Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 28: Kiêu căng
Trong Tống phủ, thương thế của Tống Thời đã khỏi hẳn, chuẩn bị xuất môn tản bộ. Nói là tản bộ, kỳ thực trong lòng hắn đã có tính toán. Từ sau khi Tống Tụng rời khỏi Tống phủ mang đi không ít tài sản, bởi vì trước đó giá lễ của Phó Hương từ lâu bán thành tiền không ít, phủ Quốc công trong âm thầm bù đắp không ít.
“Thằng tiện chủng đó, thậm chí ngay cả Phúc Hương Lâu cũng đoạt đi rồi!” Hắn mặt âm trầm một đường đi về trước, rõ ràng chỉ mới dáng dấp thiếu niên, lại như là hung thần chuyển thế, chuyển qua chỗ ngoặt, chợt có một kẻ không có mắt kéo lấy hắn: “Tiểu công tử quý giá quá, xem ngài giàu có như thế, trong nhà khẳng định có không ít chuột đúng không?”
Mặt Tống Thời tối sầm lại, “Cút xa một chút.”
“Mua một bao thuốc đi.” Ông lão kia nói: “Tiểu lão nhân thật sự là hết cách, nữ nhi trong nhà bị bệnh, không có tiền mua thuốc, chỉ có thể lấy thuốc chuột tổ truyền tự chế ra, nhưng nhà nghèo căn bản không có chuột. Công tử, xin ngài thương xót, mua một bao thuốc chuột đi!”
“Các ngươi sững sờ làm gì? Đánh chết lão già này cho ta!” Gia đinh phía sau Tống Thời nhanh chân đi ra, ông lão kia vừa thấy điệu bộ này, lập tức mặt trắng bệch, lòng bàn chân bôi dầu chuồn đến là nhanh. Tống Thời nhìn thân ảnh chạy trối chết, hơi hơi cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, một đường đến Phúc Hương Lâu. Hắn lại lại gặp được ông lão kia, quấn lấy không phải ai khác, chính là Tống Tụng: “Vị công tử này, ta xem ngài mắt ngọc mày ngài quần áo bất phàm, trong nhà khẳng định rất nhiều lương thực, nuôi không ít chuột. Công tử, đây là thuốc chuột tổ truyền nhà ta, bảo quản thuốc sạch chuột trừ, làm kho lúa từ đây sạch sành sanh, không còn con chuột nào! Công tử, mua một bao đi!”
Tống Thời trốn ở bên cạnh, nhìn thấy Tống Tụng từ trong tay gã sai vặt bên người nhận bạc, đưa cho ông lão kia, ngữ khí ôn hòa nói: “Lão nhân gia, đây là chỗ ăn cơm, ngài muốn bán thuốc qua bên kia, cũng đừng không cẩn thận vẩy ra làm khách của tiểu điếm chúng ta đụng phải, vậy chúng ta nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Lão già nói cám ơn liên tục, nói: “Thuốc, thuốc cho ngài.”
“Được rồi.” Tống Tụng nhận, được người đỡ lên xe ngựa, chậm rãi rời đi.
Tống Thời đi ra, nhìn chằm chằm lão đầu bán thuốc kia, một mặt suy tư. Đột nhiên, hắn xoay mặt thấy một bóng người quen thuộc, người kia lảo đảo từ bên trong chạy đến, hai má uống ửng đỏ, vẫn còn đang ngẩng đầu rót rượu vào miệng.
“Phó Minh…”
Bên cạnh hắn có một phụ nhân chen miệng nói: “Phó công tử này ba ngày hai lần đến Phúc Hương Lâu uống rượu, lần trước ở trên phố lớn ấy, ta còn nghe được hắn gọi tên một nữ nhi nói xin lỗi nàng cái gì, đáng thương quá.”
Mặt Tống Thời nhất thời trầm xuống.
Tống Tụng thừa dịp xe ngựa trở lại, trên đường vào một tửu lâu, lúc đi ra bỗng nhiên bất ngờ gặp một người. Y lúc này cười nói: “Lục hoàng đệ.”
Người kia là Lục hoàng tử Lệ Vân, hắn thấy thế cũng xuống ngựa, chắp tay thi lễ với Tống Tụng: “Đại hoàng tẩu, hoàng tẩu đây là…”
“Ta bây giờ tiếp nhận Phúc Hương Lâu, đang đi thị sát.” Tống Tụng nói: “Lục hoàng đệ là…?”
“Ta bây giờ ở Đại Lý tự học phá án, lần này có người báo án, đang muốn ra khỏi thành đi điều tra tình huống.”
“Cái này cũng là ta đường đột.” Tống Tụng vội tiễn: “Đi đường cẩn thận.”
Lệ Vân thi lễ với y, phi ngựa tiếp tục đi, Tống Tụng cũng lần thứ hai ngồi lên xe ngựa.
Lệ Vân một đường tiến về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy có một lão già đang bị mấy người đấm đá. Hắn hơi nhướng mày, bước nhanh xuống ngựa, mắng: “Dừng tay!”
Mấy người kia là binh sĩ tuần thành, thấy hắn vội vàng hành lễ. Lệ Vân nghiêm mặt bảo thủ hạ nâng người kia dậy, trầm giọng nói: “Tại sao đánh đập người già?”
Mấy người hành lễ trước, giải thích: “Cũng không trách chúng ta… Là tên này, la hét bán thuốc chuột khắp nơi, bán đến cả cửa tửu lâu, đây là vài chủ quán bảo đuổi.”
Lão già bán thuốc chảy nước mắt đứng ở bên cạnh, cùng lúc xe ngựa Tống Tụng dừng lại, ló đầu nhẹ giọng nói: “Bên ta mới ở Phúc Hương Lâu cũng thấy ông già này, còn đặc biệt nhắc nhở đừng tiếp tục đến cửa tửu lâu bán thuốc.”
Lệ Vân cau mày liếc mắt nhìn ông già, nói: “Tuy nói bán thuốc chuột, đến cửa tửu lâu xác thực không thích hợp, nhưng các ngươi cũng không thể đánh đập bách tính. Quay về mỗi người lĩnh mười gậy, lát nữa bổn cung sẽ đích thân đi tuần tra doanh xác nhận.”
Mấy binh sĩ vội vàng tạ ân lui ra, ông già kia cũng khóc sướt mướt nói: “Đa tạ Lục điện hạ! Điện hạ, lão nhân cũng là thực sự hết cách, trong nhà có một nữ nhi bệnh nặng liệt giường, ta cũng chỉ có mấy gói này, nhà nghèo không có chuột, ta chỉ có thể đến đây thử vận may, xem có thể bán chút ngân lượng, chữa bệnh cho nữ nhi không!”
Lệ Vân liếc mắt, hạ nhân bên người lập tức tiến lên, nói: “Lão nhân gia đứng lên trước, ta đưa ngài đến y quán khám, lại theo ngài đi thăm nữ nhi. Nếu như chỉ thiếu bạc, điện hạ chúng ta nhất định sẽ giúp tới cùng.”
“Đa tạ, đa tạ điện hạ!” ông lão lấy thuốc ra, nói: “Điện hạ, đây là thuốc, bảo đảm sạch chuột, không sinh chuột con, từ đây kho lúa nhà ngài khẳng định sạch sành sanh!”
Lệ Vân nhận lấy thuốc, ánh mắt còn nghi vấn, chợt nghe Tống Tụng nói: “Cõi đời này nhiều người đáng thương như vậy, điện hạ chẳng lẽ muốn mỗi người đều lo đến cùng?”
“Đại hoàng tẩu chê cười.” Lệ Vân nhìn thuốc trong tay, nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy lão hán kia làm việc hơi khoa trương, nào có bán thuốc ở cửa tửu lâu nhà người ta, cho nên phái người đi vào thăm dò thăm dò hư thực thôi.”
Tống Tụng suy tư, bỗng nhiên cầm thuốc trong tay ném lại, nói: “Nếu ông lão này có kỳ lạ, vậy thuốc ta mới mua cũng không thể lưu lại, làm phiền Lục hoàng đệ hỗ trợ xử lý.”
Lệ Vân xem hai bao thuốc trong tay, bối rối một chút, nghe Tống Tụng nói: “Ta còn phải đi tửu lâu khác xem món mới, đi trước một bước.”
“Đại hoàng tẩu đi thong thả.”
Lệ Vân ném thuốc cho người bên cạnh, nói: “Trở về thử xem hiệu quả.”
Tống Tụng vội vàng quản lý việc kinh doanh của mình, liên tục mấy ngày ngồi xe ngựa mỏi eo đau lưng. Ngày hôm đó Lệ Tiêu về đến phủ, vừa vặn nhìn thấy y nằm lỳ ở trên giường, trở tay xoa hông mình. Hắn cất bước đi lên, nói: “Sao không tìm nha hoàn đến xoa?”
“Ta không thích người khác chạm vào ta.” Nửa bên mặt Tống Tụng bị áp trên gối, trơ mắt nhìn Lệ Tiêu. Hắn nhận được tin tức, tiến lên ngồi xuống, nói: “Xem ra muốn vi phu hỗ trợ.”
Hắn vừa mới động tay, Tống Tụng lại bò dậy: “Không dám phiền điện hạ hỗ trợ, ta làm một chút là được rồi.”
Y dứt lời, cầm hai cái gối đệm dưới eo, sau đó nằm xuống, nói: “Như vậy cũng rất thoải mái.”
Lệ Tiêu nhìn tư thế của y, liếm môi một cái, nói: “Ngươi… Hay là ta tới giúp ngươi đi.”
Tống Tụng nhìn hắn, nói: “Điện hạ cũng đau thắt lưng?”
“Bản vương cả ngày vội vàng luyện binh, không nhàn rỗi như ngươi, nào có bệnh này.” Lệ Tiêu nói: “Lấy gối ra, nằm úp sấp.”
Tống Tụng ngoan ngoãn bỏ gối ra mới nằm úp sấp. Hai tay Lệ Tiêu nắm bả vai của y, trượt một đường, lưng đau nhức nhất thời được giảm bớt, xương cốt được xoa làm Tống Tụng bắt đầu buồn ngủ. Y mềm giọng nói: “Điện hạ từng học xoa bóp?”
“Lần đầu tiên.” Ngón tay cái Lệ Tiêu xẹt qua sau gáy y, đè lại huyệt vị nhào nặn, từ từ trượt xuống phần lưng. Tay hắn nặng nhẹ có độ, Tống Tụng thực sự quá thoải mái, cũng bởi vì hắn nói lần đầu nên cảm thấy ngọt ngào, nhịn không được nhếch miệng lên, nhắm hai mắt lại.
Lệ Tiêu cụp mắt nhìn y, thò tay xoa xoa vành tai y: “Tụng nhi?”
Đúng là đang ngủ.
Hắn cười khẽ một tiếng, xoa bóp cho y một lát, sau đó kéo chăn đắp cho Tống Tụng, đứng dậy muốn rời khỏi, chợt bị tóm lấy tay. Cúi đầu nhìn, đôi mắt Tống Tụng đã sắp không mở ra được, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn, tựa hồ lưu luyến không rời: “Điện hạ… Thật sự phải cùng ta, tương kính như tân sao?”
“Lẽ nào Tụng nhi muốn củi khô lửa bốc với bản vương?”
Tống Tụng buồn ngủ cũng không biết hôm nay ngày gì, mà gần đây cho dù là nằm mơ, cũng hầu như muốn như vậy như vậy cùng Lệ Tiêu, “Ngài bây giờ còn muốn đi đâu nha?”
Lệ Tiêu nhìn mặt y bởi vì nằm úp sấp mà đè ép biến hình, trắng mịn như thể có thể bấm ra nước, ngồi lại, nói: “Không đi đâu cả.”
Tống Tụng há miệng, lông mi run lên, mí mắt đột nhiên mở ra, nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, sau đó nghiêng người lăn qua. Chờ Lệ Tiêu nằm ở bên cạnh y, y lăn qua, mềm giọng nói: “Chờ làm xong chuyện Tống Thời, điện hạ phải thưởng ta chút ngon ngọt mới được.”
Lệ Tiêu cong môi, nói: “Thưởng cho bản vương ngươi cũng không cho, còn muốn ngon ngọt?”
“Đâu có không giống nhau… Lần này, ta tính là lập công.”
Lệ Tiêu không nhịn được cúi đầu, chặn trán của y, nói: “Cái này còn gọi là lập công?”
Tống Tụng dùng đầu cọ cọ hắn: “Ta không quản… Ta muốn ngon ngọt.”
Lệ Tiêu bị y cọ cọ ý cười sâu sắc thêm, hai tay ôm chặt y, thấp giọng nói: “Kiêu căng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngốc ngốc: Nghe nói hãm hại Tống Thời có thịt ăn? Được nha!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!