Báo Thù - Chương 7: Ngày công diễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Báo Thù


Chương 7: Ngày công diễn


Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu ra soi rõ hình ảnh của hai người đang ôm nhau.

Lục Bình buông tay, đẩy nhẹ Đường Thời Nghị ra, cô cúi đầu, lấy tay lau nước mắt, cô hơi ngượng ngùng, dù sao cộng với số tuổi của đời trước, cô lớn hơn vài tuổi so với Đường Thời Nghị, nay lại khiến cho cậu ấy an ủi mình, Lục Bình cười thầm bản thân, rốt cuộc bình tĩnh lại. 

Cô ngẩng đầu, khẽ gật đầu với Đường Thời Nghị, ám chỉ chính mình đã muốn tốt lắm. Lục Bình nhìn một mảng ẩm ướt trên quần áo của Đường Thời Nghị, thanh thanh cổ họng, lời nói có chút xin lỗi:

“Cảm ơn cậu, đáng tiếc quần áo của cậu đã bị hủy rồi.”

Đường Thời Nghị tỏ ra không sao cả, anh chẳng hề để ý nhún nhún vai, ngữ điệu lười nhác để cho Lục Bình không cần để ý:

“Một bộ quần áo mà thôi.”

Lục Bình nhìn vẻ mặt không sao cả của Đường Thời Nghị, cũng hiểu được chính mình có chút chuyện bé xé ra to, cô cụp mắt, ôn hòa cười:

“Đứng lâu như vậy, tớ có chút mệt mỏi.”

Lục Bình quay đầu nhìn chung quanh, tìm đến một chiếc ghế dài gần nhất, cô ngồi xuống, tâm trêu đùa nhất thời nổi lên, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, cô nháy mắt mấy cái với Đường Thời Nghị đang nhăn mặt.

Đường Thời Nghị cau mày, anh đi qua, phụng phịu trừng mắt nhìn chiếc ghế dài một lúc lâu giống như đó là một con độc xà mãnh thú gì vậy, thế mới tâm không cam lòng không nguyện mà ngồi xuống. Anh vừa ngồi, vừa nhịn không được phỉ nhổ chính mình, anh chưa bao giờ ngồi trên ghế dài ven đường dành cho những người vô gia cư nghỉ ngơi. Đường Thời Nghị nhăn mày ngồi đó, tâm trạng anh bồn chồn, khó chịu giống như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than.

Thế nhưng anh lại cảm thấy may mắn một chút rằng chính bản thân chọn một nơi tương đối vắng vẻ, im lặng. Nếu không, bị người ngoài nhìn đến, mặt mũi của Đường Thời Nghị- anh coi như mất hết.

Lục Bình không phải không biết tật xấu của Đường Thời Nghị, chỉ là đã rất lâu rồi không có ai quan tâm hay để ý đến cảm nhận của cô, cô có chút nhịn không được muốn thông qua phương thức này để chứng minh rằng, dù cô tùy ý náo loạn như thế nào thì vẫn luôn có người bên cạnh mình.

Lục Bình tuy rằng muốn tùy hứng một chút nhưng nhìn qua thấy Đường Thời Nghị đang nhăn mày, tâm nhịn không được bắt đầu bất an, có phải cô làm như vậy sẽ làm cho Đường Thời Nghị cũng rời xa chính mình hay không? 

Nghĩ như vậy, cô ‘vụt’ đứng lên, có chút lo lắng vội vàng sửa miệng:

“Hay là đừng ngồi nơi này nữa, chúng ta…..”

Lục Bình còn chưa nói xong lại bất ngờ im lặng bởi hành động đột nhiên của Đường Thời Nghị, anh đưa tay kéo Lục Bình về ngồi lại trên ghế dài, anh dựa lưng về phía sau, thấp giọng nói:

“Hiện tại tớ cảm thấy ngồi đây rất thoải mái.”

Đường Thời Nghị không đứng dậy, bắt buộc Lục Bình cùng ngồi chung với anh, chỉ là bàn tay nắm đôi tay của Lục Bình lại không có ý định thả ra. Anh không nói gì nữa, ngược lại là Lục Bình giống như là nghĩ thông suốt điều gì đó, cô nhắm mắt, đầu nhẹ nâng, hít một hơi thật sâu, khi đôi mắt mở ra đã không còn mê mang, ánh mắt sáng rọi tràn đầy kiên định:

“Cậu làm cái gì rồi?” Lục Bình nhìn sườn mặt tuấn tú của Đường Thời Nghị, thanh âm vang lên đã khôi phục sự bình tĩnh, dịu dàng nhu hòa khiến cho trong lòng người nghe trở nên ấm áp, thoải mái.

“Yên tâm đi, em gái của cậu không có chuyện gì.” Nhìn Lục Bình đã khôi phục bộ dáng bình tĩnh, Đường Thời Nghị thở dài nhẹ nhõm, thanh âm lại quay về vẻ  ngả ngớn, lười nhác, thanh âm cuối hơi cao lên làm cho người nghe dễ dàng nghe ra sự khinh thường bên trong:

“Không có gì, chẳng qua làm cho vị kỵ sĩ kia không tiện ra cửa trong thời gian ngắn mà thôi.”

Lục Bình nghe vậy chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, nghe khẩu khí của Đường Thời Nghị, cô có thể tưởng tượng ra Sở Liêm thê thảm rất nhiều.

Nhưng mà cô vẫn cảm ơn Đường Thời Nghị vì đã làm chuyện này giúp mình:

“Cảm ơn, nhưng mà lần sau không được viện cớ này nữa, chuyện này hãy để cho mình tự xử lý.”

Đường Thời Nghị gật gật đầu, anh hiểu tính cách của Lục Bình, thà làm ngọc vỡ, vì vậy anh sẽ không nhúng tay, nhưng mà nếu thiếu đánh thì vẫn đánh!

Lục Bình mỉm cười, xua tay, không muốn lại nói về chuyện này nhưng lúc này Đường Thời Nghị lại không muốn chuyển đề tài, anh trầm tư một chút, nhẹ giọng hỏi Lục Bình:

“Nghe nói trường học đề cử Sở Liêm là du học sinh sang nước Pháp học.” 

“Phải, hắn sẽ đi sau một ngày khi tớ công diễn”

Điều này lẽ ra cô nên nghĩ tới từ lâu mới phải, trong ba năm hắn ta đi nước Pháp, cô chỉ chuyên tâm giảm bớt lực ảnh hưởng của Thẩm Tùy Tâm đối với baba. Lại không nghĩ tới cô sống lại một lần nữa, sự tình đã có bước thay đổi, Sở Liêm thế nhưng trước tiên lâm vào lựa chọn, giữa nữ thần cùng chân ái, hắn –Sở Liêm chả lẽ cả hai đều muốn?

“Ngày 15 tháng 6 công diễn.” Đường Thời Nghị thấp giọng nói xong, thanh âm trầm thấp dễ nghe không khó nghe ra vài tia tình ý:

“Đáng tiếc, tớ không thể tới, trùng hợp ngày đó tớ có chuyến bay đi nước Mỹ.” 

Lục Bình nghe vậy hơi sửng sốt,  một cảm xúc nào đó chợt lóe mà qua, mau đến căn bản cô không phát hiện ra có gì khác thường.

Thật ra chuyện này cô vẫn luôn biết, bởi vì đời trước cũng là ngày đó Đường Thời Nghị rời đi, nhiều năm không có tin tức, cho đến ngày hai người gặp lại, khi đó cô đã là bệnh nhân nằm trên giường bệnh, mà anh là bác sĩ thiên tài mới về nước thời gian gần đây.

“Thực xin lỗi.” Thanh âm của Đường Thời Nghị rất thấp.

“Tớ không có cách nào để đến cổ vũ cho cậu, thực xin lỗi cậu.”

Lục Bình tránh thoát bàn tay của Đường Thời Nghị, cô đứng lên mỉm cười với người đang ngồi,

“Lúc trước hứa hẹn múa bale trước thiếu nợ đi, nếu cậu không quay về, tớ sẽ quỵt nợ.”

Đường Thời Nghị nhíu nhẹ mày, anh cười khẽ nhìn Lục Bình:

“Nhớ về món nợ này, cho dù tớ không muốn về cũng nhất định phải về.”

“Được”. Lục Bình làm như thật gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: 

“Khi nào Đường thiếu gia du học trở về, nhớ gọi điện thoại cho tớ, để cho tớ biết phải đi cái bến nào đợi cậu.”

Đường Thời Nghị nghe vậy, khuôn mặt đen lại nhưng khóe mắt không tự chủ giương lên, bên trong giấu không được ý cười……………

Lục Bình vừa về đến cửa nhà, bỗng nhiên nghe tiếng mẹ rống giận:

“Lục Bình! Con vừa mới đi đâu?”  Lục Bình còn chưa kịp nói gì đã bị Tử Lăng nhào qua ôm lấy, cô lảo đảo một lúc mới đứng thẳng thân mình, Lục Bình chỉ kịp gật đầu xin lỗi với mẹ.

“Chị!” Tử Lăng gắt gao ôm chặt Lục Bình, khóc, hai ánh mắt hồng hồng trông thật điềm đạm đáng yêu.

“Chị, Sở Liêm…..Sở Liêm anh ấy…..”

Sau khi Tử Lăng nói xong, cô đã khóc không thành tiếng, cô chỉ có thể ôm chặt Lục Bình khóc lớn.

Thuấn Quyên nhìn thấy Tử Lăng như vậy, cúi đầu thở dài, dịu giọng nói với Lục Bình:

“Vừa mới mẹ nhận được điện thoại của Tử Lăng, nó khóc nói mình ở bệnh viện, mẹ sợ tới mức mất nửa cái mạng. Nhưng mà khi mẹ đến bệnh viện lại biết được, người gặp chuyện không may lại thành Sở Liêm, nó bị người ta đánh………”

Thuấn Quyên mặt nhăn mày nhíu, từ nhỏ được giáo dưỡng rất tốt khiến cho bà không thể hình dung được vết thương của Sở Liêm như thế nào, khuôn mặt kia bị đánh thành đầu heo, khiến bà rất khó khăn để mở miệng…….

Tử Lăng một bên khóc, một bên kể rõ chuyện đã trải qua, Lục Bình nghe, có thể hiểu sơ được nội dung câu chuyện, Sở Liêm chấp nhận lời cầu xin của Lục Bình cho nên trong khoảng thời gian này vẫn tận tâm tận lực ở cùng Tử Lăng, nhưng mà không ai ngờ, hôm nay khi hắn ta đưa Tử Lăng về nhà, bị vài tên lưu manh ngăn cản sau đó Sở Liêm cùng bọn chúng đánh nhau, đáng tiếc không địch lại, tuy rằng hắn ta đánh cho chúng bỏ chạy nhưng lại bị một thân thương tích.

Nghe Tử Lăng bi thương kể, Thuấn Quyên thở dài, thật ra ngay từ đầu khi bà biết Lục Bình cùng Sở Liêm quen nhau, bà cũng không đồng ý cho lắm, tuy rằng Sở Liêm là bà nhìn lớn lên, là thanh mai trúc mã với Lục Bình, nhưng mà bà cảm thấy tính cách của Sở Liêm hơi mềm yếu, là bạn bè thì được nhưng không phải là ứng cử viên tốt cho vị trí người chồng.

Lục Bình là niềm kiêu ngạo của bà, ở bên Sở Liêm, bà cảm thấy không đáng giá. Nhưng sau chuyện này, bà cảm thấy được Sở Liêm là một người tốt. Thôi, cứ chờ một chút, dù sao thì Sở Liêm cũng phải rời khỏi đây ba năm, nếu ba năm sau hắn có thể khiến bà hài lòng, bà sẽ suy nghĩ thêm về chuyện tương lai của Lục Bình và Sở Liêm. 

Hiện tại, chuyện bà lo lắng duy nhất đó chính là ngày thi cùng ngày công diễn của Lục Bình sắp đến.

Lục Bình đang khuyên giải, an ủi Tử Lăng hoàn toàn không hay biết gì về những tính toán của mẹ. Cô cũng không lo lắng cuộc thi mà mình sắp sửa đối mặt. Cho dù như thế nào, so với kiếp trước, chính bản thân mình cũng hơn nhiều năm kinh nghiệm, tâm đắc đối với học tập, lĩnh ngộ vũ đạo khắc sâu hơn trước kia.

Vũ đạo là sinh mạng của cô, nhưng mà lúc này đây, cô sẽ không bao giờ đem tất cả hy vọng đặt trên mặt vũ đạo.

Trong lúc Sở Liêm dưỡng bệnh, Tử Lăng ngày ngày khóc, Thuấn Quyên vừa lo âu vừa chờ đợi. Rốt cuộc ngày thi đã đến, Lục Bình vượt qua cuộc thi một cách thoải mái, trước một ngày công diễn, cô rốt cuộc đợi được thư trúng tuyển ở nước Pháp và không lâu sau đó, cô sẽ bay tới Pais học bale chuyên nghiệp cùng biên kịch.

Rốt cuộc đến ngày công diễn, Lục Bình đã chuẩn bị sắp xếp hết tất cả, cô chờ ở hội trường, đứng trước mặt gương mỉm cười, dứt khoát xoay người lên sân khấu.

Tầm màn chậm rãi được kéo ra cùng lúc đó là tiếng âm nhạc vang lên.

Trên sân khấu hoa lệ, màn trình diễn về thiên nga trắng xuất hiện, thiên nga hồn nhiên, tao nhã tất cả kết hợp trở nên càng hoàn mỹ tinh xảo.

Lục Bình tự tin dùng vũ đạo nói cho mọi người, cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu công chúa.

Dưới sân khấu, Thuấn Quyên nhịn không được rơi nước mắt, chỉ có bà biết, chỉ vì ngày hôm nay mà Lục Bình đã phải trả giá rất nhiều, bà luôn nhịn không được tiêu chuẩn nghiêm khắc để yêu cầu Lục Bình, đơn giản là Lục Bình rất giống bà lúc trước, Lục Bình là toàn bộ hi vọng của bà.

Sở Liêm ngồi bên kia hoàn toàn ngây dại, lúc trước hắn ta biết Lục Bình rất xinh đẹp, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến Lục Bình lại trong sáng, hoàn mỹ, tinh xảo như thế, kinh diễm khiến cho người ta đui mù.

Sở Liêm không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng của Lục Bình, tao nhã như vậy, cao quý như thế, trong lúc giơ tay nhấc chân lại tác động lòng người như vậy. Lần đầu tiên hắn trở nên buồn rầu cực điểm, Lục Bình, Tử Lăng một người là nữ thần hoàn mỹ, một người là tinh linh đáng yêu.

Hai cô gái cùng giữ lấy địa vị quan trọng trong lòng hắn, mà hắn cũng là Sở Liêm ở trong lòng các cô, hắn phải làm sao đây? Hắn nên làm cái gì bây giờ! Nhìn thấy công chúa thiên nga, Sở Liêm thống hận vận mệnh trêu cợt, vì sao muốn đưa ba người bọn họ tiến vào lốc xoáy tình yêu! 

Nhưng mà hoàn hảo, còn có ba năm, Sở Liêm lần đầu tiên may mắn chính mình rời đi, trong ba năm này, hắn nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết, vừa không thương tổn Lục Bình, lại không thương tổn Tử Lăng…..

Sở Liêm với nội tâm giãy dụa hoàn toàn không chú ý tới Tử Lăng đang ngồi bên cạnh, ánh mắt kia tràn đầy hơi nước, Tử Lăng nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Sở Liêm, chuyên chú như vậy, tình sâu như thế.

Tử Lăng một tay che ngực, đau lòng giống như ngay sau đó hô hấp sẽ dừng lại, cô vẫn luôn biết! Vịt con xấu xí chỉ có thể yên lặng đứng trong góc nhìn công chúa thiên nga, dưới ánh sáng của công chúa, hoàng tử làm sao sẽ coi trọng cô.

Lục Bình tao nhã hoàn thành điệu múa, bên tai là tiếng vỗ tay vang dội khiến cho cô hiểu được, cô lấy được sự thừa nhận của mọi người.

Màn che chậm rãi hạ xuống, Lục Bình quay lại ôm đồng đội, rốt cuộc cô được đứng trên sân khấu một lần nữa!

Tiếng vỗ tay, tán thưởng, cười vui, sau đó là tan cuộc, nhưng Uông Triển Bằng bọn họ vẫn còn ngồi trong thính phòng, muốn nhìn Lục Bình sáng rọi nhiều một chút.

Chờ Lục Bình thay đổi quần áo về tìm cha mẹ, cô phát hiện hội trường to như vậy mà người đã ra về hơn một nửa.

“Ba, mẹ.” Lục Bình cười đến gần cha mẹ, được mẹ kích động ôm cổ.

“Lục Bình….” Ôm Lục Bình, Thuấn Quyên tự nói với mình, chỉ lúc này thôi, cho bà vứt bỏ hết lễ nghi, vứt bỏ tất cả, chỉ muốn ôm con gái thật lâu. Một lúc sau, Thuấn Quyên mới buông tay, mà trong ánh mắt của bà đã muốn khôi phục vẻ đoan trang ngày xưa, vẫn là một quý phu nhân hoàn mỹ, tao nhã.

Lục Bình mỉm cười nhẹ, nhận cái ôm của mọi người, thậm chí một bộ phận người xem còn chưa có rời đi, phát hiện Lục Bình chính là người đã kinh diễm toàn trường cũng quay quanh lại. 

Lục Bình ôn hòa có lễ nắm tay mọi người, lúc này cô hơi lơ đãng đảo mắt qua bên ngoài, bỗng nhiên dừng một chút, cô ngạc nhiên trợn to hai mắt……..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN