Bao Nuôi (Bao Dưỡng) - Chương 23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Bao Nuôi (Bao Dưỡng)


Chương 23: Chương 23


Edit: Hồng Hồng
~.~
23
Từ Niên ăn bữa cơm này trong tình trạng xấu hổ tột cùng, chủ yếu là do Lý Phương quá mức nhiệt tình.

Dù bà không biết quan hệ của cậu và Trình Sâm là cái loại kia, nhưng một câu làm trâu làm ngựa vừa thốt ra, dù mặt Từ Niên có dày mấy cũng bị đâm thủng.
Trái với sự lúng túng của Từ Niên, Trình Sâm không tỏ vẻ gì cả, suốt buổi chỉ lo thồn cơm vào họng, còn thuận miệng khen món canh cá dưa chua của Từ Niên.
Cơm nước xong xuôi, việc rửa bát giao cho Trần Đệ, còn Lý Phương do sức khỏe chưa tốt nên vào phòng nghỉ ngơi.
Từ Niên và Trình Sâm ngồi trong phòng khách chờ Trần Đệ ra.
“Ông chủ muốn xem tivi hơm?” Từ Niên cầm điều khiển chuyển kênh.
Trình Sâm nhíu mày: “Nhà cậu không có máy tính à?”
Từ Niên: “Có laptop, để em lấy ra rồi cùng xem phim nhé?”
Trình Sâm hừ một tiếng coi như trả lời.
Từ Niên ôm laptop ra, thuận tay mở một trang xem phim cho Trình Sâm tự chọn, còn cậu tới phòng bếp xem Trần Đệ, phát hiện tốc độ rửa chén của hắn chỉ so được với rùa.
“Cần em giúp không anh?” Từ Niên định xắn tay áo vào giúp.
Trần Đệ vội ngăn lại: “Đừng đừng đừng, cậu đi hầu ông chủ đi.”
Từ Niên: “Cơ mà anh cứ rửa thế này…”
Trần Đệ thiếu điều viết luôn mấy chữ “Anh xin em đừng nói” lên mặt, thấp giọng mà rằng: “Tui làm vậy là cố tình tạo không gian riêng cho hai bố đấy ạ!”
Từ Niên: “…”
Lúc cậu ra ngoài, Trình Sâm đã chọn được phim, có vẻ chờ cậu đến sốt ruột rồi: “Không phải bảo muốn xem phim à?”
Từ Niên đành đảo về tủ lạnh bưng trái cây tới: “Em định vào hỏi anh Trần có cần giúp đỡ không…”
Trình Sâm: “Tôi trả tiền để cậu hầu tôi chứ không phải hầu nó.”
“WTF!!” Người có thể nói ra chữ hầu nhẹ tựa lông hồng như vậy chắc chỉ có mỗi anh thôi nhỉ.
Từ Niên xáp mặt lại màn hình laptop: “Phim gì á?”
Trình Sâm: “Totoro.”

Từ Niên không thể tin nổi: “…Anh xem Totoro thật luôn á?”
Trình Sâm không phản ứng gì, nâng laptop lên rồi rung chân mấy cái: “Tôi thích.”
Từ Niên: “…” Chắc anh thích con này mãnh liệt lắm mới rung chân phải không?!
Cậu đã chuẩn bị sẵn trái cây và trà, lúc này cả hai ngồi dựa vào nhau cùng xem phim.

Thật ra Từ Niên cũng mê Totoro, khi nó vừa cầm cái ô lá cây xuất hiện, cậu lập tức cười ha ha nghiêng đầu nhìn Trình Sâm, phát hiện mặt hắn tuy nghiêm túc nhưng chân đã rung rất dữ dội.
Từ Niên đưa tay đè chân Trình Sâm lại: “Đừng rung nữa, màn hình lắc quá xem không được.”
Trình Sâm cứng đơ cả người, hai chân như bị bàn là đè lên, bao nhiêu nhiệt độ đều rủ nhau tụ tập dưới bàn tay của Từ Niên.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà Từ Niên mãi không chịu rút tay về.
Cậu chăm chú nhìn màn hình, chốc chốc lại vuốt ve đùi Trình Sâm khiến hắn dựng hết cả lông tơ, tay cậu vuốt tới đâu là da gà da vịt của hắn nổi lên đến đó.
Từ Niên đột nhiên nói: “Sao tai ngài đỏ vậy.”
Trình Sâm: “…”
Từ Niên lại hỏi: “Có phải nóng lắm không?”
Trình Sâm: “…”
Từ Niên tiếp tục được nước lấn tới: “Có muốn em cởi quần giúp ngài không?”
Trình Sâm hít ngược một hơi, cố gắng chống cự đến hơi thở cuối cùng, định làm bộ hung hăng nhưng rất tiếc lại cà lăm không đúng lúc: “Cậu…cậu…cậu… Đừng…đừng có…có…có…giở trò lưu manh!”
Có đôi khi Từ Niên sinh ra ảo giác mình và Trình Sâm đổi chỗ cho nhau, bởi không có đứa tình nhân nào lại chủ động sờ đùi kim chủ, còn bị kim chủ run rẩy mắng là đồ lưu manh.

Nói thật, đây là một vấn đề vô cùng nan giải.
Nói kim chủ nhà cậu không thích cậu cũng không phải, bởi khi thấy cậu thì chân hắn lại rung hơn cả chó vẫy đuôi, mà nói thích cậu cũng không đúng, bởi có sự thích nào mà vừa bị sờ một cái đã phản ứng như gái nhà lành bị hiếp, khiến cậu có muốn làm tới cũng không dám.
Trường hợp này chỉ có Trần Đệ là hữu dụng.
Lúc bị Từ Niên chặn lại, Trần Đệ còn không biết chuyện gì: “Cãi nhau hả?”
Từ Niên lắc đầu: “Em muốn hỏi anh bạn gái trước kia của ông chủ là người như nào.”
Trần Đệ: “Ổng thích dạng “ngây thơ chong xáng” í.” Nghĩ một lúc, hắn lại bổ sung: “Ngoài ra còn có một loại nữa, kiểu như cậu này, vừa nhìn thì thấy ngoan ngoãn vô hại, nhưng ai biết cái tâm gay của cậu lại sâu tới nhường này.”
“…” Từ Niên không biết hắn đang khen hay đang mắng mình nữa.
Trần Đệ nói tiếp: “Cơ mà cậu cũng giỏi lắm, trải thẳng như sắt thép cũng bị cậu bẻ cong queo rồi.”

Từ Niên thở dài: “Cong đâu mà cong, mới nãy em vừa sờ đùi ổng thôi mà ổng giãy quá chừng.”
Trần Đệ: “Thì cậu đã sờ đùi ổng được rồi còn gì, mấy người lúc trước có ai sờ được đâu!”
Từ Niên: “…”
“Làm sao để kim chủ đè tui”, đây chính là vấn đề nan giải nhất của Từ Niên lúc này.

Nhưng chết ở chỗ là, cậu dù có thông minh đến nhường nào cũng không thể quyến rũ người ta lên giường được, quyến rũ Trình Sâm là bổn phận chứ không phải là sở trường.
Vì vậy chuyện này cứ kéo dài đến suốt mùa hạ.

Cậu và Trình Sâm vẫn nửa nạc nửa mỡ như vậy, cùng ăn cùng ngủ cùng chơi, thỉnh thoảng hôn một cái, nắm tay một chút, nhưng đa phần đều do cậu chủ động, rồi sau đó lại ăn trọn một màn mắng té tát từ Trình Sâm.
Từ Niên thật sự cảm thấy mở đầu của cậu và Trình Sâm thật thấp hèn, nhưng quá trình thì thanh cao thoát tục, thôi thì coi như là một cái duyên kỳ diệu vậy.
Sang đến năm ba, Từ Niên chuẩn bị thực tập.

Trình Sâm còn lo lắng chuyện này hơn cả cậu, từ sớm đã sắp xếp cho cậu làm ở công ty mình.
Đùng một phát nhảy vào bộ phận tiếp thị của công ty, đương nhiên Từ Niên không tránh khỏi bị người khác đồn thổi mình có chỗ dựa.

Nhưng cậu vốn có thành tích xuất sắc ở Bắc đại, hơn nữa tính cách không nịnh không kiêu, nhờ đó mà không có nhiều người nghĩ xấu về cậu.
Trong công ty của Trình Sâm, cứ đến mùa hè sẽ có hoạt động nghỉ mát tập thể, lần này địa điểm được chọn là ngoại ô thành phố.
Trưởng phòng của bộ phận tiếp thị họ Mã.

Từ Niên phải đi cùng xe với bộ phận tiếp thị, chuyện này khiến Trình Sâm cảm thấy rất không vui.
Từ Niên dỗ hắn cả buổi vẫn chưa được, cuối cùng đến lúc sắp đi, thừa dịp hắn không chú ý thơm má hắn một cái.
“Đến đó rồi mình ở chung một phòng.” Từ Niên cọ chóp mũi vào cổ Trình Sâm, dỗ ngọt: “Em có mang theo nước ép cho ngài giải nhiệt đây.”
Trình Sâm hiếm khi bị hôn mà vẫn ngoan, hai chân đã không khống chế được rung nhè nhẹ, có điều nét mặt vẫn hầm hầm, hừ một tiếng coi như bỏ qua.
Từ Niên xuống khỏi xe Trình Sâm, đi đến xe của công ty, Mã trưởng phòng vừa thấy cậu lập tức mừng rỡ vẫy tay.

“Niên cưng mau tới đây!” Mã trưởng phòng gọi to, “Hát cho mấy anh chị nghe một bài đi nào!”
Trình Sâm ngồi sau xe mà mặt đen xì suốt chặng đường, khiến Trần Đệ vừa lái xe vừa run sợ không thôi.
“Vừa nãy họ gọi cậu ta là gì?” Trình Sâm đột nhiên hỏi.
Trần Đệ giả điếc không đáp.
Trình Sâm lạnh lùng nói: “Niên cưng á, còn bắt cậu ta hát nữa á, tưởng người của tôi là tiếp viên chắc?!”
Trần Đệ nhìn kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tiếp viên cũng không cần hát đâu…”
Trình Sâm nghiến răng quát: “Cấm có nói nhảm!”
Trần Đệ: “…”
Địa điểm được chọn lần này là một khu nghỉ mát có bể bơi, ở khu này muốn gì hoạt động gì cũng có.

Suốt chặng đường Từ Niên phải ngồi xe chung với đám nhân viên, ở đây cậu được phổ cập tất tần tật về Trình Sâm, nào là tiền nhiều như nào, nào là phần trăm cổ phần trong công ty như nào,… từ trưởng phòng đến nhân viên đều bàn tán rôm rả.
Từ Niên trưng vẻ mặt em rất hào hứng lắng nghe, nhưng mớ chuyện họ nói đều là chuyện từ xa xưa về trước rồi…
Hơn nữa còn bị tam sao thất bản loạn xà ngầu, ví dụ như…
Mã trưởng phòng hí hửng khoe: “Niên cưng à, nhất định cưng không biết chuyện này đâu, ông chủ của mình nuôi tình nhân đấy!”
Từ Niên chớp mắt, bình tĩnh hỏi lại: “Ồ? Ai vậy anh?”
Mã trưởng phòng làm bộ thần bí: “Là cô ca sĩ hát chính trong nhóm nhạc rất nổi gần đây.”
Từ Niên: “…”
Mã trưởng phòng: “Lần trước anh đi nộp báo cáo, thấy trên bàn ông chủ có vé ca nhạc của cô đấy mà.”
“…” Từ Niên làm sao dám nói người thích cô ca sĩ ấy là cậu… Vé ca nhạc cũng là của cậu mua để hẹn hò, lần đấy xem xong còn bị Trình Sâm ghen tròn một tuần lễ vì tội dám đú theo bọn fan hú hét “Ta call”. (đánh call – 打call: là từ dùng cổ vũ trong mấy buổi concert í, méo tìm được từ thuần Việt để chuyển nên ghi tạm âm đọc vậy…)
Mã trưởng phòng đột nhiên nhớ đến chuyện gì, nói: “Đúng rồi, sau lần đó ông chủ còn hỏi anh đánh call là gì nữa.”
Từ Niên ho khụ một tiếng: “Thế anh trả lời như nào?”
Mã trưởng phòng: “Anh có biết nó là cái gì đâu, cứ dịch word by word rồi trả lời là gọi điện thoại thôi.”
Từ Niên thở dài, hết hứng nói chuyện.
Tin tức lá cải của Mã trưởng phòng không biết truyền đi như thế nào, chỉ biết cuối cùng tình nhân của Trình Sâm không chỉ là mỗi cô ca sĩ kia hát chính kia mà còn có cô cân nhan sắc, cô cân vũ đạo, cô cân bán moe trong nhóm ấy nữa.

Một đám người mổ xẻ từng cô trong nhóm nhạc, từ gương mặt đến chiều cao, cuối cùng đưa ra kết luận xanh rờn, rằng Trình Sâm rất có thể đã ăn sạch sẽ cả đám rồi.
Từ Niên cạn lời, thầm nghĩ ông chủ của mấy người vừa lâm trận đã thẹn như gái nhà lành, làm gì có vụ ăn một lúc năm sáu cô… Nằm mơ cũng mơ không thấy nữa là.
Khu nghỉ mát đã được Trình Sâm bao trọn, mười mấy nhân viên được chia mỗi người một phòng.

Từ Niên đương định đi lấy thẻ phòng thì bị Trần Đệ chặn lại.

“Phòng này để anh.” Ngài thư ký rất tận tụy với công việc: “Cậu ở chung phòng với ông chủ đi.”
Từ Niên nhìn quanh một vòng: “Ông chủ đâu rồi?”
Trần Đệ đè thấp giọng, nói: “Ổng bực rồi, cậu tranh thủ đi dỗ đi.”
Từ Niên: “…”
Phòng của đại boss đương nhiên phải khác phòng của nhân viên, là phòng tổng thống tốt nhất ở đây.

Từ Niên cầm chìa khóa đi một vòng vẫn chưa định vị được phòng của Trình Sâm nằm ở đâu.
Suốt đường cậu cứ như ăn trộm, phòng nào cũng len lén liếc một lần, đi mãi đến căn phòng phía trong cùng mới tìm được đại boss.
Từ Niên rón rén bước vào.
Trình Sâm nhắm mắt, giữa hai đầu lông mày nhăn thành ba đường, trông bộ đạng này chắc hẳn trước khi ngủ vẫn còn bực lắm, cứ như thằng nhóc chưa được bú no vậy.
Từ Niên đứng ngây ra một hồi, định bụng tắm xong rồi ngủ luôn, nào ngờ còn chưa cởi đồ xong đã nghe tiếng chuông điện thoại.

Cậu lập tức trốn vào nhà vệ sinh, trên màn hình hiển thị ba chữ “Mã trưởng phòng”.
“Niên cưng ơi ~” Giọng của Mã trưởng phòng phải nói là tràn đầy sức sống, chỉ nghe giọng thôi thì hoàn toàn không đoán được đây là một ông chú đã ngoài bốn mươi, “Xuống đây bơi này, đám chị gái đang đợi cưng đấy ~”
Từ Niên quả thật rất đau đầu: “Anh Mã ơi… Em buồn ngủ.”
Mã trưởng phòng: “Còn trẻ mà ngủ ngủ cái gì, cậu ở phòng nào để anh qua đón.”.

Truyện Hot
Từ Niên thở dài, đành phải nghe theo: “Vậy anh đợi chút đi, em xuống dưới.”
Cậu cúp máy, mặc lại áo sơ mi chuẩn bị ra ngoài, nào ngờ vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Trình Sâm hầm hầm ngồi trên giường.
“…” Cậu chột dạ ậm ờ, “Ngài dậy rồi ạ?”
Trình Sâm: “Hừ.”
Từ Niên đành nịnh nọt: “Ngài muốn đi bơi không?”
Trình Sâm không nói tiếng nào, chỉ lạnh mặt nhìn cậu.
Từ Niên lắc não một cái, giả moe: “Đi đi mà, em mặc quần bơi cho ngài xem nhé.”
Trình Sâm: “…”
______________________
Sắp xong rồi, còn ngày mai nữa… Chương này làm trong trạng thái tâm thần không ổn định, thấy sạn nhớ báo để tui nhặt….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN