Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 34: Lật Lại Quá Khứ 1
Khải Ân kéo ghế ngồi cạnh Thụy Du, đánh mắt nhìn qua cô một chút. Thấy cô chỉ nhìn mình trân trân mà không nói gì cậu liền cất tiếng.
– Chúng ta đã lâu không gặp, đến một câu chào hỏi cậu cũng không muốn nói hay sao?
Thay vì cảm thấy nguy hiểm và phải trốn tránh như trước đây, lúc này Thụy Du cảm thấy Khải Ân có phần đáng thương. Giọng nói này tựa như cô bỏ rơi cậu vậy.
– Không phải không muốn nói nhưng mà chưa nói thì cậu đã nói mất rồi.
– Nói dối. Rõ ràng cậu không muốn làm bạn với tôi. Cậu sợ tôi. Trước vẫn vậy. Sau này vẫn thế.
Khải Ân nhớ lại lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, nếu không tính lần cậu nằm ngủ trong phòng thể dục và vô tình nghe lén thì quả thật ấn tượng của cô về cậu chẳng có gì tốt đẹp. Có khi cảnh cậu trả thù đã khiến cô sợ hãi rồi chăng?
Nhưng dù sao thì trong suốt thời gian qua Khải Ân cũng đã thay đổi rất nhiều. Trong mắt mọi người, đó là một điều tốt. Khải Ân không còn tụ tập đánh nhau, không còn dùng bạo lực để chèn ép mọi người nữa. Thế nhưng chẳng ai hiểu được cảm xúc của cậu lúc này. Cậu sống mà không có mục tiêu. Lúc trước cậu sống là để tự mình trả thù. Tất cả những gì cậu làm là để phục vụ cho kế hoạch của mình. Cho đến cuối cùng, kẻ thù cũng đã tìm được, đánh cũng đã đánh rồi nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hiện tại, cậu cũng không biết mình đang sống như thế nào, và sống vì điều gì.
Cậu nghỉ học một thời gian là để tìm lại chính mình. Tìm lại bản thân mình vào những ngày còn thơ bé, những ngày tháng trong sạch và hồn nhiên nhất, những ngày trước đêm tối đầy ám ảnh đó. Khải Ân bị ám ảnh nhiều năm về cái chết của Thiên Ân. Cậu gánh tất cả tội lỗi về mình. Là cậu đã rủ cô trốn nhà đi chơi khiến cả hai bị lạc, vì tìm thức ăn cho cậu mà cô bị đánh và nếu như không vì cậu đã rời đi vào những giây phút cuối cùng thì có lẽ cô sẽ không biến mất hoàn toàn như thế. Tất cả là lỗi của cậu.
Cảm giác tội lỗi và lòng thù hận khiến tâm hồn của Khải Ân bị nhuộm đen từ bao giờ. Cậu trở nên điên cuồng và nổi loạn, sẵn sàng dùng bạo lực với bất kì ai chống đối mình, dù họ có cầu xin vẫn không dừng lại. Hệt như cái cách lũ người đó đã dùng nhiều năm về trước.
Nhưng vì sao mãi cậu vẫn không thể thay đổi bản tính của mình. Cậu vẫn không thể sống một cách thoải mái và vui vẻ hơn. Và Thụy Du vẫn sợ cậu…
– Khải Ân, không có. Trước đó quả thật cậu khiến cho tôi có chút hoảng sợ. Nhưng về sau thì hết rồi.
Thụy Du bị thái độ của Khải Ân làm cho bối rối, lập tức giải thích.
– Không tin.
Khải Ân lắc đầu đầy bất mãn như một đứa trẻ khiến những người đang có mặt trong lớp phải quay lại nhìn. Viễn cảnh này có chút kì quái và không thực. Khải Ân không màng đến mọi ánh nhìn của bọn họ. Cậu hừ lạnh rồi nằm dài lên bàn, lấy chiếc áo khoác màu đen trùm kín đầu.
– Ngủ một lát. Lúc nào giám thị vào thì gọi tôi dậy.
– Này, này…
Thụy Du đẩy đẩy Khải Ân mấy cái nhưng thấy cậu không hề nhúc nhích. Vậy là ngủ thật rồi?
– Cậu ta ngủ nhanh thật nhỉ? Khá là ngưỡng mộ.
Tú Nhi rời mắt khỏi tập, tạm dừng việc ôn bài của mình để hóng chuyện.
– Ngưỡng mộ gì chứ?
Thụy Du bật cười khi nghe lời nhận xét của cô bạn.
– Mình phải nằm mất một lúc mới ngủ được. Như cậu ta là quá sướng rồi. Nhưng sao An Nhiên vẫn chưa đến nhỉ. Gần tới giờ rồi. Cậu ấy định bỏ thi à?
Tú Nhi nhìn sang chỗ ngồi vẫn còn trống bên cạnh mình, vô cùng lo lắng nói.
Dạo gần đây, lớp 11A9 có phong trào nghỉ học. Hầu như ngày nào cũng có người vắng mặt. Ban đầu là Thụy Du cùng Khải Ân vắng, rồi đến Mộng Thy nghỉ vài ngày và cuối cùng An Nhiên mất tích đã hơn một tuần.
– Mình nghĩ là không đâu.
Thụy Du ngán ngẩm nhìn lại những hành chữ chi chít trong tập rồi trả lời. Trong đầu không khỏi nghi ngờ. An Nhiên bắt đầu nghỉ học từ sau ngày bọn họ gặp nhau ở phòng thể dục, không phải là đã xảy ra chuyện rồi chứ?
– Aaaa.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Thụy Du là tiếng hét thất thanh của một nữ sinh. Cô ta chạy hớt hải vào lớp, không kịp dừng lại để thở đã bắt đầu nói.
– Trời ơi chết mất chết mất. Làm sao bây giờ? Anh Minh đã có bạn gái mới rồi. Phải làm sao đây.
Cả lớp ban đầu chẳng ai quan tâm đến cô bạn này cho tới khi chữ cuối cùng được thốt lên thì gần như toàn bộ nữ sinh trong lớp đều xôn xao đến cực độ. Hàng ngàn câu hỏi được đưa ra liên tục.
– Là ai?
– Lớp nào?
– Đẹp không?
– Gia thế?
– Mộng Thy biết chuyện chưa?…
Cô nữ sinh nọ sau khi nghỉ mệt lấy lại sức liền nói tiếp.
– Lớp mình. Lớp mình.
– Lớp mình? Ai? – Một nhóm đồng thanh hỏi lại.
Không đợi câu trả lời được thốt ra thì nhân vật chính đã bước đến cửa lớp. Đó là một cảnh tượng chấn động và không ai nghĩ rằng nó có thể xảy ra. Hoàng Minh đang dìu một nữ sinh bước vào lớp vô cùng cẩn thận. Ánh mắt cậu tập trung vào người bên cạnh, như sợ rằng nếu như mình phạm phải một sai lầm nào đó sẽ khiến cô chịu đau. Còn nữ chính của câu chuyện vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng như mọi ngày, tuy nhiên có chút gì đó u ám như muốn giết người khiến cho mọi người xung quanh dù muốn làm lớn nhưng cũng chẳng dám nói thành lời.
– Mình nằm mơ chăng?
Tú Nhi húych vai Thụy Du, hoang mang nhìn cảnh tượng trước mắt. Thụy Du khẽ lắc đầu, mắt vẫn dõi theo Hoàng Minh và An Nhiên cho đến khi cậu giúp đỡ cô vào chỗ ngồi một cách thuận lợi.
– Em ngồi được không?
– Chắc được.
An Nhiên miễn cưỡng trả lời. Cô còn có chuyện khác đáng để bận tâm hơn chiếc lưng đáng thương của mình. Thị phi. Từ lúc này cô sẽ sống trong một đống thị phi. Ôi chết tiệt thật.
– Ráng hết 2 môn. Thi xong tôi qua liền.
An Nhiên gật đầu, muốn tìm cách đuổi Hoàng Minh đi lẹ lẹ một chút, chỉ cần cậu ở đây lâu hơn nữa thì tai tiếng của cô càng nhân rộng hơn nữa. Phiền phức vô cùng.
Hoàng Minh đi ra trong sự chào đón của đông đảo nữ sinh. Cậu nở nụ cười tuy đẹp trai nhưng đã bắt đầu phảng phất hơi thở nguy hiểm.
– Mong rằng mọi người đối xử tốt với An Nhiên “nhà tôi” một chút nhé.
Các nữ sinh gật đầu răm rắp nhưng ai nấy đều oán hận trong lòng. Không hẹn mà cùng lúc quay đầu lại lườm nguýt An Nhiên khiến cô phải đeo tai nghe vào thư giãn một chút.
– Diễn quá sâu rồi. – An Nhiên lầm bầm một mình trong khi nghe nhạc.
Tú Nhi muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Có vẻ An Nhiên không sẵn sàng cho việc chia sẻ cho lắm.
– Vậy là cả ba người chúng ta đều dính dáng tới ba anh hoàng tử của trường nhỉ.
Thụy Du nửa đùa nửa thật nói. Cô không khỏi công nhận rằng nơi mình đang ngồi trong lớp có phong thủy tốt. Dường như ai ngồi ở đây đều có thể có liên quan đến trai đẹp. À tất nhiên không tính Khải Ân.
– Làm gì có. Chỉ có hai người thôi. Mình không hề nhé. – Tú Nhi cãi lại.
– Chứ Nhất Nhiên thì sao?
Thụy Du cũng muốn biết thêm một số chuyện thú vị nên bắt đầu hỏi thăm tình hình.
– Mình và anh ta chẳng liên quan. Tự dưng anh ta nổi hứng lên bám theo mình rồi làm đủ thứ chuyện vô nghĩa.
– Sao cậu lại nghĩ là vô nghĩa chứ?
Thụy Du hỏi. Hình như giữa hai người này có hiểu lầm gì đó rất sâu. Cô muốn bênh vực cho Nhất Thiên một chút.
– Chẳng phải anh ta đã có vị hôn thê rồi sao? Vì sao còn đối xử như vậy với mình.
Tú Nhi nói, giọng cô buồn hẳn, như là sắp khóc. Cứ mỗi lần nhắc đến Nhất Thiên cô lại cảm thấy trong lòng ngột ngạt, mệt mỏi và cô đơn vô cùng.
– Cậu biết không, có những lúc mình thấy mình giống như một đứa ngốc để anh ta lừa gạt vậy.
– Biết đâu anh ấy có nỗi khổ riêng thì sao? – Thụy Du cố gắng cứu vớt cho người bạn tốt Nhất Thiên.
– Mình chẳng biết nữa. Chẳng phải mọi thứ đã rõ ràng quá rồi sao. Ai cũng biết hai gia đình đó đã đính ước. Có lẽ trong kí ức của anh ta, hai tháng đó chưa từng tồn tại. Vốn dĩ mình chẳng có một ý nghĩa nào trong cuộc đời của anh ta cả.
Thụy Du lại muốn lên tiếng nói gì đó nhưng cô phải nói gì đây. Cô không phải người trong cuộc nên không hiểu, và cô cũng không thể giải thích màn kịch của Nhất Thiên cho Tú Nhi biết được. Nhưng nhìn bạn mình mệt mỏi, cô cũng không thoải mái.
Tú Nhi thở dài một hơi hồi tiếp tục ôn bài, cần tìm một việc gì đó để quên đi. Thụy Du không cần ôn tập lại bao nhiêu, cô chống cằm nhìn ra cửa sổ một cách nhàm chán, thỉnh thoảng nghĩ đến Đình Dương.
Khi giám thị bước vào thì Thụy Du gọi Khải Ân dậy như lời cậu đã nói trước đó rồi bắt đầu làm bài thi. Thật tình mà nói thì đề không dễ, nhưng nhờ cô đã được Đình Dương ôn tập nên rất tự tin, làm bài một mạch mà không cần suy nghĩ.
Thụy Du nhìn lên đồng hồ, vừa hết một nửa thời gian nhưng cô đã làm xong gần hết đề. Chỉ còn một câu khó mà thôi. Nhưng cô vừa đặt bút xuống giấy nháp thì liền bị choáng. Một cơn đau đầu kịch liệt bất ngờ đổ ập xuống khiến tay cô run rẩy, đánh rơi bút xuống đất.
Khải Ân dừng viết, cúi xuống nhặt bút giúp Thụy Du. Nhìn mặt cô trắng bệch, lấm tấm mồ hôi, cậu không khỏi lo lắng.
– Cậu ổn chứ? – Khải Ân hỏi thầm.
– Ổn.
Thụy Du cầm bút, nhưng không viết nổi nữa. Đầu cô cứ đau nhức liên tục. Thụy Du thật muốn bỏ dở bài thi mà xuống phòng y tế một lát. Nhưng cô không thể. Công sức Đình Dương ôn tập cho cô, cô không thể để nó thành vô ích được.
– Đừng cố. Trông cậu không ổn chút nào. Xuống y tế đi. Làm bài lại cũng được mà.
Giọng nói của giáo viên gác thi vang lên.
– Khải Ân. Nhắc nhở lần thứ 1.
Thụy Du lắc đầu từ chối Khải Ân, ý muốn cậu không cần nói nữa. Còn cô phải tiếp tục làm bài, không được từ bỏ giữa chừng.
Thế là trong lúc tiếp tục chịu đựng cơn đau đầu, Thụy Du cố gắng hoàn tất hai môn thi rồi xuống phòng y tế sớm nhất có thể. Sau khi uống thuốc xong cô liền ngủ liền ngay lập tức.
Và Thụy Du lại mơ.
Thật kì lạ, Thụy Du không hiểu vì sao giấc mơ của cô luôn là về cặp song sinh đó. Một cặp song sinh không thấy rõ mặt.
Bối cảnh lần này không phải là con hẻm tối đầy dơ bẩn, chết chóc như lần trước. Những đứa trẻ cũng không phải lang thang và trải qua cảnh tượng đầy tang thương mất mát. Tất cả đều không phải.
Khung cảnh lần này tươi sáng hơn rất nhiều. Đó là một khu nhà rất lớn ở một dải đất rộng gồm nhiều căn biệt thự gần nhau. Hai đứa trẻ song sinh lại xuất hiện với vẻ ngoài trái ngược hoàn toàn so với giấc mơ lần trước của Thụy Du. Bọn chúng khoác lên người những trang phục xinh đẹp và lộng lẫy, và chơi trong một khoảng sân lớn. Nơi đang được rất nhiều người bày biện cho một bữa tiệc ngoài trời.
Giọng nói hai đứa trẻ văng vẳng bên tai Thụy Du, quen thuộc đến lạ lùng. Hệt như những lần trước. Lúc này cô đã có thể hiểu được phần nào câu chuyện.
– Anh, chơi với em đi.
Cô bé lẽo đẽo theo chân anh trai của mình đi lòng vòng qua các chậu cây kiểng đặt quanh nhà, không ngừng cất lời năn nỉ.
– Đừng đi theo nữa. Anh muốn vẽ một mình.
Cậu bé lắc đầu từ chối, cậu ôm tập vẽ và hộp màu của mình rồi bắt đầu tìm vị trí thích hợp. Phía sau cô bé vẫn bước theo không rời.
Thụy Du theo dõi diễn biến bên dưới bỗng dưng cảm thấy khó hiểu. Cặp song sinh này rất lạ. Nếu trong giấc mơ kia cậu bé thương yêu em mình bao nhiêu thì lúc này cậu lại chán ghét bấy nhiêu.
– Cho em vẽ cùng anh với. – Cô bé vẫn không từ bỏ.
– Không. Không. Không. Đi ra chỗ khác.
Cậu bé quay lại hét lên thật lớn rồi xô ngã em gái mình. Ngay khoảng khắc đó tim Thụy Du như ngừng đập. Một lần nữa cô muốn ngăn cản sự việc tồi tệ sắp xảy ra nhưng cô không thể. Mọi việc vẫn tiếp diễn và cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ như trước.
Thụy Du nhìn cô bé ngã trúng chiếc bàn bên cạnh, vô tình khiến cốc nước sôi trên bàn đổ xuống, tạt thẳng vào cổ chân của nó. Cô bé khóc thất thanh, tiếng khóc trẻ ngon nghẹn ngào và đau đớn. Lúc đó cậu bé thất thần quay lại, nhìn hậu quả nó vừa gây ra, hai tay nó buông thõng. Tập vẽ, bút màu mà nó yêu quý rơi hết xuống đất, lấm lem và gãy nát. Nhưng nó không quan tâm nữa. Nó cũng khóc, nhưng không òa lên đầy nức nở như em mình. Nó nhận ra nó vừa làm gì, vết đỏ trên cổ chân em gái nó là minh chứng cho tất cả.
Những người giúp việc xung quanh bị tiếng khóc đánh động bắt đầu hoảng loạn.
– Không xong rồi, cô chủ bị phỏng. Mau gọi ông bà chủ ra đây.
Đứa trẻ vẫn không ngừng khóc, vì nó không biết làm như thế nào để hết đau.
Một cặp vợ chồng trẻ hớt hải từ nhà chạy ra. Người chồng vội ôn đứa trẻ vào lòng vừa vỗ về vừa nhanh chóng mang vào nhà trong khi người vợ vội vàng đi tìm bác sĩ. Bọn họ bỏ lại cậu bé thẫn thờ ngoài sân vắng với tội lỗi của mình.
Giấc mơ đổi sang cảnh khác. Thụy Du thấy mình đang đứng trong một căn phòng lớn. Trên chiếc giường lớn là cô bé lúc nãy với vết thương đã được băng bó đang ngồi khóc thút thít. Nó hỏi người phụ nữ đang dỗ dành mình.
– Mẹ ơi, anh đâu rồi?
– Ba đang phạt anh. Vì anh hư, anh đẩy con ngã.
Con bé nghe xong bỗng dưng lắc đầu liên tục.
– Mẹ kêu ba đừng đánh anh. Anh không đẩy con. Là con tự ngã. Đừng đánh anh. Anh sẽ đau.
Người mẹ nghe xong liền cảm thấy bùi ngùi. Nhưng cô vẫn lắc đầu đầy kiên quyết.
– Anh làm sai nên ba phải phạt.
Sau khi người mẹ nói xong thì cô bé lại khóc tiếp. Ở ngoài cửa, cậu bé đang bị phạt quỳ ở góc tường nghe thấy tất cả. Cậu trầm mặc một lúc lâu, rồi cũng khóc. Nhân lúc người đàn ông ra ngoài nói chuyện điện thoại, cậu len lén bước tới trước cửa phòng, tranh thủ nhìn vào trong một chút. Ngay lập tức liền có một giọng nói lớn vang lên.
– Con đi đâu đó? Quay lại chỗ cũ. Ngay lập tức.
– Con chỉ muốn nhìn em.
Cậu bé nói rất nhỏ, không đành lòng nhìn vào trong.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên gườn mặt nghiêm nghị nhưng giọng nói cũng dịu đi vài phần. Thấy con trai biết nhận lỗi, ông cũng không khắt khe nữa.
– Ba không biết con hiểu được những gì ba đang nói hay không. Nhưng hai con là anh em ruột, phải biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Sao con lại đẩy em ngã? Bây giờ con còn nhỏ thì sẽ nhanh quên. Nhưng nếu con cứ đối xử với em như vậy thì sau này lớn lên em sẽ sợ và ghét con. Con thật sự muốn như vậy sao? Anh em sống trong một nhà chẳng lẽ phải biến thành kẻ thù?
Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, cậu không muốn bị ghét một chút nào.
– Ba biết là trước đó hai con rất hay gây gổ, Thiên Ân không nhận con là anh. Nhưng con không thấy những ngày gần đây con bé đã thay đổi rồi sao?
Trước lời nói của ba mình, cậu bé không nói gì, chỉ hơi mím môi, hết nhìn vào phòng rồi lại nhìn xuống đất như đang lưỡng lự một điều gì đó.
Lúc này Thụy Du đã nhận thức được mình đang mơ, một điều ít ai làm được. Cô lặng im nhìn thời gian trôi trong giấc mơ, kiên nhẫn chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vết phỏng ở chân của cô bé được gia đình tìm mọi cách để chữa trị. Nhưng tất cả đều là vô ích. Vào thời điểm đó người ta chưa thể tìm ra một loại thuốc nào có thể làm mờ sẹo hoàn toàn. Và các bác sĩ nói rằng có lẽ cô bé sẽ phải mang vết sẹo xấu xí này mãi mãi.
Thụy Du đứng ở một độ cao vừa phải, nơi cô có thể vừa quan sát cảnh tượng người mẹ an ủi con gái của mình về vết sẹo mà vẫn không bỏ lỡ hình ảnh một bé trai lầm lũi bỏ đi ra bờ sông. Thụy Du đoán rằng có lẽ bắt đầu từ lúc này cặp song sinh này mới thật sự yêu thương nhau.
Quay lại với cô bé đang ngồi trên giường, ánh mắt Thụy Du dừng lại ở vết sẹo đã được thành hình ở bên dưới, một vết sẹo có hình dáng gần giống với hình ảnh của mặt trăng bị khuyết đi một phần. Càng nhìn cô càng cảm thấy thật quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.
– Thụy Du à, dậy thôi em.
Một âm thanh dễ nghe bất ngờ vang lên làm Thụy Du choàng tỉnh. Cô nhận ra mình vẫn còn nằm trong phòng y tế. Lúc này trời đã chập choạng tối và mọi người đang chuẩn bị ra về.
– Em đã ngủ cả buổi chiều rồi. Bây giờ trường sắp đóng cửa. Cô nghĩ là em nên về nhà. – Một nhân viên y tế nói trong lúc dọn dẹp lại mọi thứ xung quanh.
– Dạ.
Thụy Du ngồi trên giường bệnh cột lại tóc cho gọn gàng rồi chuẩn bị mang lại giày thể thao. Bỗng dưng tay cô dừng lại ở mép chiếc tất màu tím đang mang trên chân, rồi chậm rãi kéo nó xuống. Dọc cổ chân bên phải từ từ hiện ra một vết sẹo mờ, hình mặt trăng khuyết…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!