Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 52: Đếm bạc
Tống Tụng hấp tấp khai trương quán lẩu.
2
Mặc dù đã qua ngày đông, mà xuân hàn se lạnh, hơi lạnh còn chưa hoàn toàn rút đi, chính là thời điểm tốt để ăn lẩu. Y tự mình đi xem qua mấy lần, từ ngày đầu tiên khai trương đã chật ních, được lợi từ công lao thần tích, không ít người đều muốn tới đây nhiễm một ít hỉ khí trên người y, sợ không phải giờ cơm cũng vẫn người đông như mắc cửi.
Danh tiếng tăng cao.
Tống Tụng đặc biệt ra lệnh chưởng quỹ lưu ý nhân vật khả nghi, tránh khỏi có người tận lực gây phiền phức. Lệ Tiêu lại cười y lo nhiều, hiện tại Hoàng hậu căn bản không có thời gian ở đây làm khó y.
Tống Tụng nghi hoặc: “Chẳng lẽ là điện hạ lại làm cái gì?”
“Nàng hiện tại chắc là lòng muốn truy tìm chân tướng thần tích.”
Thua nhiều bạc và mặt mũi như vậy, Hoàng hậu sẽ không chịu thua.
Sự thực cũng như Lệ Tiêu sở liệu.
Hoàng hậu căn cứ lời thái y trẻ kia nói, rất nhanh biết rõ chân tướng thần tích. Nàng tưởng thuốc này có phải là Tống Tụng bảo Kỷ Doanh nghiên cứu ra, hoặc là Lệ Tiêu đã sớm dự định trước. Tống Tụng cùng lắm là công cụ tranh quyền đoạt thế của hắn, thậm chí nghĩ tới có lẽ đây là một cơ hội tốt ly gián Tống Tụng và Lệ Tiêu.
Nhưng nàng dù như thế nào cũng không nghĩ tới, thứ này lại có thể là Tống gia giở trò quỷ!
Bọn họ tự tay giao Tống Tụng có thể sinh con cho Lệ Tiêu thì thôi, thế mà còn dưới tình huống biết rõ Tống Tụng có thể mang thai trơ mắt nhìn Tần gia bại bởi phủ Thái sư!
Đây không khác nào người trong nhà cho người trong nhà một cái tát. Hoàng hậu phẫn nộ công tâm, giận đau một đêm, ngày hôm sau tự mình đến Tống phủ chất vấn Tống quốc công.
Tống quốc công liên tục cười khổ, mấy ngày này Tống gia bê bối trải rộng, bị đả kích lớn, điên rồi chết thương tổn, hắn đã rất lâu chưa từng ra đại môn.
Khi biết rõ Tống Thời là huynh trưởng của thê tử tự tay giết chết, Tống phu nhân là Hoàng hậu tự tay hạ độc, hắn không thể chất vấn không thể báo thù, không thể tìm kiếm công bằng.
Bây giờ kẻ ác chân chính được tiện nghi đến đây chất vấn lỗi lầm của hắn, đây là đạo lý gì?
Nhưng hắn đối mặt ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoàng hậu, lại chỉ có thể động viên giải thích, “Thánh dược dù sao cũng là lần đầu thử nghiệm, hiệu quả không dễ kết luận, vì vậy ban đầu ta không để ý lắm. Khoảng thời gian này một nhà chúng ta không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, cũng thật sự là không biết Tướng phủ cùng phủ Thái sư đánh cược, tuyệt đối không cố ý che giấu, thỉnh nương nương bớt giận.”
“Ngươi vì sao phải đưa Tống Tụng cho Lệ Tiêu?”
Đây mới là chuyện Hoàng hậu tức giận nhất.
Tống quốc công không trả lời được. Hắn cũng không thể nói hắn chỉ là muốn nịnh bợ hai đầu, lo trước khỏi hoạ chứ? Nếu như thừa nhận chuyện này trước mặt Hoàng hậu, chính là vững vàng vả mặt của nàng. Nhưng dù cho hắn không nói, trong lòng Hoàng hậu cũng đã rõ ràng.
Hỏa khí như muốn nổ tung trong lòng nàng càng ngày càng đè nén không được, nhọc lòng trù tính lâu như vậy, mắt thấy Hoàng đế sắp chết còn mình trở thành Thái hậu, làm sao có thể nghĩ đến, Tống gia thế mà vô thanh vô tức đưa cho Lệ Tiêu cơ hội vươn mình!
Nếu như bồi dưỡng Thái tử sắp thành lại bại…
Chờ đợi nàng chỉ có một con đường chết.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tống quốc công nhất thời mồ hôi như mưa rơi, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh, “Bắt được ngươi rồi!”
Tống phu nhân lập tức vồ lấy nàng, Hoàng hậu giật nảy cả mình đứng dậy, ánh mắt rơi vào mặt Tam muội ngày xưa, thần sắc tuôn ra vẻ phức tạp.
Tống Ca ở phía sau được người đẩy đến, cười lên tiếng chào hỏi: “Hoàng di hôm nay làm sao có thời gian đến đây? Là tới thăm mẫu thân sao?”
Tống phu nhân bị hai thị nữ ngăn cản, còn đang vươn tay dùng sức muốn túm Tần Hoàng hậu, “Ta muốn bắt, bắt được ngươi rồi! Các ngươi buông ta ra, buông ta ra! Ta muốn bắt tỷ tỷ!”
Hoàng hậu lùi về sau hai bước, khẽ nhíu mày. Nàng hôm nay ngoại trừ bởi vì tức giận muốn tới đây vấn tội, kỳ thực nhiều hơn là vì chuyện đại phu chế tác thánh dược: “Đại phu nghiên cứu thánh dược ở đâu?”
Tống Ca có chút bất ngờ, nói: “Hoàng di tìm hắn có việc?”
“Đại phu có bản lãnh như vậy, có lẽ có thể trị hết bệnh điên của mẫu thân ngươi.”
Nàng một mặt vì Tống gia, Tống Ca cũng một mặt chân tình, “Chuyện này ta cũng nghĩ tới, mà tiếc nuối là, vị đại phu kia năm ngoái cũng đã rời khỏi kinh thành.”
“Rời đi?” Hoàng hậu tiến lên hai bước, nói: “Ngươi biết hắn đi đâu không?”
“Xem hoàng di bức thiết như vậy, là vì mẫu thân thật sao?”
Hai người đều biết rõ, Hoàng hậu không thể muốn trị bệnh cho Tống phu nhân. Hoàng hậu cũng không tiếp tục giả nhân giả nghĩa, nói: “Ngoại tổ phụ ngươi bây giờ bệnh tình nguy kịch, cần vị đại phu này.”
Trước khi Thái tử leo lên ngôi vị Hoàng đế, Tần Tương tuyệt đối không thể ngã. Một khi Tướng phủ ngã, Hoàng hậu muốn vươn mình cũng khó như lên trời.
Cái này cũng là nguyên nhân tại sao Lệ Tiêu nói nàng không rảnh tìm Tống Tụng gây sự. Muốn hại người, trước tiên cần phải tự cứu, Hoàng hậu bây giờ bức thiết nhất chính là tự cứu.
Quán lẩu của Tống Tụng mở ở chỗ rất đẹp, ở trên lầu có thể nhìn thấy cảnh tuyết bờ sông ngày đông, ngày xuân cũng có thể nhìn thấy vịt trời bay nhảy trên đó.
Có cửa hàng lẩu, không cần Tống Tụng lại lao lực tự mình nấu canh. Y ngồi ở vị trí tốt nhất, Lệ Tiêu bên người đang tri kỷ nhúng đồ ăn cho y. Bàn tròn này khoét rỗng, ở giữa thả bếp, mỗi bàn đều có bếp, bày ra củi lửa chỉnh tề. Nếu khách muốn tự mình làm cũng được, không muốn tự mình làm cũng có thể gọi đến người hầu hạ, nhưng phải thêm bạc.
Cửa hàng này tốn không ít tâm tư của Tống Tụng, cũng may là khoản thu nhập không tồi. Trước mặt Tống Tụng có chén nhỏ, bên trong có đồ ăn Lệ Tiêu bỏ vào, mà y tập trung cả vào sổ sách trước mặt, ngón tay canh cách gảy bàn tính, thỉnh thoảng cầm lấy bút lông ghi lại, ý cười ở khóe miệng vẫn luôn không ngừng, hiển nhiên là thu nhập rất khả quan.
Mấy ngày nay, y cơ hồ là bàn tính không rời tay, có lúc nửa đêm lại đột nhiên cười tỉnh, trong miệng lẩm bẩm, tay còn gảy gảy trên người Lệ Tiêu, nghiễm nhiên là dáng vẻ gảy bàn tính.2
“Tụng nhi.” Lệ Tiêu gọi y, Tống Tụng ừ một tiếng, vừa gật đầu, vừa lật một trang giấy. Lệ Tiêu gắp một miếng thịt mỏng vào trong miệng, vừa nghiền ngẫm vừa nghiêng đầu nhìn ái nhân của mình, qua một lát, gọi: “Nương tử.”2
“Ừm đây.”
Lệ Tiêu cong khóe miệng lên, gắp một miếng măng mảnh đưa tới bên miệng y. Tống Tụng thuận thế ăn, Lệ Tiêu nói: “Nương tử, ngày hôm nay kiếm lời bao nhiêu bạc?”
“Hôm nay vẫn chưa kết thúc, đây là mấy ngày trước.”
Lệ Tiêu gật gật đầu, gắp đồ ăn trong bát y ăn một miếng, quả nhiên đã lạnh, lại thả vào canh xương nhúng lại, ngược lại hôm nay tới dùng cơm chỉ có hai người bọn họ, hắn không chê bẩn.
“Nương tử.” Hắn lại gọi, Tống Tụng lại đáp một tiếng: “Ừm, sao…”
Y nói còn chưa dứt lời, ngón tay gảy bàn tính nhất thời khựng lại, trong nháy mắt ý thức được Lệ Tiêu gọi y là gì, đột nhiên hai má nóng lên, nói: “Điện hạ làm sao…”1
“Nương tử hôm nay cùng vi phu đi ra ăn cơm, lòng chỉ có bàn tính, có thể cho giải thích hợp lý không?”
“Ngươi đừng gọi…”
“Nương tử người khác đều coi phu là trời, ngươi lại muốn vi phu hầu hạ ngươi, nhúng xong đưa tới trước mặt ngươi cũng không chịu ăn, có tin vi phu hưu ngươi không?”
Tống Tụng nhẹ nhàng đóng sổ sách lại, đẩy bàn tính sang một bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Hưu thư ngươi muốn viết lí do gì?”
“Thì viết bất kính trượng phu, không yêu trượng phu, không đặt trượng phu ở trong mắt.”
Tống Tụng có chút buồn cười, y cầm lấy đũa mềm giọng nói: “Ta hầu hạ điện hạ có được hay không?”
Y vừa muốn đứng lên, lại bị Lệ Tiêu đè xuống, “Ăn hết những đồ này đi.”
Thức ăn nhúng lại lần nữa vị không ngon, hắn gắp thức ăn mới cho Tống Tụng, mình thì ăn hết tất cả thức ăn cũ. Tống Tụng ăn hai miếng, xin lỗi: “Trong cửa hàng khoản thu nhập không tồi, lòng ta vui, chậm trễ điện hạ, là lỗi của ta.”
“Lời nói này của ngươi rất giống như vi phu bất mãn ngươi vui quá mức mà tức giận.”
“Nào có.” Tống Tụng dỗ hắn, “Ta biết điện hạ là bởi vì ta không ăn cơm thật ngon mới giận, là vì muốn tốt cho ta.”
Lệ Tiêu liếc y, nói: “Không tha thứ cho ngươi.”
“Điện hạ…”
“Gọi tướng công.”
Tống Tụng không chịu.
Từ ngày đó, Lệ Tiêu ở trước mặt y vẫn tự xưng vi phu vi phu, gọi y là nương tử thì thôi, còn động một chút là muốn y gọi tướng công, mà lời nói như vậy gọi thế nào cũng cảm thấy kì quái. Tống Tụng luôn cảm thấy trong lòng giống có một cái bao nặng, một chốc căn bản không cắt đuôi được.
Y cúi đầu ăn cơm.
Cái nồi này tách ra ở giữa, một bên cay một bên nhạt, được khen là nồi đặc sắc. Y cũng không cần lại vì Lệ Tiêu miễn cưỡng mình ăn cay, vì vậy ăn rất nhanh.
Lệ Tiêu lại kéo ghế di chuyển về phía y, Tống Tụng cũng muốn dịch, mà xà ngang phía dưới ghế tựa bị hắn đạp lên một chân, cũng không nhúc nhích được: “Điện hạ…”
“Gọi tướng công mới tha thứ ngươi.”
Không biết tại sao, Tống Tụng luôn cảm thấy từ ngày ấy hai người nói chuyện một phen, Lệ Tiêu trở nên… dính người.
Y nhét một miếng củ cải chua ngọt vào miệng Lệ Tiêu, nói: “Ăn cơm đi.”
Lệ Tiêu bỗng nhiên duỗi hai tay ra, chống lên ghế. Tống Tụng cho là hắn muốn hôn mình, lại phát hiện cả người cả ghế tựa đột nhiên nhẹ bẫng. Nam nhân trực tiếp nâng ghế tựa lên xoay nửa vòng, lại để xuống, Tống Tụng trong nháy mắt biến thành tư thế quay mắt về phía hắn ngồi. Hai chân hắn cong lên, Tống Tụng bị kéo lại gần hắn hơn. Lệ Tiêu hôn miệng y một cái, nói: “Nghe lời ngươi, ăn cơm thật ngon.”
Sau đó lại tới ăn miệng của y, Tống Tụng vừa bực mình vừa buồn cười, lòng lại như là bị người rót một bình mật, không thể không đẩy hắn: “Thôi thôi, ta sai rồi… Thật sự sai rồi.”
Lệ Tiêu vẫn luôn ăn môi y đến lúc sưng tấy, mới rốt cục thả ra, hỏi: “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Tống Tụng rất muốn sửa miệng hắn không được gọi nương tử, mà trong lòng cũng biết càng chống cự hắn càng muốn gọi. Y gật đầu, che miệng lại, đôi mắt mang theo chút ướt át, “Không nên vì đếm bạc… lạnh nhạt điện hạ.”
Coi như rất có tự mình biết mình. Lệ Tiêu rốt cục thoáng dừng tay, nói: “Trước đây cũng không thấy ngươi để bụng với Phúc Hương lâu như vậy.”
“Vậy đương nhiên không giống nhau.” Tống Tụng nói đương nhiên: “Tiệm này là một tay ta mở, tương đương với sản nghiệp đầu tiên của ta, nhi tử ruột của ta, làm sao không chú ý?”
“…” Lệ Tiêu liếc mắt nhìn bụng của y, mặt hơi hơi trầm xuống.
Tống Tụng phát hiện sắc mặt hắn không đúng, vội nói: “So sánh mà thôi.”
Không biết hai chữ nhi tử đến cùng chọc vào chỗ nào mà Lệ Tiêu không thích, hắn bỗng nhiên lại hai tay nhấc ghế tựa Tống Tụng lên, xoay y quay lại.
Tống Tụng trong nháy mắt đối diện với nồi lẩu: “…”
Không biết tại sao, y cảm thấy Lệ Tiêu giờ khắc này, cực kỳ giống tiểu tức phụ, trầm mặc lại oan ức.
Y không nhịn được cười một tiếng, Lệ Tiêu nhất thời liếc qua: “Xem ra một nhi tử không đủ, nương tử muốn nhét thêm một đứa cho vi phu?”2
“…”
Tống Tụng từ trong lời này cảm thấy uy hiếp, lúng túng thu nụ cười lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!