Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 62: Thư tín
Tống Tụng được Hoàng đế chấp thuận, mỗi ngày đúng giờ hai lần đi thỉnh an Thái hậu tán gẫu, mỗi lần đi Lệ Thư đều ở đó, còn có thể cho y một ít đồ ăn vặt hiếm lạ, biết Tống Tụng bây giờ không chịu nổi mùi nồng, mỗi lần cho y đều là đồ ăn sướng miệng, có chua có cay.
Trong lòng y cảm động và nhớ nhung ân đức bệ hạ, có lúc sẽ đích thân làm chút đồ ăn cho hắn. Lão Hoàng đế cũng rất yêu quý y, tinh thần lúc tốt sẽ nói với y một ít chuyện lý thú khi Lệ Tiêu còn bé.
Ngày hôm đó y ra đường phố kiểm tra cửa hiệu, đi ngang qua một quán bánh ngọt, tự mình xuống mua một túi.
Gần đây y dễ thèm ăn, ngửi là bắt đầu đói bụng, ôm bọc giấy trong lòng bàn tay, rất muốn trực tiếp bắt đầu ăn, nhưng ở ven đường cũng không quá tốt, lại chuẩn bị lên xe, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị một người phụ nữ cản đường.
Y cũng có chút ấn tượng với Từ Khấu. Nàng là nữ nhi độc nhất của Vinh vương gia, còn là nữ nhi có lúc già. Vinh vương gia chinh chiến cả đời, chiến công hiển hách, là tri kỉ của Hoành Nhân Hoàng đế, trước khi đi phó thác nữ nhi duy nhất cho hắn. Hoành Nhân ngược lại cũng không phụ lòng hắn mong đợi, nhận Từ Khấu làm nghĩa nữ, tự mình chủ trì hôn lễ cho nàng. Tần An cưới vợ, Tướng phủ có thể nói là phong quang nhất thời có một không hai.
Tống Tụng gói kỹ bánh ngọt, nở nụ cười với nàng: “Trường Dương quận chúa.”
Từ Khấu: “Vương phi điện hạ có thể nói chuyện một lát không?”
Tống Tụng thản nhiên gật đầu, Từ Khấu cung kính nói: “Làm phiền.”
Bọn họ đến Phúc Hương lâu, tìm một chỗ yên lặng ngồi, gọi một chút điểm tâm đến. Tống Tụng vẫn còn ôm bánh ngọt chưa kịp ăn, Từ Khấu thấy thế hiểu ra trong lòng, thuận tay cầm điểm tâm ăn một miếng.
Thấy nàng ăn, Tống Tụng cũng không khách sáo nữa, mở gói điểm tâm ăn một miếng. Ăn uống thỏa mãn, trong ánh mắt y tuôn ra mấy phần sung sướng, nói: “Quận chúa tìm ta có chuyện gì?”
Từ Khấu một tay cầm điểm tâm tròn trịa, lấy tay khăn lau khoé miệng, thần sắc mang theo vài phần lúng túng cùng áy náy. Tống Tụng nghi hoặc nhìn nàng, mắt thấy nàng xoay người nhận lấy một cái hộp từ tay thị nữ, nói: “Nghe nói Vương phi thời gian mang thai phản ứng khá nặng, ban đêm ngủ không ngon, huân hương cũng có thể có tác dụng không tốt cho thai nhi, ngọc này có thể đặt ở đầu giường, có tác dụng an thần tỉnh não.”
Vật này cũng không phải đặc biệt quý trọng, mà thắng ở có tâm. Tống Tụng hơi có chút kinh ngạc nhìn, phát hiện ngọc kia có khí tức mát lạnh, ấm ức tức giận ở đáy lòng tựa hồ cũng có thể xua tan.
Tống Tụng nói: “Quận chúa đây là…?”
Từ Khấu cười cười, nói: “Hưởng thánh ân của bệ ha, khi còn bé ta với Bình vương điện hạ cũng có chút giao tình. Bệ hạ còn bảo hắn gọi ta một tiếng Khấu tỷ tỷ, vật này cũng không phải vật hi hữu gì, nếu là Vương phi dùng được, cứ nhận đi.”
Tống Tụng từ lúc Lệ Tiêu đi, quả thật có chút ngủ không yên. Y thấy Từ Khấu nói thoải mái, lúc này cũng vui vẻ: “Nếu như thế, vậy đa tạ Khấu tỷ tỷ.”
Lệ Tiêu gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, Tống Tụng tự nhiên cũng không thể thất lễ. Sau khi Từ Khấu nghe xong cũng cười, môi hé lại dừng, tựa hồ đang suy nghĩ mở miệng thế nào.
Tống Tụng kiên trì mười phần chờ. Từ Khấu chậm rãi nói: “Phu quân của ta chính là tứ công tử của Tần Tương phủ, tên là Tần An, không biết Vương phi có ấn tượng không?”
“Hắn là thương nhân nổi danh ở kinh đô, tuổi còn trẻ đã có tài sản như thế, ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Y một mặt chân thành, thần sắc Từ Khấu lại càng ngày càng lúng túng. Tống Tụng hơi nghi hoặc một chút, tỉ mỉ nghĩ, mình cũng không nói sai lời gì mà.
Từ Khấu hồi lâu mới nói: “Phu quân tuy là người Tần gia, nhưng những năm này vẫn luôn say mê kinh doanh, rất ít chủ động tham dự tranh đảng, hơn nữa hắn nhát gan sợ phiền phức nhất… Nói ra sợ Vương phi cười, hắn ngay cả ta cũng sợ.”
Trong đầu Tống Tụng vẽ ra khuôn mặt văn nhược nhã nhặn của Tần An, lại nhìn Từ Khấu diễm lệ mà không mất đi anh khí trước mặt. Hai vị này ở kinh đô cũng tiếng tăm lừng lẫy, thanh danh Từ Khấu thiết nương tử nóng nảy không ai không biết, danh Tần An sợ vợ cũng là không ai không hiểu. Y không nhịn được cười, nói: “Ta cũng có nghe thấy.”
Từ Khấu liếc mắt, người phía sau nàng lập tức lui ra. Tống Tụng thấy lạ, nhưng mơ hồ có chút hiểu rõ ý của nàng.
Vừa nãy nàng nói Tần An nhát gan sợ phiền phức, không tham dự tranh đảng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là nàng đã phát giác cái gì, chẳng lẽ là biết Tần Hoàng hậu hại Lệ Tiêu?
Điểm này Tống Tụng lại nhớ đến, kiếp trước Lệ Tiêu lăng trì Tần Tương và Tần Ninh, Tần An cũng không biết đi đâu, chắc cũng là cho Từ Khấu một con đường sống.
Y cũng tương tự bình lui thủ hạ, đã thấy Từ Khấu bỗng nhiên đứng dậy, sau đó quỳ xuống. Y lấy làm kinh hãi, vội vàng đến đỡ: “Quận chúa đây là…”
“Ta mặc dù chỉ là nữ tắc nhân gia, mà thuở nhỏ mưa dầm thấm đất với phụ thân, mắt chung quy vẫn sáng hơn người khác. Vương phi thân mang thánh tích, có thể chữa trị bệnh điên của Vương gia, nói là thần tiên hạ phàm cũng không quá đáng. Ngài có tâm thánh đức, ta không cầu ngài lấy đức báo oán, mà ta thề, Tần An tuyệt đối là bị người lừa mới không cẩn thận lên thuyền giặc. Chỉ như bây giờ đã cưỡi hổ khó xuống, hắn nhát gan, muốn đâm lao phải theo lao. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn hắn sa đọa. Phụ thân giáo dục ta biết sai thì phải sửa. Để tay lên ngực tự hỏi, ta cả đời này từ chưa bao giờ làm bất kì chuyện nào trái lương tâm! Chuyện này hôm qua ta mới biết được, ăn ngủ không yên, muốn lập tức thỉnh tội với Vương phi. Vô luận ngài muốn làm gì, Từ Khấu cũng không có nửa câu oán hận, mà khẩn cầu Vương phi, tha cho Tần An một mạng!”
Nàng dập đầu, lòng Tống Tụng tràn đầy hoang mang, không thể không khom lưng tới đỡ nàng, nói: “Khấu tỷ tỷ biết thân thể ta bất tiện, xin tự mình đứng lên đi, có chuyện gì ngươi từ từ nói… Ta bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối gì.”
Từ Khấu ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sáng ngời, nói: “Vương phi vẫn còn mang thai, ta không dám tùy tiện quấy nhiễu, vì vậy viết một phong thư xưng tội, Vương phi… Có thể liếc mắt nhìn trước, làm ơn nhất định bảo trọng thân thể.”
Nàng vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, đưa một phong thư tới. Tống Tụng bất đắc dĩ nói: “Ngươi đứng dậy trước, ta tuy rằng sẽ không lấy đức báo oán, mà cũng không phải người giận chó đánh mèo người vô tội.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Từ Khấu nhẹ giọng nói: “Ta bây giờ cũng là cưỡi hổ khó xuống, nói ra sợ làm ngài không vui, không nói ra thì lương tâm bất an. Xin ngài đừng quá giận, cẩn thận sức khỏe.”
Nàng không chịu dậy, Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là thu tay về đọc thư.
Mà mới đọc hai dòng, tay y đột nhiên run lên. Y bỗng nhiên khép thư lại, ánh mắt rơi vào người Từ Khấu, hồi lâu nói: “Ta về trước.”
Y đứng lên, Từ Khấu lo lắng nhìn y, lại phát hiện bước chân Tống Tụng rất vững vàng, thần sắc sóng lớn không sợ, chỉ có sắc mặt trắng bệch bại lộ tâm tình của y. Y kéo cửa ra ngoài, Từ Khấu lại vẫn quỳ. Qua rất lâu, nàng nghe thị nữ nói: “Quận chúa, Vương phi đã đi rồi.”
Từ Khấu hoảng hốt một lúc, nói: “Câu cửa miệng của phụ thân, bảo ta làm người quang minh lỗi lạc… Nhưng bây giờ, ta lại phản bội Tần gia rồi.”
Trong lá thư của Từ Khấu, cũng không viết gì liên quan đến Tần Ninh và Tần Hoàng hậu bây giờ, nàng chỉ là từ góc độ của Tần An, phi thường chủ quan tự thuật hết sự kiện.
Nàng biết rõ phong thư này có thể sẽ trở thành chứng cứ diệt môn của Tần gia, nhưng nàng bây giờ không có cách nói ra lời như vậy với Tống Tụng còn đang mang thai. Không phải là bởi vì nàng muốn mặt mũi, mà là bởi vì nàng sợ mình nói không rõ, lãng phí miệng lưỡi, kích thích Tống Tụng.
Viết ra, nàng hơi có thể diện một ít, Tống Tụng cũng có thể từ từ xem, có tâm lý chuẩn bị.
Tống Tụng đã từng nghĩ tới mình nhất định sẽ tra ra chân tướng ngoại tổ phụ bị diệt môn, y cũng hoài nghi sự kiện kia có phải là có liên quan đến Tần muội không, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một người nhảy ra dùng phương thức này nói cho y biết ngọn nguồn sự kiện.
Tần An sợ Từ Khấu, bởi vì tính tình Từ Khấu hung hăng, trong mắt không chứa được hạt cát. Nàng không ưa tác phong làm việc của Hoàng hậu, mà Tần muội chung quy là muội muội ruột của Tần Hoàng hậu, Tần Ninh và Tần Tương đều ngậm miệng không nói, một người ngoài như nàng càng không thể xen vào việc gì.
Tần An nhát gan, hôm qua bị Từ Khấu ép không chịu nổi, mới ấp a ấp úng nói cho nàng biết: “Phó Quốc Thương chết đi, hiệu buôn mất hết, phần lớn đều rơi vào tay ta.”
Từ Khấu thông minh, lúc này chất vấn ngay: “Đại tỷ ngươi đưa cho ngươi?!”
Tần An cười khổ gật đầu: “Tám năm trước, phụ thân đột nhiên nói cho ta có một ít cửa hàng muốn giao cho ta xử lý. Cửa hàng kia có chút nợ cũ rất phiền phức, ta giúp đỡ sửa lại một chút. Không lâu sau đó, phụ thân còn nói, sau này cửa hàng này đều là của ta, hắn nói cho ta đó là tài sản một thân thích Tần gia lưu lại. Đối phương không có con cái, bởi vì hắn đã cứu mạng đối phương, đối phương mới giao phó toàn bộ tài sản. Nhưng Tần gia ngoại trừ ta, những người khác đều không hiểu kinh doanh, ta vì vậy thuận lý thành chương nhận.”
Khi đó Tần An vẫn không nhát gan như giờ. Thời niên thiếu, cũng có mấy phần hăng hái, hắn thích kim ngân châu báu, tính sổ ngay cả bàn tính cũng không cần, chỉ dùng đầu là có thể tính con số ra.
Từ Khấu ở trong thư nói cho Tống Tụng: “Mà từ năm năm trước, hắn thay đổi, năng lực tính nhẩm không bằng lúc trước, tính cách cũng càng ngày càng cẩn thận, thường thường ngủ còn có thể giật mình tỉnh giấc. Trước đây không sợ tối, không sợ quỷ, mà trong chớp mắt, hắn đã không dám đi đường đêm, buổi tối đi trong sân mình cũng phải có vài hạ nhân cầm đèn lồng đi theo.”
Đến hôm qua, Từ Khấu mới biết, hắn vào lúc đó, bất ngờ biết được tài sản trong tay mình, toàn bộ đều là của Phó Quốc Thương lưu lại, chỉ là có vài cửa hàng giữa đường bị thay đổi, hiếm có ai biết được.
Nhưng hắn không dám nói cho Từ Khấu, khi đó hắn và Từ Khấu vừa mới có một đứa con, hắn sợ sau khi Từ Khấu biết sẽ rời khỏi hắn, cũng lo sau khi lộ ra hại Từ Khấu cùng con mình. Hắn chung quy cũng là người họ Tần, còn phải cân nhắc cho huynh trưởng, tỷ tỷ và phụ thân.
Cho nên hắn chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Thèm nhỏ dãi tài sản của Phó Quốc Thương là bắt đầu từ Tần tam muội. Nàng ghét Phó Hương, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn cho nàng cút đi khỏi phủ Quốc công. Tuy rằng vào phủ trễ một bước, nhưng nàng vẫn thế thân Phó Hương trở thành chủ mẫu. Chỉ riêng vậy còn chưa đủ, nàng cảm thấy Phó Hương một nữ nhi của thương nhân, lại còn hiểu chuyện hơn so với một nữ nhi quan lại trong mắt Tống quốc công. Nàng cho là Phó Hương hiểu chuyện đều là giả vờ, thành hôn không lâu, oán giận trước mặt phụ thân và huynh trưởng, bởi vì cảm thấy Tống quốc công tựa hồ thích cái kẻ giả vờ khuê tú như Phó Hương kia hơn.
Nàng cảm thấy mình mới là thật tình, nhưng cố tình Tống quốc công đối với nàng, tựa hồ chỉ là lấy lòng, cũng không quá mức thật lòng.
Mà Tống quốc công khi đó kinh thương, cũng thường cùng Phó Hương cùng đi cùng về. Lòng Tần tam muội càng ngày càng không thoải mái, bởi vì nàng một chữ kinh doanh cũng không biết.
Có một ngày, nàng hỏi Hoàng hậu: “Nếu Phó Quốc Thương chết, tài sản của hắn có phải của tướng công ta không?”
Hoàng hậu nói cho nàng biết: “Dựa theo quy củ, hài tử của Phó Hương mới là người thừa kế tài phú.”
Tần tam muội nhớ tới nhi tử của mình. Nàng chỉ có một chỗ dựa là Tướng phủ, hơn nữa Tướng phủ cũng không chỉ có mình nàng, nàng càng không có gì có thể để lại cho hài tử của mình. Nghĩ như vậy, phát hiện một khi Tống Tụng thừa kế tài phú của Phó Quốc Thương, Tống quốc công chỉ sợ sẽ càng chú ý Tống Tụng hơn. Hài tử mình mấy đứa không quyền không thế sao có thể lọt vào mắt hắn được?
Nàng càng ngày càng không vui: “Nếu Phó Hương cũng chết, một thằng oắt mười tuổi như nó, phải kế thừa di sản thế nào?”
Hoàng hậu suy tư nhìn nàng một cái.
Sau đó, hành động nhằm vào Phó Quốc Thương bắt đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!