Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 26: Giao binh
Tống Tụng nói không ra lời.
Y ngại không dám nhìn đôi mắt Lệ Tiêu nữa, ấn chân của hắn xuống, nói: “Ta đi xem xem bếp, chút nữa sai người đến gọi ngươi.”
Lệ Tiêu thả bờ vai y ra, ánh mắt ngắm nhìn bóng người y đi ra ngoài, mới chậm rãi thu tầm mắt lại. Hắn dời văn kiện trên bàn, phía dưới bỗng xuất hiện tranh vẽ một người bạch y, dù chưa họa mặt, vừa vặn lại hết sức gầy gò phong lưu, từ bút pháp xem, càng như ma trơi nhẹ nhàng, dường như lúc nào cũng có thể sẽ từ trên giấy nhảy xuống.
Lệ Tiêu đề bút, nhẹ nhàng thêm vài nét bút trên mặt trống không. Lúc thu tay lại, vẽ lên người mi mục như họa, nói cười yến yến, càng có mấy phần vẻ đẹp không ăn yên hỏa.
Ngón tay thon dài của nam nhân xoa đi, âm thanh thật thấp quanh quẩn trong phòng: “Ngươi cũng quay về rồi…”
Đình giữa hồ buông mành dày, một tia gió cũng không lọt vào. Tống Tụng tìm chỗ khuất gió vén một góc mành ra, sau đó nhét củi lửa, nhìn ánh lửa ngẩn người. Y thực sự quá muốn đứa bé kia, lúc đó trơ mắt nhìn nó bị đốt thành tro than trong ánh lửa, Tống Tụng trong nháy mắt chết lặng.
Y rời khỏi hoàng cung, hoảng hốt cũng không biết nhẹ nhàng bao lâu, càng không biết xảy ra chuyện gì, sau đó có ý thức, chính là lúc bị Tống Thời kéo tóc.
Tống Tụng thở dài, trong lòng y có chút bận tâm hài tử có thể không tới nữa hay không, nếu sớm biết như vậy, lúc đó còn không bằng không về đây cùng Lệ Tiêu…
Bên tai truyền đến động tĩnh cắt ngang hồ tư loạn tưởng của y, là hạ nhân bưng canh xương cùng với rau dưa và miếng thịt tới. Tống Tụng lại bảo người đi gọi Lệ Tiêu một tiếng, sau đó tự tay ôm một bình rượu.
“Điện hạ.” Mắt thấy đối phương bước vào, Tống Tụng đứng lên, đi tới giúp hắn cởi áo choàng. Y nói: “Điện hạ có ăn kiêng gì không?”
“Không ăn kiêng gì, ngược lại là có món đặc biệt thích ăn.”
“Thích ăn gì?”
Lệ Tiêu ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn y, Tống Tụng nhất thời lại bị mình não bổ đỏ thẫm mặt. Trong lòng y mơ hồ có chút mong đợi, lại chung quy không ngăn nổi ngại ngùng, theo Lệ Tiêu cùng ngồi trước nồi lẩu, thả miếng thịt vào, nói: “Tay nghề của sư phó rất tốt, thịt thái rất mỏng, rất nhanh chín.”
Trong bát Lệ Tiêu là muối trám Tống Tụng tự mình làm. Hắn liếc mắt nhìn, nói: “Tụng nhi rất chú ý ăn uống, ít có người dùng canh xương ăn lẩu.”
Cái gọi là lẩu, ăn vì tiện, đại thể hành quân đánh trận trên đường, đều sẽ làm một bình nước rót vào trong nồi, tùy tiện thêm muối ăn, ném rau dưa vào luộc qua vớt ra, có người bình thường nếu lười làm cơm, đặc biệt là loại thời tiết này cũng sẽ tụ chung một chỗ ăn lẩu, đó chính là ăn náo nhiệt.
Đến Tống Tụng ở đây, lại còn chuyên môn bỏ ra mấy canh giờ nấu canh, có thể nói rất để tâm.
“Ngoại tổ phụ ta thích ăn.” Tống Tụng dùng muôi vớt miếng thịt đã chín ra để vào chén của hắn, nói: “Ta mưa dầm thấm đất, cũng nhớ tới một ít.”
Phó Quốc Thương quả thật là nhân vật sành ăn trong truyền thuyết, bất kỳ đồ ăn nào cũng có thể làm bày trò. Bây giờ đã nhiều năm như vậy, kỳ thực danh tiếng của Phúc Hương Lâu cũng không còn tốt như trước, mà là bởi vì năm đó bảng hiệu vang dội, sinh ý vẫn hết sức náo nhiệt, nơi nổi danh phồn hoa như Càn kinh, người mộ danh đi ăn cũng rất nhiều.
Lệ Tiêu nếm một miếng thịt được nhúng nước xương hầm nhừ, vị béo thơm làm cho hắn liên tiếp gật đầu: “Mùi vị thật là không tệ, chỉ là phiền toái chút. Nếu sau này muốn ăn, giao cho sư phó để cho hắn làm là được rồi, đừng tự mình bận bịu.”
“Người cả đời bận rộn không phải là vì ăn sao? Tốn chút thời gian không tính là phiền phức.”
Lệ Tiêu nhìn y, Tống Tụng đang thả đồ ăn vào nồi, thấy thế nói: “Ta nói sai gì sao?”
Lệ Tiêu nuốt đồ ăn trong miệng, như có điều suy nghĩ nói: “Tụng nhi nói rất đúng.”
Tống Tụng gật đầu liên tục, nói: “Cái này cũng là ngoại tổ phụ ta nói, hắn nói đời người những vật khác đều sống không mang đến chết không thể mang theo, có thể ăn nhiều một miếng thì ăn hơn một miếng, chỉ có ăn được trong miệng, mới thật sự là của mình.”
Y gắp rau dưa vào bát Lệ Tiêu, bởi vì vội vàng nhúng đồ ăn và nhóm lửa, trán cũng mơ hồ chảy mồ hôi, mãi đến tận khi Lệ Tiêu mở miệng: “Gọi hạ nhân vào hầu hạ.”
“Thôi, củi thô bỏ vào có thể cháy rất lâu, gọi hạ nhân vào không dễ chịu.”
“Tụng nhi phải quen được người hầu hạ mới được.” Trong con ngươi đen nhánh của Lệ Tiêu mơ hồ trào ra một ít gì đó. Tống Tụng mím môi một cái, rụt tay về nói: “Ta không phải không quen, chỉ là… Muốn cùng điện hạ ở lâu thêm một phút chốc.”
Tim Lệ Tiêu đập chậm nửa nhịp, hắn trầm mặc để bát xuống, nuốt đồ ăn trong miệng, nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, để bản vương hầu hạ ngươi.”
Tống Tụng sững sờ, thấy hắn giơ tay nắm một cọng cải xanh ném vào, sau đó lấy muôi vớt ép xuống, hành động tuy rằng dứt khoát hẳn hoi, lại rõ ràng không giống như là cầm muôi nhúng lẩu, cũng như là cầm trường kiếm đối đầu kẻ địch.
Y phụt cười một tiếng, Lệ Tiêu nói: “Làm sao? Chẳng lẽ nhúng đồ ăn còn cần kỹ xảo?”
“Thế thì không có thật.” Tống Tụng bưng bát lên nhận rau hắn nhúng, cong môi nói: “Nếu điện hạ cảm thấy chúng ta muốn làm chuyện phiền phức này, không bằng mở một cửa hàng lẩu ở kinh thành, lúc đó lại muốn ăn thì trực tiếp đến cửa hàng là xong rồi.”
“Ít có người chỉ đi ăn lẩu.”
“Chúng ta là lẩu của cung điện, đáng ăn một lần.” Tống Tụng một mặt mong đợi và tự tin, Lệ Tiêu không nỡ làm y không vui, ôn hòa nói: “Vậy thì theo Tụng nhi.”
Hai người ăn lẩu hơi đổ mồ hôi, Tống Tụng không quen ăn cay, uống nước nhiều lần. Lệ Tiêu thấy thế, nói: “Lần tới không cần thả cay.”
“Kỳ thực ăn ngon, ta sẽ từ từ đuổi kịp khẩu vị của điện hạ.” Tống Tụng bị cay, con ngươi ướt nhẹp, hai má bị hơi nóng chưng ửng đỏ. Y ăn rất chậm, mà trong thần sắc lại mang theo một vệt nhảy nhót, hiển nhiên là thật sự rất thích.
“Ngày mai gọi người làm một cái nồi mới, ở giữa tách ra, có thể thả hai loại canh, lần tới Tụng nhi cũng không cần miễn cưỡng mình ăn cay nữa.”
Tống Tụng nhếch miệng hà hơi, đầu lưỡi phấn nộn như ẩn như hiện. Y suy nghĩ chốc lát, đôi mắt xoẹt sáng ngời: “Làm theo điện hạ!”
Ăn cơm xong, Tống Tụng buông mành, sau đó nằm trên nhuyễn tháp trong đình ấm áp, mềm vô cùng nói: “Nghỉ ngơi một hồi lại về.”
Sau khi nói xong, y chợt phát hiện mình hình như quá mức tùy ý trước mặt Lệ Tiêu, vì vậy lại ngồi dậy, nói: “Điện hạ muốn về?”
“Nghỉ ngơi một lát cũng được.” Lệ Tiêu ngồi xuống cạnh y, nói: “Muốn nằm cứ nằm, muốn ngủ cứ ngủ, bản vương trông ngươi.”
Tim Tống Tụng thịch một cái vào lồng ngực. Y chậm rãi nằm xuống, nhìn Lệ Tiêu ngồi bên cạnh, không nhịn được thò tay kéo hắn: “Điện hạ, có muốn nằm một lát không?”
Lệ Tiêu chống một tay trên giường, khom người tới gần y. Tống Tụng nhìn gương mặt tuấn mỹ này, không kìm lòng được quay mặt sang, con ngươi không chớp một cái nhìn chằm chằm hình dáng đôi môi duyên dáng. Y liếm môi một cái, bờ môi mở ra phát ra tiếng vang nhẹ nhàng. Vai chợt trầm xuống, Lệ Tiêu ấn y về: “Tụng nhi hôm nay có chút không bình thường.”
“Chỗ nào, chỗ nào không bình thường?” Tống Tụng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Lệ Tiêu thu tay về, suy nghĩ nói: “Tụng nhi có điều mong ước?”
Tống Tụng cười, nói: “Làm sao có, thành hôn với điện hạ, ta đã đủ hài lòng.”
Đương nhiên không vừa lòng! Y muốn bảo bảo! Muốn bảo bảo ấy!!
Nhưng y lại không dám để Lệ Tiêu phát hiện, dù sao quãng thời gian trước y luôn luôn từ chối Lệ Tiêu, quá rõ ràng sợ sẽ chọc cho hắn nổi giận. Lệ Tiêu thoáng nhìn y mơ hồ oan ức sau nụ cười, lại quay mặt sang chỗ y không nhìn thấy, cong môi nghiêm túc nói: “Bản vương tôn trọng Tụng nhi, không muốn khiến Tụng nhi không dễ chịu, nếu không thích củi khô lửa bốc, vậy thì theo Tụng nhi, tương kính như tân cũng rất tốt.”
Tống Tụng không hé răng.
Lệ Tiêu quay lại, cau mày nói: “Vi phu nói sai?”
“… Không, đa tạ Vương gia thông cảm ta như vậy.”
Chính y hai ngày trước mới nói, làm sao cũng không tiện lật đổ nhanh như vậy. Tống Tụng chỉ có thể chịu đựng, y không nằm được nữa, nói: “Chúng ta về đi ngủ đi.”
“Được.” Lệ Tiêu lấy áo choàng phủ thêm cho y, sau đó đưa lò sưởi tay vào trong tay y, nói: “Đi thôi.”
Bây giờ trong đêm đông ngày rất nhanh tối, vừa ra khỏi đình một luồng gió lạnh đập vào mặt. Tống Tụng rụt cổ một cái, nhìn áo khoác hắn tung bay, đi đằng trước, không thể làm gì khác hơn là ôm lò sưởi tay cùng đi cạnh hắn.
Sai vặt đằng trước nhấc đèn lồng theo, đưa họ về chính phòng. Tống Tụng thả lò sưởi tay xuống, cởi áo choàng. Lệ Tiêu giơ tay nhận, thuận tiện treo ở bức bình phong cho y, nói: “Nghỉ ngơi sớm chút, bản vương còn có chút quân vụ phải xử lý.”
Tống Tụng hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện mình muốn hỏi: “Đại doanh sao đột nhiên hỏa hoạn, việc này có gì kỳ lạ không?”
“Có chút kỳ lạ.” Lệ Tiêu nói: “Nhưng vẫn ổn, chưa có thương vong, không cần lo chuyện bên ngoài, tự có bản vương xử lý. Ngươi cần mẫn dưỡng sinh, quản lý nội phủ là được rồi.”
“Ta chỉ có tác dụng vậy sao?”
Tống Tụng hi vọng hắn có thể lại nói mấy lời lưu manh, tỷ như muốn ngươi đương nhiên là vì sinh bảo bảo vân vân, nhưng y tung mồi, Lệ Tiêu lại không tiếp. Hắn nói: “Ngươi có thể trị tận gốc bệnh của bản vương, đã là tác dụng lớn.”
Ai muốn trị bệnh cho ngươi, ta muốn sinh con cho ngươi!
Tống Tụng bị hắn dẫn đến trước giường, cau mày nói: “Trời lạnh như thế này, cũng đừng bận trễ như vậy chứ? Ta sợ điện hạ lạnh ốm.”
“Có Tụng nhi ở đây, bản vương sẽ chú ý bảo trọng sức khỏe.”
Không sinh bảo bảo thì bảo trọng sức khỏe có ích lợi gì… Tống Tụng mềm giọng nói: “Vậy cũng tốt.”
Nhìn theo Lệ Tiêu đi ra ngoài, Tống Tụng một mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm trên giường. Y trở mình, khẽ thở dài một cái. Lúc Lệ Tiêu trở lại y đã ngủ, nam nhân rón rén lên giường, ôm người vào trong lòng. Tống Tụng không cảm giác chút nào vươn mình cọ vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Lúc y ngủ như con mèo, ngón tay Lệ Tiêu cọ cọ gương mặt non nớt, có chút thỏa mãn thân thể dưỡng tốt của y.
Ngày hôm sau hai người ôm nhau tỉnh lại, Tống Tụng vừa mở mắt, thấy gương mặt tuấn mỹ của đối phương. Lệ Tiêu còn đang ngủ, hô hấp đều đặn, hơi thở hung ác giữa mi mục cũng phai nhạt rất nhiều. Tống Tụng nhìn một phút chốc, bỗng nhiên thò tay kéo kéo y phục của mình, lộ vai ra.
Bên ngoài tuy rằng lạnh, mà trong phòng lại đốt địa long, vì vậy trong giường cũng có hơi nóng, mà ngay cả như vậy, loại thời tiết này lộ vai vẫn là hơi lạnh một chút. Tống Tụng cố ý nhúc nhích một chút, lông mi Lệ Tiêu khẽ động, y mới nhắm hai mắt lại.
Nam nhân chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt là bờ vai trắng như tuyết, thuận trên bả vai là cổ mảnh khảnh và khuôn mặt khiến người tâm động.
Tống Tụng cảm giác vai của mình rơi xuống một cái tay, ngón tay có chút thô ráp, có vết chai mỏng. Trong lòng y vui vẻ, bỗng nhiên mở mắt: “Điện hạ…”
Tay trên bả vai trượt xuống, Lệ Tiêu kéo y phục lên cho y, nói: “Tụng nhi cảm thấy nóng?”
“Không.” Tống Tụng cúi đầu, nói: “Khả năng, là điện hạ ngủ rồi kéo xuống…”
“Vi phu quá phận.” Lệ Tiêu xoa xoa trán, nói: “Hay là như vậy, từ hôm nay thức trễ ta đến ngủ thư phòng, lại…”
“Không được!”
“Hả?”
“Ta, ta lạnh…” Tống Tụng ôm lấy eo hắn, chôn mặt ở trước ngực hắn, rầu rĩ nói: “Kỷ tiên sinh nói thân thể ta có hàn khí, điện hạ sưởi ấm mới ngủ được.”
Lệ Tiêu hỏi: “Kỷ tiên sinh nói?”
“Đúng vậy.”
“Kỷ tiên sinh nói trong thân thể ngươi có hàn khí, còn nói, ta sưởi ấm mới ngủ được?”
“…” Tại sao hiện tại Lệ Tiêu bắt đầu bớt lông tìm vết từng câu với y, Tống Tụng ngẩng nửa mặt nhìn hắn, nói: “Một câu cuối, là ta nói.”
Hai tay Lệ Tiêu ôm chặt y, nói: “Vậy thì sưởi ấm thêm một lát.”
Hôm nay lại mặt, tuy rằng Tống gia đã không có gì đáng giá mong nhớ, mà quy củ vẫn phải thực hiện. Lệ Tiêu ôm y một phút chốc, lại khuyên y dậy, Tống Tụng bé ngoan rời giường, nói với Lệ Tiêu: “Ta muốn chọn một đại nha hoàn.”
Lệ Tiêu không hỏi tại sao, nói thẳng: “Muốn ai chưa?”
“Ta coi Kim Hương vẫn luôn rất bận rộn cũng không tệ.”
Lệ Tiêu cười, tùy ý để y buộc thắt lưng cho mình, nói: “Ngươi có mắt tốt, đó là nha đầu hầu hạ mẫu hậu từ nhỏ với Thù cô cô, đối với bản vương cũng là trung thành tuyệt đối, vẫn luôn phụ trách ăn mặc thường ngày của chính phòng.”
Tống Tụng gật đầu, nói: “Từ trong cung đi ra, nhất định là người hiểu chuyện.”
Hai người sửa sang thỏa đáng, Lệ Tiêu gọi người qua sai bảo. Kim Hương lập tức hiểu được: “Nhận được ưu ái của Vương phi, nô tỳ nhất định dốc lòng hầu hạ.”
Lệ Tiêu tự mình đưa y đến Tống gia, ôm y từ xe ngựa xuống dưới, nói với y: “Lát nữa ta trở lại đón ngươi.”
Tống Tụng gật đầu, cùng một nhà phủ Quốc công nhìn theo hắn đi xa, đoàn người quay người vào trong nhà. Tống Thời đến cùng Tống Ca, thương thế mặc dù đã tốt lắm rồi, mà hoạt động vẫn không dễ dàng, vào cửa là dùng ánh mắt oán độc nhìn Tống Tụng. Kim Hương bên người Tống Tụng đứng lên, phân phát từng lễ vật, nói: “Những thứ này là tâm ý của Vương phi, đều là người một nhà, cũng không cần tạ ơn.”
Người chung quanh dồn dập nhìn về phía Tống Tụng, câu nói sau cùng kia, thêm vào khiến người sửng sốt.
Tống Tụng cười nhạt, đơn giản hàn huyên vài câu với họ. Tống Thời đứng cạnh bỗng nhiên đứng lên hất hết lễ vật xuống đất, cười lạnh nói: “Ôm cành vàng, cũng đề cao bản thân quá. Ai thèm lễ vật của ngươi, nếu ngươi có bản lĩnh thì cả đời đừng vào cái nhà này.”
Thần sắc Tống Tụng chưa thay đổi, bình tĩnh bưng chén trà. Kim Hương lập tức lạnh nhạt nói: “Nếu Ngũ công tử không có quy củ như vậy, chỉ sợ làm Vương phi nổi giận.”
“Hắn giận, hắn…” vai Tống Thời bỗng nhiên bị đè xuống, Tống Ca tiến lên cười nói: “Tiểu đệ không hiểu chuyện, mong rằng Vương phi không lấy làm phiền lòng.”
Nha hoàn đứng bên người hắn cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Tụng, Tống Tụng nói: “Đều là người trong nhà, không sao.”
Y quay đầu nhìn Tống Thời, ý vị thâm trường nói: “Ngũ đệ dưỡng thương lâu như vậy, có chút nóng nảy là khó tránh khỏi, sao ta tính toán mấy chuyện thế được?”
“Ngươi…” Y không đề cập tới còn được, nói đến làm Tống Thời tức điên. Cũng không ngẫm lại, vết thương trên người hắn là nhờ ai ban tặng! Sắc mặt Tống phu nhân cũng khó coi, Tống quốc công phất tay phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng, nói với Tống Tụng: “Nếu lại mặt thì đến từ đường gặp mẫu thân ngươi đi.”
Nhắc tới Phó Hương, ý cười của Tống Tụng thoáng thu liễm, bỗng nhiên có người cười khẽ một tiếng: “Phách lối cái gì, còn không phải là không còn mẫu thân à.”
Lời này như thể đâm một châm vào lòng Tống Tụng. Y quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là lục nữ nhi của Tống phu nhân, mới mười hai mười ba tuổi, cũng có mấy phần sắc đẹp, nhưng nụ cười trên mặt lại có mấy phần không có ý tốt. Tống quốc công quát một tiếng: “Trân Nhi, không được vô lễ.”
Tống Trân bĩu môi, đã thấy Tống Tụng nhìn nàng không chớp mắt. Tần thị thấy thế, lập tức đứng lên, mắng: “Tống Tụng, ngươi làm gì thế?!”
Tống Tụng nghiêng đầu, Kim Hương đột nhiên tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Tiên Hoàng hậu khi còn sống thì quy củ rất lớn, bây giờ đến phủ Quốc công một lần, xem ra là không tránh khỏi phải dạy một phen cái gì là quy củ.”
Nàng nhắc tới tiên Hoàng hậu, trong đôi mắt Tần thị nhất thời xẹt qua một vệt kinh hoảng. Bên kia, Tống Trân đã bị kéo đi ra, trên mặt nàng chỉ thấy tức giận không thấy sợ hãi, “Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn dám đánh ta?!”
Nàng vừa nói xong, Kim Hương lên trước một bước, tát mạnh một cái. Nàng ta rát mặt, phẫn nộ nhìn nàng: “Ngươi dám, ngươi lại dám…”
Tần thị cũng phẫn nộ tiến lên, lại bị một thanh kiếm kề trên cổ. Nàng dừng bước lại, ánh mắt lướt qua Bạch Nham nhìn về phía Tống Tụng: “Thả Trân Nhi ra, Tống Tụng, ngươi dám đánh nàng, ngươi điên rồi sao?”
Nàng vừa mới nói xong, Kim Hương lại tát thêm một cái lên mặt Tống Trân. Bầu không khí trong phòng trong khoảng thời gian ngắn cực kì căng thẳng. Tống Trân trợn tròn cặp mắt, rít gào: “Mẫu thân —— “
“Chát!” Kim Hương vẫn đánh tới khi nàng rơi lệ đầy mặt, không dám nói lời nào mới mở miệng nói: “Ngươi nha đầu như vậy, ta thấy quá nhiều, hôm nay thay Vương phi quản giáo, cũng là vì ngày sau ngươi xuất giá không làm nhục môn đình.”
Nàng dứt lời, liếc nhìn Tống Thời, khẽ cười nói: “Còn có vị tiểu công tử này, ngày sau nếu muốn lập nghiệp, vẫn phải là học tập nhị công tử một phen mới được, cũng đừng nói tới ngày họa từ miệng mà ra, chọc họa sát thân cho phủ Quốc công.”
Ánh mắt nàng sắc bén, đột nhiên đối mặt với Tống quốc công, càng làm lòng hắn thình thịch lên. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tần thị nhìn thân ảnh cao gầy của Kim Hương, hoảng hốt nhớ tới tình cảnh năm đó mình tiến cung thăm tỷ tỷ, bởi vì nói năng lỗ mãng bị Thù cô cô bên cạnh tiên Hoàng hậu đè xuống đất trách đánh.
Khi đó Tần Thanh Hà vẫn chỉ là Quý phi, trước mặt Hoàng hậu uy nghiêm, cũng chỉ có thể quỳ gối một bên, trơ mắt nhìn nàng bị vả miệng. Đợi đến khi muội muội bị phạt xong, nàng thậm chí còn ôn thanh cung tiễn Hoàng hậu rời đi.
Trong giây lát này, trên người Kim Hương dường như đan xen hai bóng người Thù cô cô và tiên Hoàng hậu, khí thế bức người, càng làm Tần thị trong khoảng thời gian ngắn rùng mình một cái.
Ngón tay Tống Trân run run bưng mặt của mình quỳ trên mặt đất, nước mắt không ngừng trào ra.
Tống Tụng rốt cục chuyển động. Y đứng lên, Kim Hương lập tức thu liễm khí thế, yên tĩnh lùi tới bên cạnh y. Chỉ thấy y chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Trân, Tống Trân bị doạ cả người run rẩy: “Đại ca ca… Ta sai rồi, ta không nên lấy di nương nói bậy, ngươi, ngươi tha cho ta đi hu hu…”
“Di nương?”
Nàng đột nhiên nhớ tới thân phận của Phó Hương, vội đổi giọng: “Mẫu thân, là mẫu thân!”
Tống Tụng ôn hòa đỡ nàng dậy, ôn nhu nói: “Hôm nay vi huynh phạt ngươi, cũng là vì ngươi, nói ta một câu không quan trọng, nếu ngày nào không cẩn thận chọc quý nhân khác, không chỉ là vả miệng đơn giản như vậy.”
Y hư tình giả ý động viên, Tống Trân cũng chỉ có khóc lóc đáp ứng.
Đợi đến khi Tống Tụng đi từ đường bái mẫu thân, bầu không khí trong phòng mới đột nhiên khôi phục. Tống Trân lập tức ngồi dưới đất bắt đầu khóc rống, trong phòng loạn tung lên trong nháy mắt.
Tống quốc công ngồi trên ghế, thần sắc phức tạp nhìn trò khôi hài trước mặt. Cái nhà này, rốt cuộc là làm sao biến thành như vậy… Các nhi nữ mỗi người đều không hiểu chuyện như vậy, rõ ràng năm đó lúc còn Phó Hương và lão thái quân cũng không phải như thế.
Hắn là người rất dễ dàng buồn lo vô cớ, bằng không cũng sẽ không dưới tình huống biết rõ ngoại tôn tử của Thái sư là Thái tử còn lấy Tống Tụng đi đút lót Lệ Tiêu. Dưới cái nhìn của hắn, nịnh bợ Thái tử không trọng yếu, dù sao có Tần thị, Thái tử đắc thế phủ Quốc công cũng sẽ không có tổn thất. Thế nhưng một khi Lệ Tiêu đắc thế, vậy phủ Quốc công có thể sẽ cùng gặp xui xẻo.
Hắn sớm chuẩn bị hai tay, lại không nghĩ rằng ma xui quỷ khiến nâng Tống Tụng đến chỗ cao. Mà hôm nay Kim Hương nói đích xác cũng “trúng chỗ đen”, con của mình không có quy củ, hung hăng càn quấy còn ghen tị như Tần thị, thật sự không rước lấy mầm họa cho nhà sao?
Đi ra từ từ đường, Tống Tụng nhìn Kim Hương, nói: “Ngươi và Tần thị, có thù cũ gì?”
Kim Hương nói: “Vương phi biết quãng thời gian trước tại sao Vương gia phát rồ không?”
Việc này Tống Tụng cũng từng nghĩ tới, y thấp giọng nói: “Tiên Hoàng hậu?”
Kim Hương lập tức gật đầu, nói: “Vương phi quả nhiên thông tuệ. Tần Ninh Tần tướng quân là nhi tử của Tần Tương, năm đó là Thống lĩnh tả vệ Ngự lâm quân. Hắn từng có một thuộc hạ trung thành, đến từ Đức Châu, sau đó bởi vì phạm lỗi thoái ẩn hồi hương, thượng bẩm điện hạ sai người tìm người, chính là tới từ Đức Châu.”
Tần Ninh là đại đệ đệ của Tần Hoàng hậu, cũng là Nhị huynh của Tống phu nhân. Nếu như nói năm đó cái chết của tiên Hoàng hậu xác thực có liên quan đến Tần Hoàng hậu, vậy Tần Ninh làm thủ lĩnh tả vệ Ngự lâm quân tất nhiên sẽ là đồng lõa. Tống Tụng hồi tưởng một đôi phụ tử bị lăng trì sống, lòng đột nhiên thanh minh.
Chẳng trách ngày ấy Lệ Tiêu điên thành như vậy, nghĩ là vị nhân sĩ Đức Châu tiết lộ cái gì làm cho hắn không thể nào tiếp thu được. Người kia, xác định tiên Hoàng hậu là Lệ Tiêu giết, hay là… thẳng thắn tất cả?
Trong đầu y ngắn ngủi rối loạn nháy mắt, lại nhìn về phía cô nương chẳng hơn mình mấy tuổi, hơi xúc động: “Ngươi và Thù cô cô…”
“Nàng và ta như mẹ con ruột.” Kim Hương trong chớp mắt đáy mắt đầy nước, Tống Tụng cũng không nói gì thêm.
Nghe nói Thù cô cô và tiên Hoàng hậu thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, là nha hoàn hồi môn của nàng, quan hệ như chị em ruột. Tiên Hoàng hậu qua đời không lâu, Thù cô cô cũng bệnh mất đi, chẳng trách vừa rồi Kim Hương khí thế đại sát tứ phương, đoán chừng là những năm này nhẫn nhịn.
Giương mắt nhìn hạ nhân phía trước, chỉnh lý dòng suy nghĩ, y nói với Bạch Nham: “Hai ngày nay ngươi phái người theo dõi Tống Thời.”
Thời gian muộn chút Lệ Tiêu tới đón Tống Tụng trở lại. Hai người ngồi trong xe ngựa, Tống Tụng nói chuyện Kim Hương với Lệ Tiêu, che giấu bộ phận liên quan đến tiên Hoàng hậu, bởi vì sợ Lệ Tiêu bị kích thích.
Lệ Tiêu gật đầu, nói: “Kim Hương có thể yên tâm dùng, Bạch Nham cũng là người trung thành.”
“Tống Thời xưa nay thương yêu Tống Trân muội muội này, ta đoán hắn sẽ không cam lòng.”
Lệ Tiêu suy tư chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Tụng nhi biết hôm nay bản vương vào triều trải qua cái gì?”
Tống Tụng nghi hoặc, Lệ Tiêu êm tai nói.
Hai ngày trước quân doanh hỏa hoạn, tuy rằng Lệ Tiêu đúng lúc đuổi đến không ai tử vong, nhưng bởi vì đại doanh bị hủy một chút, chỗ ở của nhóm vệ binh cũng giảm bớt, vì vậy có người nhân cơ hội mượn binh của Lệ Tiêu, nói có thể chăm sóc thay. Đề cập chuyện này, là Phó Chiêu thủ lĩnh thành phòng doanh Đông vệ.
Lòng Tống Tụng hơi hơi trầm xuống, trong lòng biết đây là có người mượn cơ hội lấy binh lực của Lệ Tiêu, y hỏi: “Điện hạ làm như thế nào?”
“Nếu hắn nguyện ý vì ta nuôi quân, chuyện tốt như vậy, vì sao ta không đáp ứng?”
Tống Tụng ngạc nhiên nói: “Ngươi không sợ…”
“Đưa ngươi tới một nơi.”
Xe ngựa một đường ra khỏi hoàng thành, dần dần đi tới quân doanh đóng quân ngoài thành. Lệ Tiêu ôm y xuống, Tống Tụng cùng hắn một đường đi tới, ven đường không ít người chào hỏi họ. Dần dần đến một phòng, Lệ Tiêu bỗng nhiên dừng bước lại, chỉ nghe bên trong có người nói: “Vương gia lúc này thực sự là tiền mất tật mang, quãng thời gian trước mới thu nạp những kẻ ngu ngốc kia ngoại trừ biết ăn còn biết cái gì? Bây giờ trại bị đốt, nếu ta nói, đánh đuổi hết họ đi, như vậy không phải ở đủ à?”
“Vương gia dụng binh như thần… Chiêu thu những người này tự nhiên có đạo lý của hắn.”
“Nuôi nhiều heo như vậy có thể có đạo lý gì?!”
Tống Tụng nghe mấy câu, đột nhiên bừng tỉnh. Lệ Tiêu che ngón tay trên môi của y, ôn thanh nói: “Đừng dọa họ.”
Tống Tụng nhất thời bật cười, y phát hiện lúc Lệ Tiêu không phát điên, thật ra là người rất đáng yêu. Nhìn xem, nào có hạ cấp lén lút nói xấu trưởng quan, trưởng quan còn sợ mình dọa bọn họ.
Y ngoan ngoãn bị lôi đi, sắc mặt Bạch Nham đã hơi có chút biến ảo.
Tống Tụng lại bị Lệ Tiêu kéo đến một chỗ, bên trong giáo trường rộng lớn, y thấy được một đám nam nhân có chiều cao chín thước, cao lớn vạm vỡ. Bọn họ cơ hồ mỗi người đều có khí thế thái sơn áp đỉnh, trên dưới một trăm người. Tống Tụng xem ngạc nhiên cực kỳ: “Này, đây là…”
“Đây là một nhánh binh quãng thời gian trước bản vương thu.”
Chẳng trách hai phó quan kia lén lút nói nói xấu hắn, những người này ngày lạnh cũng không mặc nhiều quần áo, mỗi người đều có một thân mỡ, thời điểm rèn luyện tiếng như sấm, còn có người thỉnh thoảng mệt co quắp ngã xuống đất.
Tống Tụng trong nháy mắt nghĩ tới kiếp trước, cái gọi là Phong Vương nuôi binh điên. Dưới tay Lệ Tiêu có một đội binh, gọi là Thao Thiết. Thời điểm hắn vừa bắt đầu thu nhận, chọn lựa tất cả người trời sinh lực lớn vô cùng, cốt cách cường tráng, sau đó trải qua một phen huấn luyện, đám người kia càng là hung thần ác sát, cơ bắp cả người cơ hồ đều có thể làm hộ giáp, lên chiến trường thuận buồm xuôi gió, như Thao Thiết hung tàn khát máu thành tính, như ma quỷ giáng thế.
Hóa ra, những người này là mô hình Thao Thiết sao?
Tống Tụng không nhịn được nói: “Điện hạ nhìn trúng thần lực trời sinh của họ?”
“Ngươi nói trúng trọng điểm.” Lệ Tiêu nói: “Lần này giao binh, là vì bọn họ biết ăn.”
“…” Dù là Tống Tụng, nhất thời cũng có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn. Lệ Tiêu kéo tay y, nói: “Đám người kia ăn quá nhiều, cho nên khoảng thời gian này vẫn luôn là bản vương tự móc bạc túi trợ cấp quân dụng. Bây giờ lều trại bị thiêu, ngươi nói có đúng là chuyện tốt không?”
Tống Tụng há to miệng, hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ điện hạ, sớm đã biết có người sẽ…”
Đúng rồi, đại doanh hỏa hoạn buổi tối, làm sao sẽ không có ai thương vong, trừ phi Lệ Tiêu đã biết trước, sớm tránh khỏi việc này.
Y bỗng nhiên vỗ tay một cái, hai tay giơ ngón tay cái lên, đôi mắt sáng quắc tỏa sáng, nói: “Chuyện tốt, chuyện cực tốt!”
Năm đó y cũng mơ hồ nghe nói, lúc Lệ Tiêu huấn luyện đội quân này không ai xem trọng, còn tự mình móc rất nhiều bạc, bây giờ có người nguyện ý vì hắn nuôi quân, còn không phải chuyện tốt sao. Đám người kia tuy rằng thân thể cường tráng, nhưng bởi vì ngoại hình không phù hợp thẩm mỹ làm lính mà lần này đi quân doanh của người khác, chỉ sợ sẽ gặp càng nhiều xa lánh. Đã như thế, đây cũng có thể tính là chuyện tốt.
Y không thể chờ đợi được nữa nói: “Điện hạ chuẩn bị khi nào giao binh?”
“Ngươi muốn đẩy tài sản nhà chúng ta ra ngoài?”
“Ngược lại đám người kia là lính của chúng ta, lúc đó ngài còn có thể đi thăm bất cứ lúc nào. Nếu có người bắt nạt họ, ngươi an ủi bọn họ một chút, đám Thao Thiết cường tráng này… Ngày sau nhất định sẽ trung thành tuyệt đối với điện hạ.”
Đây là chuyện kiếp trước y nghe qua, đám người kia cũng từng cực kì tự ti, mà cho tới nay, chỉ có Lệ Tiêu xem trọng bọn họ. Cho nên sau này bọn họ chỉ nghe một mình Lệ Tiêu điều khiển, cho dù là binh phù cũng coi như cái rắm.
Lệ Tiêu ôm eo y kéo qua, nói: “Tụng nhi nhìn trúng thân thể bọn họ?”
“…” Người này làm sao không chính trực nổi một giây!
Tống Tụng đỏ mặt muốn lui lại, lại nghĩ đến bảo bảo của mình, lại dán dán vào hắn, mềm giọng nói: “Cường tráng cỡ mấy, cũng không như điện hạ.”
Lệ Tiêu thuận thế khom lưng lại đây, phía sau chợt truyền đến một tiếng cắt ngang: “Ha ——!”
Doạ Tống Tụng nhanh chóng lui lại, y quay người đi được hai bước, lại nói: “Đúng rồi, hai ta rõ ràng đang nói chuyện Tống Thời, làm sao đột nhiên nhắc tới cái này? Chẳng lẽ điện hạ có kế sách gì?”
“Phó Chiêu có nhi tử.” Lệ Tiêu đi theo bên cạnh y, ý vị thâm trường nói: “Từng là đồng môn với Tống Thời, hai người có quan hệ thân thiết.”
Tống Tụng lóe con mắt lên, nhất thời sáng tỏ. Y nhìn Lệ Tiêu, nói: “Hồ ly tinh.”
Lệ Tiêu: “…”
Ngay lúc này, có người chạy vội tới, nói với Lệ Tiêu: “Thành phòng doanh Đông vệ Đô úy phụng mệnh đến đây lấy binh của chúng ta!!”
Lệ Tiêu nói: “Đi xem xem.”
“Vương gia!” Lệ Tiêu bỗng nhiên bị gọi lại, Tống Tụng cùng xoay mặt, chỉ thấy trong ánh mắt người thông báo kia mang theo vài phần ai oán, một đại lão gia, như thể lúc nào cũng có thể sẽ khóc lên: “Chúng ta vẫn luôn cùng ngài núi đao biển lửa, bây giờ, ngài muốn giao chúng ta ra thật sao?”
Bạch Nham đứng cạnh nghe rõ ràng đối thoại của phu phu vừa rồi, tiến lên hai bước, tiến đến bên tai người kia nói câu gì. Đối phương đột nhiên đứng thẳng, nói: “Vương gia anh minh ——!”
Bọn họ một đường đi tới, phòng thành doanh Đô úy đã lập tức xuống ngựa, thấy Lệ Tiêu là tiến lên hành lễ, giữa hai lông mày mang theo vài phần tiểu nhân đắc chí: “Tham kiến Vương gia, phó tướng quân nói, vì phòng ngừa Vương gia không nỡ thân binh, lệ sái tuyết địa(*), đặc biệt lệnh cho hạ quan tự mình đến tiếp.”
(nước mắt rơi đầy đất)
Tống Tụng thầm nghĩ, đợi chút nữa bảo đảm không chắc ai lệ sái tuyết địa.
Y nhìn nam nhân trước mặt, thần sắc còn có mấy phần u sầu thật, kỹ năng diễn xuất có thể nói thượng thừa. Hắn không để ý tí nào người kia, nhìn qua tâm tình không tốt nói: “Đi gọi binh của Hoàng phó quan tới tập hợp.”
Một bên có một phó quan kinh ngạc thốt lên: “Vương gia?!”
Phòng thành doanh Đô úy cong cong môi, hắn biết Hoàng phó quan trước mặt Lệ Tiêu cũng là người tâm phúc. Hắn biết rõ Lệ Tiêu sẽ không giao tinh nhuệ chân chính ra, mà không đáng kể, càng là lính tôm tướng cua, càng dễ tẩy não. Đến lúc đó trở lại, đám binh kia xác định lại chính là người của Phòng thành doanh.
Vị phó quan kinh hô xong, một đám người bỗng nhiên đồng loạt hành lễ với Lệ Tiêu, nước mắt lưng tròng hô to: “Vương gia anh minh ——!”
Đô úy: “???”
Không phải chứ, phản ứng của đám binh này sai sai.
Chap này 6000 chữ, tui soi từng chữ sắp gãy cả lưng (; ̄Д ̄)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!