Bạo Quân Sủng Hậu - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Bạo Quân Sủng Hậu


Chương 11


An Trường Khanh ra khỏi y quán, cơ hồ nghĩ bản thân sống lại một lần, bệnh đa nghi quá nặng, kỳ thật đời trước thân mẫu vì bệnh qua đời, sau lưng không có âm mưu kỳ hoặc gì.

Mấy y quán nổi tiếng ở Nghiệp Kinh y đều đi một chuyến, cũng không có thu hoạch gì, An Trường Khanh ngồi trong xe ngựa trầm tư chốc lát, cảm thấy nếu đã đi một chuyến, nên đi đến nơi đến chốn, liền nói với xa phu: “Đi hẻm Vĩnh Lạc.”

Hẻm Vĩnh Lạc là một ngõ nhỏ hẻo lánh nhất Tây phường, An Trường Khanh muốn tìm một y quán cuối cùng, ở sâu trong ngõ nhỏ này.

Y quán này nhỏ hơn mấy y quán trước rất nhiều, xem bệnh cho ít bách tính bình dân, theo tin tức An Trường Khanh tìm hiểu, y quán này đến cái tên nghiêm chỉnh cũng không có, chỉ có một đại phu tính tình cổ quái, nhưng nghe nói y thuật của đại phu thập phần cao minh, phàm là người được hắn chẩn bệnh, đều thuốc đến bệnh trừ.

Xe ngựa đi đến cổng hẻm Vĩnh Lạc, liền ngừng lại. Con ngõ này cực hẹp, hai bên là dân cư, đường phố cơ hồ không thấy ánh mặt trời, khẽ hở hai sườn phiến đá xanh còn có cỏ khô héo, trong không khí mơ hồ nổi mùi hôi thối.

“Vương phi, xe ngựa không vào được.” An Phúc đi xuống nhìn thoáng qua, chần chừ nói: “Nơi này thật sự có y quán?”

Thật sự ngõ nhỏ này nhìn thập phần lụi bại, dân cư hai bên thấp bé, mặt tường loang lổ. Y quán không ở đường lớn, cũng không thể trốn trong cái ngõ này, nhìn mà khiếp hoảng, chỗ nào còn có người dám tới khám bệnh?

An Trường Khanh cũng có chút do dự, nhưng nghĩ cũng đã đến rồi, cũng không cách mấy bước. Xuống xe ngựa, nói: “Vào trước xem sao.”

Xe chờ ở đầu ngõ, An Trường Khanh mang theo An Phúc đi vào.

Hai người đi đến cuối hẻm, thấy nơi đó quả nhiên có một cánh cửa, trên cửa lớn sơn đỏ loang lổ treo khối vải bố trắng, mặt trên dùng mực, rồng bay phượng múa viết hai chữ “Y quán” to.

Thật sự đến cái tên nghiêm chỉnh cũng không có.

An Phúc vội vàng tiến lên gõ cửa, ngõ nhỏ an tĩnh, tiếng vang lớn, An Phúc gõ vài cái, cũng không có người tới mở cửa, trái lại là cửa gỗ sơn đỏ xưa cũ kẽo kẹt một tiếng tự mở nửa bên. An Phúc hoảng sợ, vô thố mà quay đầu nhìn An Trường Khanh.

“Vào xem.” An Trường Khanh khẽ nhíu mày, lướt qua hắn đi vào.

Bên trong cũng không lớn, một cái sân nho nhỏ, hoa cỏ thưa thớt, nhưng không ít dược thảo sinh trưởng vào đông, đi vào trong chính là đại đường ngồi khám. An Trường Khanh giương giọng hỏi một câu: “Xin hỏi có người ở đây không?”

Thanh âm rơi xuống nửa khắc, mới có thanh âm lười biếng không biết từ nơi nào truyền ra: “Ai đó? Hôm nay nghỉ, không khám bệnh.”

An Trường Khanh lại chắp tay, khách khí nói: “Sẽ không mất nhiều thời gian của tiên sinh, chỉ xin tiên sinh xem một phương thuốc.”

Sau quầy thuốc ở đại đường có cái đầu chui ra, mơ hồ là nam nhân trung niên râu ria xồm xàm, lão vươn một bàn tay, quơ quơ hai bên trái phải, chậm rì rì nói: “Xem cho ngươi cũng được, đưa mười lượng bạc trước.”

An Phúc bất mãn: “Ngay cả đại phu của Đức Nhân Đường cũng không dám lấy giá này!”

“Chê đắt?” Nam nhân trung niên cười nhạo một tiếng: “Vậy người đến Đức Nhân Đường khám không phải được rồi sao? Kẻ có tiền khám bệnh chỗ ta, đều là giá đó! Muốn khám hay không!”

An Phúc nghẹn lại, mắt đỏ lên trừng lão.

Trái lại sắc mặt An Trường Khanh không đổi, lấy ra mười lượng bạc cùng phương thuốc đặt trên quầy nói: “Xin tiên sinh xem qua.”

Nam nhân trung niên tùy ý nghiêng đầu, đợi thấy rõ gương mặt An Trường Khanh, ánh mắt hơi lóe, chuyển xe lăn từ sau quầy thuốc đi ra, không chút khách khí lăng lăng đánh giá An Trường Khanh.

An Trường Khanh khẽ cau mày, nhẫn nại tính khí: “Tiên sinh?”

Nam nhân trung niên lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua phương thuốc, nhếch miệng cười cười: “Không cần bạc nữa, ngươi để ta vẽ một bức chân dung.”

“Tiên sinh đừng đùa.” An Trường Khanh càng nhăn mày hơn, khi biết vị đại phu này tính tình cổ quái, y sớm có chuẩn bị, nhưng hiện tại người này đưa ra yêu cầu quá mức vô lễ.

Đang muốn cự tuyệt, lại nghe lão nói: “Phương thuốc này của ngươi, không ai nhìn ra vấn đề phải không?”

An Trường Khanh sững người: “…..Phải.”

“Ngươi để ta vẽ một bức. Ta nói cho người giải độc thế nào.” Nam nhân trung niên gõ gõ cái bàn, ánh mắt dừng trên mặt y không có rời đi.”

“Giải độc? Phương thuốc này thật sự có độc?” An Trường Khanh cả kinh, sắc mặt trắng ba phần.

Đối phương lại không chịu nhiều lời, gõ gõ cái bàn: “Vẽ chân dung.”

An Trường Khanh hít sâu một hơi, nghĩ sức khỏe mẫu thân quan trọng, cắn cắn môi, chịu đựng bị mạo phạm không vui hỏi: “Tiên sinh vẽ ta để làm gì?”

“Đương nhiên là cất giữ.” Lão cười cười: “Xưa nay ta thích cất giữ tranh mỹ nhân, lớn lên xinh đẹp như tiểu công tử không gặp nhiều.”

An Trường Khanh rũ mắt cân nhắc vài phần, nghĩ mấy y quán trước đều nói phương thuốc này không có vấn đề, chỉ có thể cắn răng đồng ý: “Ông nói cho ta phương thuốc này có vấn đề gì trước.”

Nam nhân trung niên chuyển động xe lăn, đến sát người An Trường Khanh cẩn thận ngửi ngửi, miệng nói: “Phương thuốc này không có vấn đề…”

An Trường Khanh đang muốn biến sắc mặt, lại nghe lão nói: “Nhưng nếu kết hợp với hương hoa thiên trọng cẩm trên người ngươi, liền thành độc. Ba ngày nay ngươi đi đâu?”

“Thiên trọng cẩm?” An Trường Khanh hồi tưởng lại, nghĩ đến một mảnh hoa không biết tên vào đông cũng nở đến rất đẹp sau Lãm Hồng Uyển: “Có phải màu tím nhạt, sáu cánh, thân hoa cao chừng hai thước, một năm bốn mùa đều nở hoa không?”

“Không sai.” Nam nhân trung niên nói: “Thiên trọng cẩm tên là hoa, thực ra là thuốc. Phương thuốc này có một vị thuốc, dược tính tương xung với thiên trọng cẩm. Ngày thường không hiện rõ, nhưng nếu thiên trọng cẩm nở, dược tính tăng cao, người uống thuốc ngửi thấy hương hoa hoặc tiếp xúc với phấn hoa, sẽ tăng thêm độc tính. Dược tính của thiên trọng cẩm ít người biết, người bình thường chỉ cho rằng là chứng bệnh khác.”

An Trường Khanh nhớ tới lần này về tướng phủ, mảnh thiên trọng cẩm sau Lãm Hồng Uyển nở rộ. Khắp tướng phủ đều có loại hoa này, y tưởng An Tri Khác hoặc Lý thị thích loại hoa này, nhưng không ngờ, nơi này vậy mà cất giấu sát khí.

Nhưng không biết là ai làm….An Tri Khác có biết không.

Ngón tay rũ bên người hơi nắm chặt, An Trường Khanh cực lực lấy lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Tiên sinh có cách chữa không?”

“Đương nhiên có…” Nam nhân trung niên nói: “Nhưng để ta vẽ xong trước đã.”

Lúc này An Trường Khanh không nhăn nhó nữa. Lão đã nói ra vấn đề của phương thuốc, ít nhiều cũng biết giải độc thế nào. Giải độc cho thân mẫu với để người ta vẽ một bức, tất nhiên giải độc quan trọng hơn.

“Được.” An Trường Khanh sảng khoái nói: “Tiên sinh muốn ngồi đâu vẽ? Vẽ xong có thể cùng ta về mấy ngày không, nếu có thể trị khỏi bệnh cho gia mẫu, nhất định thâm tạ.”

Nam nhân trung niên lại xua xua tay: “Trước im miệng, ngồi trong sân là được.”

“…” An Trường Khanh đành phải ngồi xuống ghế trong sân. Nam nhân móc ra chuông đồng nhỏ trong tay áo lắc lắc, không bao lâu liền có tiểu đồng đưa dụng cụ vẽ tranh đến, nam nhân không nói chuyện nữa, nghiêm túc vẽ An Trường Khanh.

Một bức này vẽ gần nửa canh giờ. Vào đông trời lạnh, sân này lại ngoài trời, gió lạnh gào thét, An Trường Khanh ngay cả ấm sưởi cầm tay cũng không có, đợi bức họa hoàn thành, đã lạnh đến sắc mặt xanh trắng.

Nam nhân vừa thu bút, An Phúc chạy nhanh nhét ấm sưởi cầm tay vào trong lòng y, An Trường Khanh run rẩy nói: “Tiên sinh có cùng ta đi về không?”

Nam nhân đang muốn trả lời, đột nhiên biến sắc, chuyển xe lăn lui ra sau: “Ngươi tới làm gì?”

Lời này rõ ràng không phải nói với An Trường Khanh, An Trường Khanh kỳ quái quay đầu, liền thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc đi tới.”

Tiêu Chỉ Qua thấy y cũng sửng sốt, nhìn đến bàn tay lạnh đến tím của y, ánh mắt cứng lại, tiếp theo cởi áo choàng trên người, tự nhiên mà khoác lên người y: “Ra ngoài mặc nhiều chút.”

Trên áo choàng còn vương nhiệt độ cơ thể của hắn, An Trường Khanh rụt rụt cổ, sườn mặt cọ cọ lông cổ áo choàng, mang theo âm mũi “ừm” một tiếng.

Nam nhân trung niên như gặp quỷ há to miệng, nhìn Tiêu Chỉ Qua lại nhìn An Trường Khanh, tròng mắt muốn trừng rớt, liến thoắng vòng vo con mắt, lên tiếng nói: “Hai người các ngươi quen biết?”

“An Trường Khanh, Vương phi của ta.”

“Hồ Thị Phi, quân y của Vân Hy quân.”

Tiêu Chỉ Qua đơn giản giới thiệu cho hai người, ánh mắt dừng trên bức họa chưa thu hồi, thoáng chốc nheo mắt nói: “Đây là gì?”

Hồ Thị Phi bay nhanh muốn lấy tranh, nhưng cuối cùng chậm một bước, bị Tiêu Chỉ Qua nửa đường chặn lại, đoạt bức tranh vào trong tay.

“Ngươi còn biết vẽ tranh?” Tiêu Chỉ Qua mở bức tranh tinh tế xem xem, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Hồ Thị Phi, ép thanh âm tới cực trầm, người hiểu rõ tính tình của hắn, thí dụ như Hồ Thị Phi, lập tức nghe ra, người này tức giận.

Nhưng lão vẫn chưa bỏ ý định muốn tranh thủ một chút: “Đây là tiền chẩn bệnh Vương phi cho ta.” Nói xong nhìn An Trường Khanh, dùng sức đưa mắt ra hiệu, ngữ khí cũng khách khí rất nhiều: “Vương phi nói đúng không?”

An Trường Khanh chuyển động tròng mắt, liếc liếc nam nhân bên cạnh, vô tội mà hướng hắn chớp chớp mắt, cười mà không nói.

Hồ Thị Phi xụ mặt: “Ta đây không khám.”

Tiêu Chỉ Qua mặt vô biểu tình liếc lão một cái, ổn thỏa thu bức họa, nói với bên ngoài cửa: “Thiết Hổ.”

Ngoài cửa lập tức truyền đến thanh âm mười phần trung khí, một đại hán chắc nịch như tháp sắt đi vào, chắp tay chờ phân phó: “Tướng quân.”

“Đưa người đi.” Tiêu Chỉ Qua hơi hất cằm, Thiết Hổ lập tức hiểu ý, bước đến, bưng cả Hồ Thị Phi lẫn ghế ra ngoài, trong miệng còn cười ha hả khách sáo: “Hồ quân y, tướng quân có lệnh, ngài khoan dung.”

Hồ Thị Phi: “………” Ta phi.

An Trường Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Chỉ Qua bá đạo bắt người đi, sau khi phản ứng lại nhỏ giọng nói: “Như vậy không sao chứ?”

Tiêu Chỉ Qua rũ mắt nhìn y, áp áo choàng cho y: “Hắn nợ ta ân huệ.”

Nói xong một câu, lại bổ sung nói: “Lần sau nói với ta.”

An Trường Khanh một chút không phản ứng lại, bị hắn dẫn đi vài bước, mới dần dần hiểu ra, người này đang nói, lần sau có chuyện thì nói với hắn. Ngược lại lại nghĩ người này từ đại doanh ngoài thành về, không về phủ lại tới nơi này bắt người, hơn phân nửa là nhớ đến bệnh của mẫu thân y, định đến đây mời Hồ Thị Phi.

Trong lòng ấm áp, An Trường Khanh cầm tay hắn, mi mắt cong cong: “Lần sau ta sẽ nói với ngài trước.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Chỉ Qua (rối rắm): Nên treo bức họa ở thư phòng, hay là cất giữ?

……Hai khắc sau.

Tiêu Chỉ Qua (bỗng nhiên nghĩ thông suốt): Có thể bảo Hồ Thị Phi vẽ thêm mấy bức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN