Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ - Chương 10: Thật sự không hối hận sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ


Chương 10: Thật sự không hối hận sao?


Thiên Dao cười khổ, không hối hận? Thật sự không hối hận sao?

Nàng gắng gượng cố leo xuống giường, chiếc gương đồng rơi trên sàn phản chiếu một dung nhan khuynh thế. “Nếu Thiên Dao bỏ đi sẽ chỉ liên lụy đến Thẩm gia. Thiên Dao hứa với sư phụ, chờ cho hết thảy kết thúc, con sẽ tự khắc quay trở về U Minh cung.” Nàng nhàn nhạt nói.

U Minh cung, nơi lạnh giá không có chút tình cảm kia nhưng ít ra, ở đó, nàng sẽ không bị tổn thương. Không tổn thương sẽ không đau.

“A Dao.” Tiếng gọi từ ngoài cửa vọng vào. Cửa phòng cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra, Tư Đồ Phong phe phẩy chiếc quạt, lười biếng tựa vào khung cửa. “Không ngờ Tuyết Cơ cung chủ cũng ở đây.” Hắn cười cợt, xem như chào hỏi.

“Hóa ra là tiểu Hầu gia.” Tuyết Cơ lạnh nhạt mở miệng.

“Tuyết Cơ cung chủ vẫn khỏe chứ, gia phụ vẫn thường nhắc đến cung chủ.” Bộ dạng hắn cà lơ phất phơ, từng bước đi vào.

Tuyết Cơ lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không có tâm tình trêu đùa cùng hắn, “Chuyển lời cho Tư Đồ Tần, chăm sóc A Dao cho tốt. Nếu nó lại có bất kỳ sơ suất gì, bổn tọa muốn gia tộc Tư Đồ ngươi chôn cùng.” Nàng để lại một câu xong liền đi ra ngoài. Đến bên ngoài cửa thì dừng lại, không hề quay đầu, chỉ là giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại một lần nữa vang lên.

“Nhớ kỹ cái chết của mẫu thân ngươi, tránh để nàng lại theo gót.”

— —

Đông Cung – phủ Thái tử. Đêm khuya, màn sương lạnh như nước.

Ngoài thư phòng, bóng dáng hai người đang đứng.

“Ta nói Ngụy Thanh, ngươi muốn chết cũng đừng tiện thể kéo theo ta! Thất ca đang nổi nóng, ngươi muốn đi cầu xin cho mấy tên hộ vệ đó, không phải tìm đường chết là cái gì!” Đầu của Sở Dục lắc như trống bỏi.

Ngụy Thanh không nói gì, vẫn đứng yên bất động ngoài thư phòng như trước. Mấy tên hộ vệ kia bất quá là phụng mệnh hành sự, cũng không hề làm sai.

“Bọn chúng… ngu dốt, tự làm tự chịu.” Sở Dục tiếp tục nói. “Thẩm Thiên Dao trên danh nghĩa tốt xấu gì cũng là nữ nhân của thất ca, mà thất ca, ghét nhất người khác đụng vào đồ của huynh ấy.” Hắn vẫn một bộ dạng trêu đùa như cũ, dùng cùi chỏ huých vào Ngụy Khanh.

“Ta thấy, vẫn là quay về phủ đi. Thất ca trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù là sai, huynh ấy cũng sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.”

Đối với lời nói hươu nói vượn của hắn, Ngụy Thanh nhắm mắt làm ngơ. Khom người đứng ở ngoài cửa giống y như pho tượng.

Sắc trời không tốt, sấm rền mấy tiếng ầm ầm, mưa to tầm tã trút xuống.

“Các ngươi vào đi.” Trong thư phòng truyền ra giọng nói nam nhân trầm thấp khàn đặc. Cửa thư phòng két một tiếng mở ra, Từ ma ma khoan thai bước ra ngoài.

“Vương gia, Ngụy đại nhân, điện hạ cho mời.”

“Phiền ma ma rồi.” Sở Dục chắp tay đáp lời. Từ ma ma từng làm thị tì của hoàng hậu Vân Lam, cũng từng là bà vú của Thái tử, địa vị trong cung cực kỳ cao. Cho dù là Sở Dục, đối với bà cũng vô cùng cung kính.

Trong thư phòng, Sở Diễm lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, ánh mắt chăm chú nhìn tấu chương ở trong tay. Một năm trước, hắn đã thay Văn Đế giám quốc.

“Điện hạ…..” Ngụy Thanh vén vạt áo, quỳ rạp trên đất.

“Ngươi không cần nói, mấy tên hộ vệ kia, nhất định phải chết.” Hắn uể oải kéo dài ngữ điệu, ánh mắt lại vẫn chưa hề rời khỏi tấu chương trong tay.

Sở Dục cười hì hì, nghểnh đầu bắt chéo chân ngồi xuống chiếc ghế gỗ nâu bên cạnh.

“Bọn họ đối với điện hạ vẫn một lòng trung thành và tận tâm…”

“Ngụy Thanh.” Mắt phượng tuyệt mỹ của Sở Diễm nheo lại, lạnh lùng ngắt lời hắn. “Ngươi có từng nghĩ tới, mấy tên này nếu có kẻ sống sót, chuyện đó truyền tới tai phụ hoàng sẽ như thế nào không?” 

Cơ thể Ngụy Thanh rõ ràng cứng đờ, trên thực tế hắn cũng không biết nói gì nữa.

Sở Dục ngồi ở một bên thu hồi chân đang bắt chéo, lắc đầu cười, nói thêm vào. “Ngụy Thanh, ngươi là đồ đầu gỗ! Thẩm Thiên Dao là thái tử phi do hoàng thượng khâm định, nếu trong thiên lao nàng bị xâm phạm, hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ. Thất ca sao có thể tự tìm phiền phức như vậy. Ý định ban đầu của Thất ca chẳng qua là muốn dọa nàng ta, để nàng tự mình kết thúc. Không nghĩ tới tính tình nữ nhân kia cũng giống thất ca. Càng không ngờ tới, mấy tên ngu xuẩn kia lại thật sự dám đụng vào nữ nhân của thái tử. Nếu bọn chúng không chết, truyền đến tai hoàng thượng, chúng ta không chừng gặp xui xẻo lớn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN