Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?
Chương 17
130.
“Em đi mua rau tận đâu mà chậm như vậy hả?”
Khi tôi trở về, An Dạng đã nấu nướng xong xuôi, đồ ăn đều chuẩn bị tươm tất, khoai tây mua về cũng không còn tác dụng, tôi đành tuỳ ý quăng ở trên bàn.
“Đây là cái gì??”
Tôi nhìn chằm chằm vào dĩa đậu que đã chuyển thành màu đen, quay đầu hỏi An Dạng.
“Chờ em mua khoai tây lâu quá nên anh mới hầm đậu que chứ sao.” An Dạng cầm lấy bát đũa đặt ở trên bàn, nói đến là thản nhiên.
“Hình như anh cho hơi nhiều nước tương…”
An Dạng đưa đũa cho tôi, “Em có ăn hay không hả?”
“…..Dạ ăn.”
Thật ra tôi không muốn ăn lắm, nhưng tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên An Dạng đích thân xuống bếp, không ăn thử làm sao mà được.
Tôi gắp một miếng đậu que bóng đêm bỏ vào miệng, nhai nhai vài miếng liền vội vàng nuốt xuống.
Nước đâu nước đâu??? Mặn chết bảo bảo rồi.
“Anh đổ hết nửa bịch muối vào luôn đúng không?” Tôi trút hết cả cốc nước đầy vào bụng, nhăn mặt hỏi An Dạng.
An Dạng thấy thế cũng gắp một miếng lên ăn thử, ăn xong liền nói: “Thôi thì ăn kèm với nước đi.”
“…….”
131.
Sinh viên nghệ thuật lần lượt trở về, trường học càng lúc càng trở nên đông đúc, mỗi giờ nghỉ trưa đến nhà ăn múc cơm đều là chen lấn giành giật nhau.
Trong vòng một tuần, tôi tình cờ gặp được Mục Lặc ba lần, mỗi lần nhìn thấy tôi anh đều nở nụ cười toả nắng, chào hỏi tôi vô cùng nồng nhiệt.
Kể từ khi Mục Lặc quay lại, Lan không tìm tôi nữa.
Trong lòng tôi vẫn nhớ như in chuyện hôm đó, nhưng lại chẳng tìm được thời điểm thích hợp để hỏi ra.
Sáng thứ sáu, sau khi kết thúc tiết thứ tư, Lan nói muốn ra phía ngoài trường ăn cơm, hỏi tôi có muốn đi cùng hay không.
“Mục Lặc đâu?” Tôi hỏi.
“Cùng bạn đến nhà ăn rồi.”
“Vậy nên anh mới tìm em chứ gì? Lan Cảnh Đức sao anh có thể như vậy??”
“Hôm nay anh mời, cưng câm miệng.”
Vậy là tôi liền chân chó đi theo.
132.
Cơm nước xong xuôi, Lan đột nhiên nói: “Ngày hôm đó anh nhìn thấy cưng.”
Tôi không hiểu, “Gì ạ?”
“Tối hôm đó, cưng xách theo một túi khoai tây.”
Lan nói xong liền đặt đũa xuống, “Anh nhìn thấy mà.”
Tôi lấm la lấm lét hỏi: “Mục Lặc không thấy em đâu, phải không?”
Lan liếc tôi một cái, “Cưng nghĩ là nếu cậu ấy nhìn thấy cưng, thì bây giờ cưng còn có thể bình an ngồi đây nói nhảm?”
Tôi gật gật đầu: “Cũng đúng!”
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, trong quán chật kín người, tôi và Lan ngồi đối mặt với nhau, hắn rũ mắt, mái tóc hơi dài vén ra sau tai, dường như hắn đang nhớ lại điều gì, khoé miệng nhếch lên như cười như không.
Trong đoạn hồi ức Lan đang nghĩ đến, nhất định có người hắn thích.
Nhìn Lan như thế, tôi không đành đem chuyện mình muốn hỏi nói ra, đành giữ kín trong lòng.
133.
Sau khi thanh toán xong xuôi, chúng tôi bước ra khỏi tiệm cơm, tôi nghe Lan hỏi, “Mình quen nhau cũng được nửa năm rồi nhỉ?”
“Hình như không đến đâu.” Tôi nghĩ nghĩ, “Nhưng chắc cũng sắp rồi!”
“Quen mới có nửa năm đã biết được bao nhiêu là bí mật của anh.” Lan cười bảo, “Phải giết thôi!”
Khoé miệng tôi giật giật, “Anh cũng biết bí mật của em còn gì!”
Lan hỏi tôi, “Cưng có xem bảng thành tích của ban mình chưa?”
“Còn chưa đâu.”
“Nhớ để ý điểm của anh nhiều vào nhé.”
“Anh Cảnh Đức, anh ở lại lớp đó!!”
134.
An Dạng phát hiện tôi và Lan quen nhau, là chuyện của một tháng sau đó.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều, chủ nhiệm lớp dạy quá giờ, chuông vừa vang thì cả lớp chúng tôi đều chạy như bay đến nhà ăn, nhưng chẳng giành được gì, khổ sở tuyệt vọng không nói nên lời.
Vất vả chờ đến lúc tan học, trên hành lang đã không còn một bóng người.
Lan chậm rãi đi bộ xuống lầu, vừa nhìn thấy tôi liền hỏi: “Sao cưng không đi ăn tối?”
“Anh thì sao? Không đi ăn mà đi lung tung làm gì?” Tôi tức giận hỏi lại.
“Buổi tối anh không ăn cơm nha.”
Tôi mới không tin đâu, “Đi ra ngoài ăn đi, hôm nay cơm ở nhà ăn chắc chắn không có món ngon đâu.”
“Anh không ăn thật mà.”
Cuối cùng Lan vẫn bị tôi lôi kéo trốn ra ngoài.
Từ khu dạy học ra tới cổng trường, tôi một lòng hướng về đồ ăn, suy nghĩ nên ăn món gì mới thoả dạ.
Đợi đến lúc nhìn thấy An Dạng đứng trước cổng trường, con ma đói trong bụng tôi liền bị doạ đến bay đi mất.
135.
“Ngại quá,” An Dạng bước tới, nắm chặt lấy tay tôi, rồi nói với Lan, “Hôm nay Kiều Tích phải đi với tôi rồi.”
Lan làm thế “Mời”, tỏ vẻ mau mau thỉnh đi đi.
Tôi bị An Dạng lôi xềnh xệch đi một quãng xa mới quay lại nhìn tên đồng đội đã bán rẻ mình – chỉ thấy tên kia vẫn đang vẫy tay từ biệt tôi, trên mặt là nụ cười hớn hở khi thấy người gặp nạn.
Trong lòng tôi thê lương muốn chết, mà càng nhiều hơn nữa là sợ hãi.
Chỉ có một suy nghĩ đang cháy lên hừng hực: nếu tôi còn có thể sống sốt quay về, tôi sẽ tự tay bóp chết Lan Cảnh Đức.
An Dạng kéo tôi đến quán cà phê gần trường, nơi lần trước Lan hẹn tôi ra gặp Mục Lặc.
Quán cà phê hôm nay vắng khách, An Dạng đẩy tôi đến ngồi ở một chỗ cạnh cửa sổ.
“Anh còn nhớ đã sớm nói với em nên tránh xa tên đó ra!”
An Dạng ngồi phía đối diện, mặt không cảm xúc chất vấn tôi, “Em quên hay là không đem lời anh nói để trong lòng?”
An Dạng đưa ra hai lựa chọn, tôi chọn cái nào cũng là đường chết.
Nhưng trong thời gian ngắn tôi không thể tìm được lý do chính đáng nào khác, đành phải mếu máo chọn một cái: “Em quên mà…”
“A”, An Dạng cười lạnh một tiếng, “Em còn có bao nhiêu chuyện giấu anh nữa? Có phải chờ đến ngày có bạn gái rồi cũng không thèm nói với anh luôn phải không?”
Nếu là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không dám cùng anh tranh luận.
Nhưng hôm nay không biết là vì sao, tôi cáu kỉnh buột miệng nói, “Anh quản nhiều quá rồi đấy.”
136.
An Dạng vẫn luôn xem tôi như một đứa em trai, từ nhỏ tới lớn đều vì tôi mà nhọc lòng.
Anh có quản nghiêm hơn nữa cũng không có gì đáng trách, đứa trẻ mình quan tâm chăm sóc mười năm bỗng nhiên nổi loạn, chắc chắn là anh sẽ lo lắng hơn bất kì ai.
An Dạng vẫn luôn mang tư tưởng như một người lớn trong nhà, anh cảm thấy tất cả hành động và việc làm của mình đều là muốn tốt cho tôi, chỉ là anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi mà thôi.
Nhưng anh cũng chẳng phải là bố tôi, tôi cũng không thể nhất nhất nghe anh trong mọi chuyện.
An Dạng nghe tôi nói xong liền rũ mắt im lặng hồi lâu.
Tôi cố gắng bày tỏ, “Ý em không phải vậy đâu anh. Tại anh cứ nói tới chuyện yêu sớm ý, em đã bảo là không có rồi mà.”
An Dạng vẫn ngồi lặng thinh.
“An Dạng?” Tôi ngập ngừng gọi tên anh.
“Có phải em chê anh phiền không?” An Dạng ngẩng đầu, buồn buồn nhìn tôi rồi lại dời mắt đi nơi khác, “Nhiều khi anh cũng thấy bản thân mình rất phiền.”
137.
“Không mà.”
“Ai biết được.”
An Dạng nhìn ra phía bên ngoài quán cà phê, “Chúng ta trước đây ngày nào cũng lén lút trốn ra ngoài ăn cơm chiên, hiện tại một tuần cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.”
Những ô cửa kính ngăn cách đô thị xa hoa nhộn nhịp, âm thanh ồn ã bên ngoài dường như chẳng chút liên quan đến những người đang ngồi trong quán cà phê.
Nhưng con người ta đều sẽ phải đi, từ quán cà phê đi ra ngoài, đi thật xa, đi vào phồn hoa, để nhịp sống hối hả nhấn chìm bản thân, để thời gian sông dài gột rửa chính mình.
Dù muốn dù không thì ai cũng sẽ phải đi, đi đến những nơi xa lại, gặp được những người xa lạ, rồi bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Có lẽ trước khi dấn thân vào những thứ mới mẻ, con người ta sẽ luôn hoài niệm về quá khứ cũ đã xa.
Tôi đoán rằng An Dạng cũng vậy, đại học là vùng đất mới, và hành trình của anh chỉ vừa mới bắt đầu, dù anh có luyến lưu chuyện cũ thế nào, cũng sẽ có ngày dần quên đi.
“Không gặp được em khiến anh bất an lắm, Kiều Tích.”
Nhưng An Dạng đã nói như vậy đấy.
138.
Cuối cùng, chuyện này vẫn không thể giải quyết.
Lúc bước ra khỏi quán cà phê, An Dạng vẫn không nhịn được dặn dò: “Tốt nhất là em ít lui tới với tên đó đi, biết không?”
Tôi vội vàng đáp ứng: “Vâng ạ.”
Đây là tấm lòng bao dung lớn nhất của người cha già, thân là “con trai”, tôi nhất định phải biết quý trọng.
Đến trưa hôm sau, tôi thành công lén đạp Lan một cước, đá xong liền co chân bỏ chạy.
“Mẹ nó cưng xuống tay độc ác vừa thôi nhé!!!!”
Lan đuổi theo tôi cả một đường nhưng không làm sao bắt được, cuối cùng hai chúng tôi chạy đến sức cùng lực kiệt, chỉ đành đứng cách xa nhau mắng chửi.
“Đạp anh mày đau muốn chết.”
“Đáng đời!!”
Tôi không thèm phản ứng hắn.
Lan thở hổn hển hỏi tôi: “Hôm qua hai người nói chuyện thế nào?”
Tôi nháy mắt lại nghĩ đến những lời An Dạng đã nói, trầm mặc mấy giây mới trả lời Lan: “Không nói cho anh.”
An Dạng nói,
“Không nhìn thấy em thật khiến anh bất an.”
Bên ngoài cửa sổ có xe cộ lướt qua, ánh đèn pha rọi vào nửa bên gò má anh, ánh mắt anh lúc này sao mà tĩnh lặng.
Dù tôi không hiểu được tâm tình phúc tạp của anh, nhưng tôi biết, mình không đành lòng để anh phải trải qua những cảm xúc thế này.
Vì thế tôi trả lời: “Em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh mà.”
139.
Sau kỳ thi giữa kỳ, kết quả của từng lớp được đăng trên bảng thông báo trường.
Mỗi lớp đều sẽ phát một bảng thành tích riêng, vậy nên chả mấy ai đến xem kết quả trên bảng thông báo cả.
Trưa hôm đó tôi ăn cơm tương đối nhanh, lúc đi ngang qua bảng thông báo bỗng nhớ lại lời Lan từng hỏi, đành tò mò đứng nhìn hồi lâu.
Tôi nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, lúc đầu chỉ là quét mắt nhìn sơ, sau lại trở thành tìm kiếm theo tên.
Không có tên Lan.
Buổi chiều gặp hắn, tôi đem chuyện bảng điểm này nói ra.
“Kì thi vừa rồi anh không tham gia sao?
“Thi rồi, hạng 36 đó nha. Cưng rảnh thì đi nhìn thử đi.” Lan cười nói.
“36? Lớp anh không phải có 42 người sao?”
Lan vẫn cười toe toét, “Đúng rồi.”
Vậy anh còn tự hào cái quỷ gì??
140.
Chuyện này bị tôi sớm ném ra khỏi đầu, bảng xếp hạng giữ kì thường được dán trên bảng thông báo trong một tuần, đến ngày cuối cùng tôi mới chợt nhớ ra, bèn phải đi xem lại.
Hội học sinh đang xé bảng điểm xuống, tính toán đổi thành mục thông báo thông tin như bình thường.
Lan nói rằng hắn xếp hạng 36, hôm đó tôi tìm rất lâu cũng không thấy, chẳng lẽ trường chê thành tích hắn quá kém mà chẳng thèm in lên hay sao?
Bảng thành tích bị vo thành một cục, tôi lật đến tờ thứ ba mới tìm được lớp của Lan.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên Lan, tôi nghĩ ngay đến Mục Lặc, nghĩ đến cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, nghĩ đến vấn đề chính mình do dự rất lâu cũng không dám hỏi ra.
Tôi vò nát bảng điểm, đưa trả cho hội học sinh, “Cám ơn.”
Mấy người trong hội học sinh có chút cạn lời, nhìn chằm chằm tờ giấy nhàu nát trong tay rồi quăng lại một câu: “Không có chi!”
Tôi ngẩn ngơ bước về phía trước, trong lòng hốt hoảng nhớ lại cái tên mình vừa thấy.
Số 36 – Mục Cảnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!