trong chớp mắt liền quyết định được?

Lạc Nghệ nói tiếp: “Kiều Tích à, không thì chị theo đuổi em thật nhé, em dịu dàng quá chừng, chưa kể còn đối xử tốt với chị nữa.”

“Chị tìm một người mà cả hai bên đều có tình cảm với nhau ấy”, tôi trả lời: “Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Đầu dây bên kia mãi vẫn không có tiếng trả lời, một lúc sau, Lạc Nghệ mới nói, “Ừm, lần sau nhất định sẽ tìm một người mà người ấy cũng thích chị.”

Chị giống như đang khóc, hoặc cũng có khi đang cười, âm thanh rột soạt truyền đến tai tôi không ngừng.

“Kiều Tích, em cũng phải như vậy nha.”

61.

Lúc cúp điện thoại, tôi không khỏi bật cười.

Nếu tôi chưa gặp được An Dạng, biết đâu tôi cũng sẽ thật sự tìm một cô gái nào đó, bình bình đạm đạm mà yêu đương.

Nhưng nếu như không gặp được An Dạng, tôi đã không thể ngồi ở chỗ này, ôm điện thoại mà cười ngây ngô rồi.

An Dạng xuất hiện trong thời thơ ấu của tôi, mang đến cho tôi chút niềm vui cùng ấm áp, nhưng tất cả những gì anh trao, tôi đều vô cùng trân quý.

Điện thoại lại rung lên từng hồi, tôi mở ra liền thấy một tin nhắn.

Anh An*: [Nhận điện thoại nhanh!!!]

*An ca ca

Hừ, cháu trai An Dạng của ông, cháu lén lút đổi biệt danh trong di động ông lúc nào thế hử?

Tôi bên này đang nghĩ ngợi, bên kia An Dạng đã gọi tới.

Vừa kết nối đã nghe được giọng điệu hỏi tội của ai đó: “Nãy giờ em nói chuyện điện thoại với ai?”

Tôi suýt chút nữa đã thật thà phun ra tên Lạc Nghệ.

Giờ phút này tôi mới nhận ra, đã tới lúc An Dạng tìm tôi tính sổ!!

62.

“Vừa rồi gọi cho ai, hửm?” An Dạng cao giọng chất vấn.

Tôi ngẫu nhiên nói tên một người bạn cùng phòng, lúc này An Dạng mới dịu lại, anh hỏi: “Em đang ở kí túc xá sao?”

“Phải ạ.”

“Chờ anh, anh sắp tới nơi rồi.”

Tôi sửng sốt hỏi: “Cái gì cơ?”

“Anh bảo em ở yên trong kí túc xá chờ anh, anh sắp về tới trường rồi. Đừng nói là em tưởng chuyện tối hôm qua cứ như vậy mà cho qua nhé.”

Tôi, “…Không mà”

An Dạng “Hừ” một tiếng, “Xem như còn có lương tâm. Anh cúp máy đây, năm phút nữa anh tới.”

An Dạng vừa cúp điện thoại, tôi đã thấy đầu mình vừa đau vừa nhức.

63.

Tôi không nghĩ An Dạng sẽ gấp gáp như vậy, đi thẳng một đường từ nhà đến trường học để túm cổ tôi.

Không phải anh bị đình chỉ một tuần sao? Bố mẹ anh không quật gãy chân anh à??

Trong lúc tôi đang chìm trong những suy nghĩ ác độc, bạn cùng phòng vừa hay đẩy cửa tiến vào, thấy mặt mày tôi dữ tợn liền hoảng sợ, hỏi: “Tích tử, trúng tà à?”

“Không phải”, tôi trả lời: “An Dạng sắp tới rồi!”

Bạn cùng phòng gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: “Anh cậu quản cậu cũng chặt quá đi.”

Tôi đã nói rất nhiều lần, An Dạng không phải anh ruột tôi. Bọn họ chẳng ai tin, thậm chí còn bảo nếu An Dạng không phải anh ruột thì cũng là cùng tôi có quan hệ huyết thống.

Tôi chui đầu vào chăn bông, lén lút thở dài.

64.

An Dạng đến rất nhanh, nhìn thấy trong kí túc xá có người, còn cùng bạn tôi chào hỏi.

Tôi ngồi ngoan ngoãn trên giường, tư thế quy củ hệt như một học sinh tiểu học phạm lỗi, dù rằng tôi vẫn chưa biết mình sai ở chỗ nào.

Sự tình phát triển đến mức này, tôi từ đầu tới cuối chỉ đóng vai trò đội nồi, khổ sở biết bao, oan ức biết bao~

An Dạng ngồi xuống cạnh tôi, hôm nay anh không mặc đồng phục.

Trên người anh là một chiếc áo thun màu xanh nhạt, áo khoác trắng bên ngoài, phía dưới là quần jean màu đen, tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Tôi thích anh, cho nên bất kể anh có mặc thành cái dạng gì, trong mắt tôi vẫn đều là đẹp trai hạng nhất.

Nhưng tôi cũng biết, An Dạng đẹp không phải chỉ là ở “trong mắt tôi”.

Anh thật sự rất đẹp. bằng không cũng sẽ không có nhiều nữ sinh vì anh mà mê mệt đến thế.

65.

An Dạng miệng nhai kẹo cao su, chân nhịp nhịp trên sàn, bộ dạng hung thần ác sát: “Kiều Tích, em có điều gì muốn nói với anh không?”

Anh vừa mở miệng, da đầu tôi liền tê dại, nghẹn nửa ngày cũng không ra được một chữ.

Bạn cùng phòng thấy tình huống dường như có điểm nào không đúng, nên tìm cớ chuồn đi trước. Tôi không thể tin được, tên này cứ thế mà quăng tôi lại trong miệng cọp??

Tôi ngẩng đầu lên toan níu kéo, cậu ta đã nhanh chóng chạy mất, trước khi đi còn tri kỉ mà đóng cửa lại.

Thật là đạ mấu mà!!

Hiện tại, kí túc xá chỉ còn lại tôi và An Dạng, mùi của An Dạng chốc chốc lại xộc vào mũi tôi, đó là mùi hương thanh mát của riêng anh, hòa cùng một chút…mùi rượu.

An Dạng vẫn còn ngồi rung chân nhai kẹo cao su, tôi ngẩng phắt lên nhìn anh: “Anh uống rượu ạ?”

66.

An Dương sửng sốt, lúng túng cắn miếng kẹo cao su đã cứng ngắc, không tình nguyện mà “Ừm” một tiếng.

“Tối hôm qua, sau khi đưa Lạc Nghệ về, anh đã đi đâu?”

“Có đi đâu đâu chứ…”, khí thế của An Dạng yếu hẳn đi, anh liền như nghĩ tới cái gì, ngồi thẳng dậy, nói: “Em đừng có mà đánh trống lảng, chuyện của em còn chưa giải quyết xong đâu, đêm hôm khuya khoát em đi gặp Lạc Nghệ làm cái gì, hả??”

Tôi nói: “Anh trả lời câu hỏi của em trước rồi em mới nói cho anh. Tối qua anh đã đi đâu, tại sao lại bị tạm đình chỉ học??”

An Dạng lại cựa mình xìu xuống, thân hình vốn đang thẳng tắp liền suy sụp cong vòng, thoạt nhìn cà lơ phất phơ. Tôi đá đá chân anh: “Hỏi anh đó!!”

“Thì….có ghé quán bar một tẹo.” An Dạng nhỏ giọng hừ hừ, sau đó bật dậy, “Em không được mắng anh, anh đã thành niên rồi!!”

67.

“Thành niên là được phép đi cả đêm không về hả?”

An Dạng vờ đầu bứt tóc: “Trước đừng nói chuyện này, em đó. Nói chuyện của em đó. Em…”

“Là Lạc Nghệ gọi điện cho em.” Tôi không việc gì phải nói dối, trực tiếp có sao nói vậy.

“Cô ta gọi em liền đi? Cô ta gọi em liền giấu anh? Sao không nói cho anh biết trước hả??”

Tôi trông An Dạng cứ như quả bong bóng cao su, lúc phồng lúc xẹp, một hồi nổi giận một hồi bay hơi, đúng là khổ cực cho anh quá.

Em trai hẹn hò cùng bạn gái cũ. Ai mà không thấy khó xử?

Nhưng tôi vẫn là bị oan nha.

“Chị ấy bảo em không cần nói cho anh”, tôi kiên nhẫn giải thích, “Em nghe ra chị ấy có vẻ là uống nhiều rồi, em cũng không thể….”

“Kiều Tích.” An Dạng nhổ kẹo cao su vào thùng rác, anh vốn dĩ đã rất cao, giờ anh đứng tôi ngồi, tôi chỉ có thể ngẩng đầu lên trông ngóng.

Anh cúi thấp người, mùi hương thanh mát hòa cùng vị rượu, thế mà lại trở nên vô cùng dễ ngửi

Anh hỏi tôi: “Em thích Lạc Nghệ có phải không?”

68.

“Em không thích!” tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Chị ấy cũng không thích em, chị ấy đùa với anh thôi.”

An Dạng đột nhiên cúi gập người xuống, trán của anh kề sát trán tôi, như xoa dịu lại như vỗ về, “Đừng quên em đã hứa với anh”.

Lại ám chỉ việc không cho tôi yêu sớm.

“Em nhớ mà.”

Tóc anh cọ qua mắt tôi, ngưa ngứa, khiến tôi nhịn không được mà chớp mắt liên hồi.

An Dạng đưa tay lên giữ lấy mặt tôi, bàn tay anh ấm nóng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve má phải của tôi, lại nói: “Kiều Tích, không được chớp mắt nói dối, không được lừa anh, em đã hứa với anh rồi mà.”

Điều này khiến tôi nhớ đến khi còn bé, lần đầu tiên tôi tới nhà An Dạng, mẹ anh tiếp đón tôi vô cùng nồng nhiệt. Bà ấy vuốt tóc tôi, rửa trái cây và nướng bánh quy cho tôi cùng An Dạng.

Đó là khi tôi vô cùng khát khao có được sự yêu thương từ mẹ, vậy nên đôi mắt không nhịn được mà xoay quanh bà ấy.

Tôi chơi game với An Dạng mà đầu óc cứ thơ thơ thẩn thẩn, An Dạng nhịn đến trước lúc tôi rời đi, anh giật bánh quy trong tay tôi, hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”

69.

Đúng vậy, tôi đang nhìn cái gì thế này?

Đó là mẹ của người khác, đâu phải của tôi.

Tôi đành phải nói thật xin lỗi, kết quả lại khiến An Dạng có vẻ càng tức giận, đến lúc tôi về còn không thèm ra tiễn.

Tôi nghe được tiếng dì An phê bình anh, trong lòng lại càng thêm khổ sở.

Không có ai phê bình tôi, cũng không có ai quan tâm tôi.

Kiều Khánh Quốc chẳng quan tâm đến việc tôi có lễ phép hay không, giao lưu với bạn bè có tốt hay không.

Ông chỉ để ý liệu con mình có bị bắt nạt, bị bắt nạt thì có biết đánh lại hay không, nếu không đánh lại thì không đáng mặt đàn ông.

Khi đó, tôi chỉ cảm thấy Kiều Khánh Quốc không hề muốn quan tâm tôi, sau này tôi mới hiểu, ông thật sự lo lắng tôi sẽ bị người khác khi dễ, ông không thể cả ngày ở cạnh tôi, vì vậy, ông dạy tôi cách phải mạnh mẽ khi chỉ có một mình.

An Dạng đã hai ngày không tìm tôi chơi cùng, nhưng tôi có thể hiểu được nguyên do.

Vào buổi sáng ngày thứ ba, Kiều Khánh Quốc mới vừa đi, An Dạng đã đến gõ cửa.

Tôi còn chưa tỉnh ngủ, mặc áo ngủ ngơ ngơ ngác ngác mở cửa cho anh.

An Dạng sợ tôi lạnh, nửa ôm nửa dắt tôi vào phòng, tôi hỏi anh: “Sao anh đến sớm vậy.”

An Dạng không trả lời, chỉ nghiêm túc mà nói với tôi: “Em không thể thích mẹ anh!”

70.

Tôi tỉnh lại từ trong cơn mê ngủ, gật đầu “Ừm” một tiếng, đáy mắt đã có chút lên men.

An Dạng sờ sờ mặt tôi, anh hỏi: “Anh không tốt sao?”

Tôi cố chớp mắt thật nhanh để nước mắt không trào ra, “Tốt lắm.”

An Dạng lại bảo: “Anh với mẹ anh, ai tốt hơn?”

Tôi sững sốt hồi lâu, mếu máo trả lời: “Đều…đều tốt mà”

An Dạng có chút sốt ruột: “Làm sao mà đều giống nhau được chứ?”

Tôi vô cùng bối rối, chỉ biết ngồi ngốc trong lòng anh, không biết phải làm sao.

An Dạng lại đưa tay véo nhẹ vào má tôi, khen: “Em mặc đồ ngủ nhìn đáng yêu lắm ý.”

Da đầu tôi tê rần không giải thích được.

“Anh đối xử với em thế nào?”

“Tốt ạ.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.

“Mẹ anh tốt hơn hay anh tốt hơn?”

Tôi hình như đã thông suốt, thử thăm dò bảo: “Anh…anh tốt hơn nha.”

An Dạng đến lúc này mới vừa lòng cười rộ lên, ngón tay anh vuốt ve khóe mắt tôi, đặng nói:

“Không được chớp mắt nói dối, anh tốt với em như vậy, em thích anh là được rồi.”

71.

An Dạng đôi khi cố chấp đến đáng sợ.

Dù đang lúc mặt trời ban trưa, tôi vẫn không khỏi rùng mình.

An Dạng quan tâm hỏi có phải tôi bị cảm rồi không, tôi chỉ biết lắc đầu.

“Cả đêm qua anh ở quán bar sao?”

“Lúc sau anh tìm một khách sạn ngủ lại qua đêm.”

“Thế anh ở trong khách sạn uống rượu một mình à?”

“……”

Thấy An Dạng không trả lời, tôi liền biết việc này không dễ dàng cho qua.

“Anh uống rượu nhiều như vậy làm gì chứ?”

An Dạng nửa đùa nửa thật bảo: “Ai bảo anh có đứa em trai suốt ngày chỉ biết làm anh lao tâm khổ tứ như em chứ.”

Ngày hôm qua có rất nhiều sự việc chưa được giải thích rõ ràng, An Dạng buồn bực như vậy cũng là đương nhiên.

Tôi không để tâm đến mấy lời nói đùa của anh, nhưng có những chuyện vẫn nên giải quyết triệt để thì hơn.

Từ lúc An Dạng đến, anh chưa hề nhắc tới “nụ hôn” giữa tôi với Lạc Nghệ. Thật ra tôi xấu hổ muốn chết, nhưng nồi không thể đội bậy, cũng không thể để An Dạng suốt ngày suy đoán linh tinh.

“Em không có hôn chị Lạc Nghệ đâu”, tôi tha thiết nhìn anh, “chị Lạc Nghệ cũng không có hôn em mà.”

Anh nhìn tôi, nắng vàng trải đầy trên tóc, khiến cả người anh như toả ánh hoà quang, đẹp đến rung động lòng người.

72.

“Chị ấy chỉ nói giỡn vậy thôi, chị ấy không thích em đâu.”

An Dạng nhẹ nhỏm thở dài một hơi, cả cơ thể đều thả lỏng, anh ngồi lại cạnh tôi, một lúc sau mới nói: “Nói giỡn cũng không được.”

“Cái gì?”, tôi không nghe rõ.

Anh chỉ nhìn tôi chằm chằm: “Nói giỡn cũng không được. Kiều Tích, không được có lần sau đâu đấy.”

Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa: “An Dạng, anh giống ba em quá đi!!”. Kỳ thực, ba tôi còn chưa quản nhiều bằng anh đâu.

Để trừng phạt cho sự lẻo mép của tôi, An Dạng đè tôi xuống giường dạy dỗ một phen.

Đúng lúc bạn cùng phòng kia trở về, thấy hai chúng tôi trên giường lăn thành một cục, nói thẳng: “Hai người cứ tiếp tục, mình đi liền, đi liền”, sau đó đóng cửa lại chuồn mất.

Tôi có hơi tức giận rồi, nhưng An Dạng như một toà núi lớn đè trên eo tôi, tôi căn bản không nhúc nhích ngo ngoe gì được, chỉ biết tru lên.

“Eo, eo…gãy eo emmmm.”

An Dạng “phụt” cười ra tiếng, bảo eo tôi yếu ớt thế này là không được, còn vừa nói vừa đáng khinh nhướng mày, đúng là đồ biến thái.

73.

“An Dạng, anh mau đỡ em dậy!!”

“Không đấy.” Anh còn dám cúi xuống, ghé vào bên tai tôi thổi khí.

Lỗ tai tôi vô cùng mẫn cảm, gắng gượng hồi lâu cũng không dậy nổi, mệt muốn khóc luôn, đành phải nhỏ giọng van nài, “Đau em mà…”

An Dạng cứng người, hai giây sau anh nhảy phắt từ người tôi xuống như thể có lửa đốt mông, đầu còn đập mạnh vào giường trên.

Tôi làu bàu mắng anh đáng đời, từ trên giường bò dậy, cũng không để ý tới An Dạng đang đứng ngốc một bên che mặt, bên tai còn vô cùng bất thường mà ửng đỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN