Bạo Quân Sủng Hậu
Chương 32
Mọi người ngồi một lát, An Khánh Đế mới lộ diện.
An Khánh Đế hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng hơi béo, giữ lại hai cái râu cá trê, thập phần phúc hậu. Mọi người thấy ông xuất hiện, vội vàng hành lễ. An Khánh Đế xua tay, ý bảo mọi người đứng dậy. Mới phân phó đại thái giám theo hầu phía sau mở tiệc.
Đại thái giám cao giọng nói một câu “Khai yến”, nghe tiếng nhạc thay đổi, càng thêm lả lướt. Các cung nhân lần lượt bưng đồ ăn đến, yên lặng đặt lên bàn nhỏ cho các tân khách dùng.
Giữa đại điện, một hàng vũ nương mặc áo lụa cực mỏng, để chân trần thướt tha tiến lên, chậm rãi bái An Khánh Đế, rồi bắt đầu xoay tròn ca múa.
An Khánh Đế nhìn rất vui vẻ, nghiêng nghiêng dựa trên bàn nhỏ, một bên xem múa một bên đánh phách theo tiếng nhạc.
An Trường Khanh không có hứng thú với hát múa, liên tiếp cầm bình rượu rót uống. Rượu tuyết mai này nhạt hương, cũng không cay họng, uống một ngụm thì cả người dào dạt thoải mái, y vô cùng thích. Nhưng uống được năm sáu ly, chén rượu đã bị Tiêu Chỉ Qua lấy đi.
Tiêu Chỉ Qua gắp một miếng thịt bò trần bì vào chén của y, nói: “Đừng mê rượu, ăn chút đồ lót bụng.”
An Trường Khanh lưu luyến mà nhìn bầu rượu bị đặt sang bên kia, ngoan ngoãn dùng bữa. Ăn xong thấy Tiêu Chỉ Qua còn chưa động đũa, lại trả lễ gắp dưa leo phỉ thúy cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Vương gia cũng ăn đi.”
“……” Tiêu Chỉ Qua nhìn chằm chằm dưa leo trong chén, ngày thường hắn không thích ăn cái này. Thấy An Trường Khanh cười như tiểu hồ ly, rõ ràng đang trả thù hắn không cho y uống rượu. Bên miệng Tiêu Chỉ Qua tràn ra ý cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn kẹp dưa leo ăn.
Hành động của hai người, đều bị An Khánh Đế để trong mắt, ông nheo mắt nhìn An Trường Khanh: “Sao Lão Nhị lại chen chúc một bàn với Vương phi?”
Hai người còn chưa trả lời, đã nghe Thái Tử cười nói: “Phụ hoàng có điều không biết, vốn dĩ vị trí của Vương phi được an bài ở bên các phu nhân, nhị đệ luyến tiếc Vương phi, liền đưa người tới đây.”
“Ồ?” An Khánh Đế híp mắt cười cười, ánh mắt đảo qua Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh, không có vấn đề nói: “Lão Nhị thích chen chúc thì chen chúc, nhưng mà……”
Ông bỗng nhiên đổi chuyện: “Ta nghe nói tức phụ của Lão Nhị gần đây mua không ít than lửa quần áo mùa đông? Tiêu phí không ít nhỉ? Mùa đông sắp qua rồi, còn tích trữ nhiều đồ như thế, Lão Nhị sủng Vương phi, cũng nên có mức độ……”
Nói đến câu sau, ý cười trên mặt An Khánh Đế đã phai nhạt. Người sáng suốt đều nhìn ra. Đây là đang gõ sơn chấn hổ, nhân cơ hội mỉa mai Bắc Chiến Vương.
Muốn nói trong ba hoàng tử, ai có tiền nhất, không thể nghi ngờ đó là Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua.
Sau khi Tiêu Chỉ Qua xuất cung mở phủ, đặt mua không ít thôn trang cửa hàng, những năm gần đây kinh doanh không tồi, tiền thu không ít. Nhưng đó chỉ là ít nhỏ. Dưới danh hoàng tử nào chả có mấy thôn trang cửa hàng. Muốn nói kiếm tiền nhất vẫn là quặng sắt ở Nhạn Châu.
Nhạn Châu giáp giới Bắc Mạc, thổ địa cằn cỗi, mấy năm liên tục bị người Bắc Địch quấy nhiễu. Vốn rất bần cùng. Nhưng không biết Bắc Chiến Vương có cái vận mệnh gì. Ở Nhạn Châu đào ra quặng sắt. Đại Nghiệp trước đây tổng cộng có ba quặng sắt. Hiện giờ phát hiện thêm một quặng, tất nhiên An Khánh Đế vui vô cùng.
An Khánh Đế sa vào hưởng lạc, quốc khố dần nghèo đi, ông liền đánh chủ ý lên quặng sắt.
Ai biết Tiêu Chỉ Qua lại lấy lý do binh sĩ bá tánh Nhạn Châu thủ thành gian nan, xin An Khánh Đế khai ân thu tám phần quặng sắt xây dựng tường thành phòng ngự cho Nhạn Châu. Lúc ấy vừa qua đông, tướng sĩ bá tánh toàn thành Nhạn Châu tử thủ thành trì tổn binh hao tướng, Tiêu Chỉ Qua dâng tấu chương, An Khánh Đế đành bất đắc dĩ đồng ý.
Đồng thời lại hung hăng ghi sổ Tiêu Chỉ Qua.
Rất nhiều năm, An Khánh Đế nhớ đến việc này thì càng không vừa mắt Tiêu Chỉ Qua hơn. Hiện giờ nghe nội thị nói Bắc Chiến Vương phi vừa tiêu hơn một trăm vạn lượng bạc, An Khánh Đế càng bất mãn, mới cố ý mượn đề tài trên cung yến.
An Trường Khanh nhíu mày, đang muốn đứng dậy giải thích. Lại bị Tiêu Chỉ Qua giữ tay. Hướng y hơi lắc đầu, Tiêu Chỉ Qua đứng dậy khom người nói: “Phụ hoàng minh giám, việc này do nhi thần bày mưu đặt kế làm.”
An Khánh Đế nhướn cao mày, tay gõ lên bàn một cái, hừ một tiếng nói: “Vậy càng làm càn.”
Mọi người đều nín thở ngưng thần, tiếp tục xem.
Lại thấy Tiêu Chỉ Qua không đổi sắc mặt nói: “Trước đó vài ngày nhi thần đến đại doanh ngoài thành, vô tình gặp được một đạo nhân điên. Đạo nhân điên nói kiếp trước nhi thần sát nghiệt quá nặng, e sẽ liên luỵ người thân cận, cần làm một việc thiện cứu ngàn vạn người mới có thể hóa giải sát nghiệt, tích phúc vì người thân. Sau đó ông ta lại nói Nghiệp Kinh sắp chịu tuyết tai quấy nhiễu, bảo nhi thần sớm chuẩn bị, tiêu trừ sát nghiệt.”
“Đạo nhân điên kia nhìn điên điên khùng khùng, nhưng không giống người thường. Nhi thần vốn định đưa người về thẩm vấn, ông ta lại bay đi biến mất vô tung. Nhi thần thấy huyền diệu, mới bán tín bán nghi, mệnh Vương phi tích trữ nhiều đồ mùa đông như vậy.”
An Khánh Đế hết lòng tin theo Đạo giáo, mấy năm nay tìm tiên hỏi đạo không biết mời bao nhiêu đạo sĩ đến Nghiệp Kinh. Càng có tiên sư Đạo giáo ở trong cung luyện chế đan hoàn. Bây giờ nghe Tiêu Chỉ Qua nói vậy, quả nhiên mặt lộ vẻ ngập ngừng.
Thái tử ôn nhuận cười, tựa vô tình nói: “Tiên sư tới vô ảnh đi vô tung, lại có thể tính ra sắp có đại tai, người tài ba như vậy, vì sao không trực tiếp báo cho phụ hoàng, ngược lại đi tìm nhị đệ?”
An Khánh Đế còn đang do dự quả nhiên sắc mặt khẽ biến.
Tiêu Chỉ Qua trầm giọng nói: “Sát nghiệt ở thân ta, tất nhiên nên do ta tiêu trừ. Hà tất làm phiền phụ hoàng.”
Tam hoàng tử bĩu môi nói: “Cũng chưa chắc đạo nhân điên nói thật, nói không chừng thật sự là người điên.”
“Thà tin có, không thể không tin.” Tiêu Chỉ Qua liếc gã một cái: “Sao dám lấy an nguy của người thân và Nghiệp Kinh làm trò đùa?”
An Khánh Đế thấy huynh đệ ba người có đủ cách nói, xua tay nói: “Thôi, nếu Lão Nhị đã phòng mấy thứ này. Chỉ cần chờ đông qua đi sẽ rõ ràng.”
Ông vừa nói như vậy, Thái tử và Tam hoàng tử không dám nói nữa, Tiêu Chỉ Qua cũng ngồi xuống.
An Trường Khanh không ngờ hắn lại nghĩ ra lý do thoái thác che dấu cho mình, còn ôm hết trách nhiệm lên người, nhất thời vừa cảm động vừa chua xót. Nhưng giờ không phải lúc tiện nói chuyện, chỉ có thể liên tiếp gắp đồ ăn vào chén cho hắn
***
Một canh giờ sau, yến hội ngừng. An Khánh Đế mang theo mỹ nhân trở về nghỉ ngơi, chư vị đại thần cũng từng người tan đi.
An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua ra ngoài, trên đường lại gặp phải An Tri Khác và Lý thị. Trước đó bọn họ đi muộn, cũng không đến nói chuyện với An Tri Khác. Hiện tại đụng phải, không thể làm như không thấy.
An Trường Khanh tiến lên chào hỏi: “Phụ thân, mẫu thân.”
An Tri Khác thấy y liền mắt không phải mắt mũi không phải mũi* mà “ừ” một tiếng. Nhưng thật ra Lý thị cười ngâm ngâm đồng ý, dịu dàng mở miệng nói: “Hôm nay ăn tiệc ngươi cũng không ở, có mấy nhà phu nhân nghe nói Nhàn Ngọc lui hôn, đều đang hỏi đâu.”
(*Mắt không phải mắt mũi không phải mũi: ý chỉ nhìn không vừa mắt)
“Trong đó có mấy người mẫu thân thấy cũng được, đang muốn hỏi Vương phi.”
An Trường Khanh nhướn mày, không tin Lý thị có lòng tốt tìm chồng cho An Nhàn Ngọc: “Ồ? Là những nhà nào?”
Lý thị liền rủ rỉ nói.
Mấy con cháu nhìn gia thế xác thật đều không tồi, nhưng An Trường Khanh dựa vào ấn tượng đời trước, biết mấy tên mà Lý thị nói đều là kẻ suốt ngày đùa chó vuốt mèo, ra vào thanh lâu quán rượu ăn chơi trác táng.
“Phiền mẫu thân nhọc lòng rồi, chọn được mấy người nhưng đều ăn chơi trác táng.” An Trường Khanh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lý thị cười nói: “Công tử nhà ai không thích chơi chứ? Chờ thành hôn dĩ nhiên sẽ hồi tâm.”
An Tri Khác bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Sớm bảo bà không cần nhọc lòng, bây giờ Vương phi chủ ý quá lớn. Ngay cả hôn sự của muội muội cũng muốn nắm chặt trong tay.”
An Trường Khanh không cam lòng yếu thế, cười lạnh nói: “Ta mặc kệ, nếu lại đến Trương Tuyển Thư Lý Tuyển Thư, Ngọc Nhi nên tìm ai tố khổ đây? Ta không cầu Ngọc Nhi gả đến hiển hách, chỉ cầu cho muội ấy tìm được phu quân có thể che chở muội ấy thôi. Nếu mẫu thân không có thời gian, thì không cần nhọc lòng.”
Gương mặt đoan trang của Lý thị nứt một tia, sắc mặt An Tri Khác càng khó coi, trừng mắt nhìn Lý thị một cái, phất tay áo mà đi.
Người xung quanh mịt mờ xem náo nhiệt đều duỗi dài cổ, đợi đối diện ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chỉ Qua, vội vàng thu về, giả bộ ngắm cảnh.
Thái tử phi cách đó không xa thấy một màn này, thu liễm biểu tình, chậm rãi đi đến phía hai người. Thái tử phi vừa mới hai mươi, là mỹ nhân vô cùng xinh đẹp. An Trường Khanh thấy nàng đến, vội vàng hành lễ.
Thái tử phi cười nói: “Không cần đa lễ. Vốn cho rằng hôm nay có thể nói chuyện với Vương phi, không ngờ Vương phi lại đi theo nhị đệ.”
An Trường Khanh không biết nàng trong hồ lô bán thuốc gì*, đành cười nói: “Vương gia sợ ta đến sẽ quấy nhiễu nhã hứng của các phu nhân.”
(*Trong hồ lô bán thuốc gì: tỷ dụ không biết đối phương có âm mưu gì)
Thái tử phi chuyển ánh mắt, nhìn hắn một cái, lại nói: “Ta thân là trưởng tẩu, lần đầu gặp cũng không mang quà gặp mặt. Nghe Thái Tử nói Vương phi thích rượu tuyết mai trong tiệc, liền kêu người chuẩn bị một ít.” Nói rồi đưa tay cầm giỏ nhỏ trong tay thị nữ phía sau, giao cho An Trường Khanh.
An Trường Khanh ngoài miệng nói cảm tạ, trong lòng lại cân nhắc câu “Nghe Thái tử nói……”.
Có liên quan gì đến Thái tử?
Hai người ngươi tới ta đi khách sáo một phen, Thái tử phi liền xoay người rời đi.
An Trường Khanh xách giỏ rượu, lông mày vặn đến như bánh quai chèo. Chờ lên xe ngựa, mới như phỏng tay ném giỏ nhỏ sang một bên, không thể hiểu được hỏi Tiêu Chỉ Qua: “Thái tử phi có ý gì?”
Êm đẹp nhắc Thái tử làm cái gì? Hơn nữa vì sao Thái tử biết y thích uống rượu này?
Thấy y gấp không chờ nổi mà ném rượu, sắc mặt Tiêu Chỉ Qua vừa nổi lạnh mới hòa hoãn một ít. Ánh mắt u ám không rõ nói: “Thái Tử háo sắc, thích nhất sưu tập đủ loại mỹ nhân.”
Lúc đầu An Trường Khanh không rõ: “Không nhìn ra nha? Ta còn nghe người ta nói hắn và Thái Tử Phi vô cùng ân ái mà.”
Tiêu Chỉ Qua lộ vẻ mỉa mai: “Hắn che giấu rất tốt, lại có Thái tử phi che cho hắn. Đương nhiên không ai biết.”
An Trường Khanh còn muốn nói gì nữa, lại đột nhiên hiểu được. Tức khắc nhăn mặt, không thể tin nói: “Ngài muốn nói…… Thái tử hắn…… Coi trọng ta?”
Tiêu Chỉ Qua rũ mắt nhìn y, không trả lời thẳng, chỉ nói: “Về sau cách xa Thái tử ra, con người hắn âm độc.”
Sắc mặt An Trường Khanh lộ vẻ chán ghét, nhìn rượu Thái tử phi đưa, càng cảm thấy nổi da gà, cầm rổ nhỏ lên ghét bỏ ném ra ngoài: “Về sau ta không bao giờ uống rượu này nữa.”
Ngẫm lại đều khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Ọe, nhanh chóng nhìn lão công mấy lần để rửa mắt.
Túng Túng:…… (khóe miệng điên cuồng giơ lên)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!