Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em - Chương 36: Cảm Giác Gia Đình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em


Chương 36: Cảm Giác Gia Đình


[BPN: Lại đặt tên không liên quan -_- ]

=====

Thế là Hoàng Minh đã đảm nhiệm chức vụ Osin Miễn Phí cho An Nhiên được gần 10 ngày. Thế nhưng cậu lại chẳng thấy phiền phức chút nào, ngược lại trông còn khá vui vẻ và yêu đời. Sau một ngày thi ở trường, Hoàng Minh liền bỏ hết các hoạt động sau giờ học chỉ để đưa An Nhiên về.

Cả hai đứng một mình trong thang máy lên phòng của Hoàng Minh ở tầng thứ 20 của chung cư. Thang máy đi được nửa đoạn đường thì cậu có tin nhắn. Chẳng hiểu nội dung bên trong là gì mà cậu lại tặc lưỡi.

– Phiền phức.

– Sao thế?

An Nhiên hỏi Hoàng Minh. Sống chung 10 ngày cũng đủ để cô bớt lạnh nhạt với cậu một chút rồi. Ít nhất cũng có sự quan tâm.

– Mộng Thy lại đến làm phiền tôi nữa rồi. Chắc nghe tin tôi hẹn hò với em đấy.

– À.

An Nhiên nhớ lại lần trước bị Mộng Thy giở trò làm cho bị thương, cảm thấy trong lòng khá bứt rứt. Cô thật muốn trả đũa quá đi thôi.

– Bảo đảm là cô ta sẽ dây dưa tới lui một hồi mà chẳng chịu đi về. Tôi phải làm gì đó để nhanh chóng dứt điểm mới được.

Hoàng Minh lẩm bẩm, cậu cất điện thoại vào balo rồi suy nghĩ một chút. Không bao lâu sau, đôi mắt giảo hoạt chợt sáng lên, cậu nhìn xuống cô gái đang ngả vào lòng mình. Nếu đã mang tiếng là yêu nhau, vì sao không diễn cho trót vai này?

– Tôi nghĩ ra rồi.

– Thế à.

An Nhiên nhìn lên bảng điện tử của thang mấy đang dần nhảy số, có vẻ không quan tâm lắm về chuyện của Hoàng Minh.

– Chúng ta diễn cảnh thân mật đi. Cho cô ta tức quá bỏ về.

Hoàng Minh phấn khích nói, cậu cười mãi cho đến khi ánh mắt đầy kì thị của An Nhiên nhìn cậu chằm chằm thì mới dừng lại.

– Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng trò này?

– 18 tuổi vẫn còn nhỏ lắm. Sắp tới nơi rồi. Chúng ra mau làm thôi. Để khi cửa thang máy vừa mở ra thì cô ta có thể nhìn thấy.

– Làm cái gì?

– Làm chuyện mà những người yêu nhau hay làm.

Nói rồi Hoàng Minh vội quay sang đứng đối diện An Nhiên.

Vì An Nhiên đang đứng sát góc thang máy nên Hoàng Minh rất dễ dàng bao vây cô. An Nhiên nhìn cảnh này không khỏi nhớ lại chuyện cũ, sao lần nào cô với Hoàng Minh đều tiếp xúc với nhau ở loại tư thế này nhỉ.

Gương mặt gian xảo của cậu từ từ tiến lại gần làm cho An Nhiên cảm thấy nguy hiểm. Cô cũng không phải quá ngây thơ để không hiểu Hoàng Minh muốn làm gì.

– Nếu anh dám hôn, thì tôi sẽ giết anh.

Hoàng Minh khẽ rùng mình. Cậu hoàn toàn tin tưởng vào lời nói này. Thế nhưng cậu chẳng hề có ý định dừng lại. Khoảng cách dần dần rút ngắn cho đến khi hai vầng trán chạm nhau, mắt kề mắt, môi gần môi, nhưng chẳng (dám) chạm vào.

– Nếu em không đồng ý. Tôi sẽ không làm. Nhưng mà giữ nguyên tư thế này thì có thể chứ?

An Nhiên hừ lạnh như một cách trả lời. Nếu có ai ở đây lúc này để chứng kiến thì mới hiểu rõ được hoàn cảnh của cô lúc này. Cô có thể trả lời “Không” sao? Toàn thân đã sớm bị ai đó khống chế rồi.

Tiếng chuông nhẹ vang lên, kèm theo tiếng cửa thang máy nhẹ nhàng mở ra. Hoàng Minh dù quay lưng lại về hướng cửa nhưng lại dễ dàng đoán ra được những gì diễn ra sau lưng mình qua một loạt âm thanh. Đầu tiên là tiếng giày cao gót dịch chuyển nhẹ. Rồi âm thanh ấy lớn dần nghĩa là lúc chủ nhân của nó đang giậm chân xuống sàn đầy phẫn nộ. Hoàng Minh cười nhếch mép. Cảm giác này thật quá tuyệt vời.

– Xong chưa?

Hoàng Minh nhìn cô gái đang bị mình áp sát vào tường, tay cậu đặt sau đầu cô từ từ di chuyển. Ngón tay cái trượt dần lên gương mặt đang nhăn nhó vì bất mãn, chạm đến đôi môi khép hờ, khẽ lướt nhẹ. Lớp son màu hồng đất theo đó mà lan ra. Hoàn mỹ. Nhìn thấy điều này bất kì ai cũng sẽ tin rằng bọn họ vừa mới hôn nhau.

– Rồi.

Hoàng Minh bước sang một bên, tiếp tục tư thế dìu An Nhiên bước đi như bọn họ vẫn làm suốt những ngày qua. Khi cả hai bước ra khỏi thang máy liền bắt gặp Mộng Thy đang đứng đó với một biểu cảm không mấy thân thiện. Hoàng Minh giả vờ bất ngờ, nhưng cũng chẳng thèm đứng lại trò chuyện với cô ta mà đi thẳng một mạch về nhà của mình.

– Lâm Hoàng Minh! Anh mau đứng lại đó.

Mộng Thy hét lớn, âm thanh dội lại khắp cả hành lang nhỏ, vang vọng. Cũng may rằng căn hộ của Hoàng Minh chiếm trọn một tầng của tòa nhà, nếu không chẳng biết sẽ làm phiền hàng xóm đến mức nào.

Giọng nói khủng bố bất ngờ dội vào tai, nó the thé và chói tai đến lạ thường, khiến Hoàng Minh không khỏi giật mình một cái. Tại sao Mộng Thy ngày càng thay đổi so với lúc hai người còn hẹn hò nhỉ, Hoàng Minh cảm thấy thật khó hiểu. Khoảng gần hai năm trước, khi bọn họ còn là một đôi, cô ta không hề đanh đá như thế này, cậu cam đoan điều đó. Tuy là cũng không tốt bụng hiền lành bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không quá tồi tệ như bây giờ. Là do thời gian làm thay đổi một con người hay là do cô ta không thể hiện ra ngoài cho cậu thấy.

Bên cạnh vang lên khiến cười khẽ. Đây có lẽ là lần thứ năm An Nhiên bật cười trong nhiều ngày qua khi ở cùng Hoàng Minh rồi, điều này làm cậu khá hưởng thụ. Quan hệ của bọn họ lúc này thật tuyệt vời. Thế nhưng tâm trạng của cậu liền bị đả kích ngay sau đó.

– Yếu bóng vía.

Đây là ám chỉ việc cậu giật mình sau khi nghe tiếng hét sao? Hoàng Minh đoán thế. Tay cậu quệt nhẹ qua mũi, cười cười chữa ngượng. Đúng là cậu không thể nào hạnh phúc quá mười giây.

– Ai lại nói thế. Khi bất ngờ nghe được một âm thanh chói tai trong không gian tĩnh lặng, người ta ắt sẽ giật mình.

– Biện hộ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, xem như Mộng Thy là người vô hình ở phía sau. Cô ta sẽ không đơn giản chấp nhận điều đó.

Thật vậy, Mộng Thy bước tới nơi Hoàng Minh và An Nhiên đang di chuyển một cách chậm rãi. Âm thanh giày cao gót nện xuống sàn nhà như chứa đầy sự oán hận.

Nằm ngoài sự dự đoán của hai người nọ, Mộng Thy bất thình thình nắm tay An Nhiên xô mạnh sang một bên.

An Nhiên bị bất ngờ, lại thêm vết thương còn chưa hồi phục nên hoàn toàn mất thăng bằng và chới với giữa không trung. Hoàng Minh là người có phản xạ nhanh nhất, cậu không do dự mà lao đến ôm lấy An Nhiên. Dù cho hành động đó cũng khiến cậu ngã mạnh vào tường, thế nhưng chỉ cần cô không sao là tốt rồi.

Hành động này khiến cho cả Mộng Thy và An Nhiên đều bất ngờ. Bất kì ai trong bọn họ đều không nghĩ Hoàng Minh sẽ phản ứng như vậy.

Tuy An Nhiên không ngã, nhưng vết thương bị chạm vào khiến cô không thoải mái. Nhưng thay vì biểu lộ sự khó chịu ra ngoài thì cô chỉ thở ra một tiếng. Nếu Hoàng Minh đã không muốn cô bị đau thì cô sẽ để cậu thấy cậu đã làm việc đó rất tốt.

– Không sao chứ?

An Nhiên lắc đầu.

– Cảm ơn.

– Được nghe lời này từ em liệu tôi có nên mở tiệc ăn mừng hay không?

– Anh nên lo cho thân mình trước thì tốt hơn. Đứng lên được không?

An Nhiên gắng gượng đứng lên, nhìn Hoàng Minh đang ngồi dưới sàn hỏi. Cậu chỉ cười rồi nhẹ nhàng bật người lên như muốn khoe khoang.

– Vẫn còn tốt chán.

Mộng Thy một lần nữa bị đẩy ra ngoài trong cuộc trò chuyện của hai bạn trẻ nào đó. Cô ta lại hét toáng lên. Rất may là lần này Hoàng Minh đã có kinh nghiệm, không giật mình nữa.

– Lâm Hoàng Minh. Anh có nghe em nói không?

Hoàng Minh nổi tiếng là một người chưa bao giờ tức giận với mọi người, với con gái lại càng không. Thế nhưng ngay lúc này cậu đang tức giận, rất muốn đánh người.

– Đừng hét vào tai người khác như thế được không? Rất là chói đấy. – Hoàng Minh nói trong lúc đưa tay vào balo lục tìm chìa khoá nhà.

Hoàng Minh mở cửa nhà, sau khi bước vào cùng An Nhiên liền đóng sập lại trước mắt Mộng Thy. Phía sau cánh cửa là một thế giới khác, yên tĩnh hơn hẳn. Cậu giúp đỡ An Nhiên tháo balo và giày, gương mặt vẫn hầm hầm vì khó chịu.

– Đây là cách anh vẫn thường đối xử với người yêu cũ à?

– Không có. Tôi không đến mức thô lỗ như thế. Ngoại trừ với loại người không thể nào chấp nhận được như cô ta.

Sau một lúc, An Nhiên đã nằm trên chiếc giường quen thuộc của cô nhiều ngày nay, yên lặng đọc tạp chí thời trang. Hoàng Minh vào phòng thay đồ một chút rồi bước ra với một loại trang phục khác. An Nhiên đặt tờ tạp chí xuống bên giường, nhìn cậu chằm chằm không rời mắt.

– Sao? Cuối cùng em cũng nhận ra sức hút của tôi rồi?

– Anh… lại đây được không?

Hiếm khi nào lời của An Nhiên nói ra mà không có ác ý, Hoàng Minh liền vui vẻ làm theo, trước đó không quên nhìn lại mình trong gương coi đủ đẹp trai chưa. Cậu bước lại cạnh bên giường ngủ, nhìn cô đầy mong đợi.

– Cởi áo.

Hoàng Minh lau nhẹ mồ hôi trên trán, cảm giác như sắp bị con gái sàm sỡ thật không tốt chút nào. Nhìn sắc mặc của cô gái này mà xem, cô ấy rất có khả năng làm điều đó. Hoàng Minh nghĩ là mình nên ngoan ngoãn nghe lời, rượu mời vẫn dễ uống hơn rượu phạt. Thế là chỉ trong vòng hai giây, cậu liền cởi luôn chiếc áo thun vừa thay.

– Xích tới đây một chút.

An Nhiên tiếp tục ra lệnh. Khi Hoàng Minh đã đứng cạnh bên mình, cô liền với tay lấy một tuýp thuốc giảm đau đặt bên bàn rồi nhẹ nhàng thoa lên bả vai cho cậu. Hoàng Minh ngạc nhiên đến sững sờ, cậu nhìn những ngón tay thon thả cứ thế chạm vào mình thật nhẹ, gương mặt thanh tú vẫn lạnh lùng, một nụ cười cùng không thèm nhếch. Tưởng chừng như vô tâm nhưng lại chăm chú xoa thuốc cho cậu.

– Khi nãy anh ngã như vậy, có lẽ là đau lắm.

Hoàng Minh chẳng muốn nói lời nào. Cậu không muốn phá vỡ giây phút tuyệt vời này. Ước gì nó kéo dài mãi mãi.

Hoàng Minh là một đứa trẻ thiếu tình thương và sự quan tâm từ gia đình. Cha thì luôn nghi ngờ cậu, sợ cậu không phải con mình. Còn mẹ thì luôn oán hận vì đã sinh cậu ra đời. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Hoàng Minh ngã thì đều tự đứng lên, mỗi lần đau thì tự mình chịu đựng, có bị thương cũng tự mình xoa thuốc. Dần dần cậu bỏ mặc tất cả, mỗi khi đi đánh nhau về thì cứ để vậy, rồi cũng tự khỏi mà thôi. Bây giờ bỗng dưng có một cô gái xuất hiện, dịu dàng đối xử với cậu như thế. Cậu không muốn cảm động cũng không được.

– Mặc áo lại đi.

An Nhiên làm xong rồi tiếp tục xem tạp chí, bỏ lại Hoàng Minh bất động nhìn cô trân trân. Bỗng nhiên cậu muốn ôm lấy cô thật chặt để tìm một chút gì đó cảm giác được quan tâm. Thế nhưng Hoàng Minh nhanh chóng gằn mình lại, trước giờ cậu luôn đối xử với cô một cách khá cợt nhả và đầy trêu ghẹo. Nếu bỗng dưng trở nên nghiêm túc kì lạ, có khi nào cô sẽ thấy không ổn và tránh mặt cậu không.

– Bây giờ em muốn ăn gì không? Để tôi lấy luôn cho. Sau đó tôi đi ra ngoài một lát.

– Không cần đâu. Đợi anh về rồi ăn cùng.

Hoàng Minh mỉm cười, một nụ cười không còn bông đùa và thiếu nghiêm túc nữa. Cậu đang có cảm giác gia đình. Dù điều này là chưa cần thiết đối với một thằng con trai chỉ mới 18 tuổi. Nhưng cậu thật sự vô cùng quyến luyến cảm giác này. Ít ai biết rằng bây giờ cậu hạnh phúc đến mức nào.

– Tôi sẽ về thật sớm.

***

Hoàng Minh vừa bước ra cửa đã nhìn thấy Mộng Thy. Cậu có chút bất ngờ nhưng chẳng còn giận dữ nữa, bởi vì bây giờ lòng cậu đang ấm áp lắm nên gặp chuyện gì buồn bực cũng cho qua.

– Anh đứng lại đó. Chúng ta cần nói chuyện.

Mộng Thy đứng chắn ngang trước cửa thang máy, không cho Hoàng Minh bước vào.

– Có chuyện gì?

– Anh và cô ta thật sự là đang hẹn hò?

Hoàng Minh nhớ lại lúc sáng. Thật ra hai người bọn họ hoàn toàn trong sáng, vô tội. Chẳng qua vì dư luận quá mức đáng sợ, chỉ vì cậu đưa cô đến trường, dìu cô vào lớp thôi mà mọi chuyện đã được suy diễn đến mức phóng đại và lan truyền đi khắp nơi với tốc độ chóng mặt. Nhưng mà Hoàng Minh cũng không thấy có gì không ổn với tin đồn kiểu này, thôi thì cứ để nó tiếp diễn, cậu không có hứng đính chính.

– Em nghĩ sao thì sẽ là như vậy. – Hoàng Minh nhún vai, bộ dạng tuỳ hứng.

– Còn cả sống chung?

– Tuỳ em nghĩ.

– Anh thật quá đáng. Em với anh hẹn hò một năm, em còn chưa được vào nhà anh một bước, lúc nào cũng phải đứng bên ngoài. Vì sao cô ta được vào? Còn nữa, anh có biết lịch sử tình trường của cô ta ở trường cũ dài đến mức nào không?

Hoàng Minh à một tiếng như đã biết. Cậu thong thả đáp lại.

– Thì sao? Anh cũng là một thằng lăng nhăng thôi.

– Anh… Anh nhắc lại với cô ta. Em sẽ không để yên đâu.

– Vậy à? Anh nghĩ em vốn dĩ đã không có khả năng đấu lại với An Nhiên. Lúc trước đã vậy, và bây giờ có thêm anh bên cạnh cô ấy, thì em đừng hòng giờ trò gì.

Hoàng Minh chuyển giọng nòi nhẹ nhàng vui vẻ sang lạnh lùng và cảnh cáo. Có thể cậu không công khai bảo vệ ra mặt như Đình Dương và Nhất Thiên nhưng nếu muốn đụng tới người cậu thích, thì còn phải xem thái độ của cậu như thế nào.

Chiếc thang máy đã đưa Hoàng Minh xuống gần đến tầng trệt nhưng Mộng Thy vẫn chưa rời khỏi. Cô ta vừa chuốc thêm bực bội vào người. Cứ ngỡ như sẽ moi được một chút gì đó từ An Nhiên để xử lí Thuỵ Du, nhưng vô tình cô ta lại đẩy An Nhiên đến với Hoàng Minh. Thật là bất cẩn.

Từ trước đến nay, Hoàng Minh là người đối xử tốt với Mộng Thy nhất, khiến cô ta sinh ra một loại ảo tưởng là cậu rất yêu mình. Và với một chàng trai yêu mình như thế, Mộng Thy không hề ngốc nghếch mà buông tha. Dù cho đã thích Đình Dương, nhưng cô ta vẫn muốn giữ được Hoàng Minh bên mình. Mộng Thy nghĩ rằng mình phải mau mau tìm cách thôi.

Rồi Mộng Thy có điện thoại, là số gọi đến từ nước ngoài. Ở đầu dây bên kia là giọng nói của một chàng trai, cậu nói tiếng Anh phảng phất chất giọng của người Ý.

– Lời đề nghị của tôi lần trước, cô thấy thế nào?

– Rất tốt. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hợp tác rất vui vẻ. Vừa tiện cho tôi, vừa tốt cho anh. – Mộng Thy trả lời lại bằng tiếng Anh.

– Ồ, thật tuyệt. Vậy khi nào thì thích hợp cho tôi xuất hiện đây?

– Hai tuần nữa, sau chuyến dã ngoại dài ngày của trường. Tôi cần thời gian để tìm thêm người.

– Tuỳ cô. Nhưng phải báo cho tôi nếu như có bất cứ thay đổi gì.

– Được. Tôi có thể gọi anh là gì?

– Hãy gọi tôi là Oliver, Oliver Smith.

======

[BPN: Sắp có thêm một nhân vật nữa lên sàn. Ố ye :3 ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN