Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 38: Chuyến Đi Dã Ngoại 2
Thụy Du nhìn cảnh tượng nhộn nhịp này lòng liền thấy nao nao, cô cũng muốn vui chơi thật thỏa thích như những người xung quanh. Điều mà một cô gái mười bảy tuổi nên làm. Thế nhưng dù gì thì cô cũng nên chờ Tú Nhi ra đã.
Thụy Du không rời khỏi vị trí tập trung của lớp, chủ yếu là để Tú Nhi dễ dàng nhận ra mình. Bên cạnh cô, An Nhiên vừa lấy được vé đi lặn từ tay một người nhân viên.
– Bây giờ cậu sẽ đi lặn sao? – Thụy Du vừa ngạc nhiên, vừa phấn khởi hỏi. Môn thể thao này cô rất thích, nhưng đáng tiếc lại không có cơ hội để học.
– Ừm. Nghe nói dịch vụ lặn biển ở đây rất tốt. Mình sẽ đi ngắm san hô một chút.
Nhìn lại chiếc bản đồ khu nghỉ dưỡng vừa được phát, An Nhiên nhíu mày tìm vị trí của nơi tổ chức hoạt động này. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc bóng đen che mất ánh sáng của cô, còn chiếc bản đồ thì bị giật đi mất.
– Em đừng đi. Ở lại đây cổ vũ tôi đi.
An Nhiên khoanh tay trước ngực nhìn Hoàng Minh như thể cậu là tội đồ của nhân loại.
– Anh tin tôi sẽ đánh chết anh không? Đưa lại đây. – An Nhiên đưa tay ra phía trước chờ đợi.
Hoàng Minh cười hết sức vô tội. Cậu nắm tay lấy tay cô.
– Ở lại đây cổ vũ tôi đi. Có em cổ vũ tôi mới có tinh thần chơi được.
– Đùa nhau à?
An Nhiên rút tay lại. Hình như sau đợt sống chung đó, da mặt Hoàng Minh ngày càng dày rồi.
– Minh, nhanh lên!
Từ xa có tiếng gọi của một nam sinh. Hoàng Minh quay lại vẫy tay với cậu ta.
– Từ từ, để người ta năn nỉ bạn gái cái đã.
Đám con trai xung quanh cười lớn, rồi cùng nhau bàn tán về mức độ đáng thương của Hoàng Minh trong hoàn cảnh này. Một người đã từng (thật ra thì hiện tại vẫn có) khiến con gái phát cuồng, đi đâu cũng không thiếu người vây quanh giờ đây lại phải chạy theo năn nỉ bạn gái của mình. Thì ra con đường của “lãng tử quay đầu” lại không mấy dễ dàng như thế. Cứ bình thường như bọn họ thì tốt hơn không.
Ngược lại với những nam sinh, nhóm nữ sinh chẳng ai cười nổi khi thấy điều này. Trước kia mỗi khi Hoàng Minh hẹn hò cùng một ai đó, cùng lắm thì bọn họ cũng thấy ghen tị một chút vì danh xưng “bạn gái” mà thôi, vì cách Hoàng Minh đối xử với người đó cũng chẳng có gì đặc biệt. Còn bây giờ, trông cậu ta còn si tình gấp mấy lần những người con trai bình thường khác. Bọn họ không thể không tức giận. Nhưng lần này không như những lần khác, bất mãn thì bất mãn nhưng chung quy vẫn chẳng thể làm gì được.
An Nhiên lại cảm thấy phiền phức bởi ánh mắt của những người xung quanh nên không khỏi gắt lên với Hoàng Minh.
– Này, ai là bạn gái của anh hả?
– Haiz, vì chúng ta diễn quá sâu nên giờ ai cũng tin như thế hết rồi. Nhưng không sao, tôi thích những tin đồn như thế này.
An Nhiên hết biết nói gì với Hoàng Minh. Cô nhân lúc cậu không chú ý mà lấy lại chiếc bản đồ rồi toan bỏ đi.
– Này này đợi đã. Em đừng đi thật chứ. A, Thụy Du…
Cuối cùng thì nhân vật ngoài lề vô cùng đáng thương là Thụy Du cũng được chú ý đến.
– Đình Dương của em cũng tham gia đó. Em mau mau đến xem rồi kéo cô ấy đi cùng giúp anh với.
Thụy Du thoáng run khi cụm từ “Đình Dương của em” được nhấn mạnh. Đình Dương của cô? Ôi điều này mang đến quá nhiều áp lực, cô kham không nổi. Chưa gì cô đã nhìn thấy bóng dáng tình địch trên danh nghĩa của mình đang hầm hầm đi tới từ xa rồi.
Hoàng Minh vô cùng chật vật, cậu vừa quay sang nhờ vả Thụy Du, vừa chạy theo níu giữ An Nhiên. Tất cả cũng tại vì Nhất Thiên. Chẳng phải ban đầu ba người bọn họ đã cùng nhau thoả thuận rồi sao. Rằng hôm nay Hoàng Minh bận việc sẽ không tham gia cùng hai người còn lại. Nhưng cuối cùng thì gần tới giờ chơi bóng thì Nhất Thiên trốn đi đâu mất làm Hoàng Minh bắt buộc phải tham gia.
– Anh… anh mới nói cái gì vậy?
Thuỵ Du khó khăn lên tiếng, mọi ánh mắt xung quanh rời khỏi An Nhiên và hướng trực tiếp vào cô.
– Đi mà, anh thật sự rất biết ơn em.
Hoàng Minh cất giọng nài nỉ.
– Thôi được rồi.
Thuỵ Du đồng ý làm Hoàng Minh vui mừng khôn xiết, lúc này cậu đã có thể yên tâm quay lại nơi nhóm nam sinh tụ tập gần đó. Thật ra không phải Thuỵ Du vì Hoàng Minh mà nhận lời, chẳng qua là trong lúc cậu ta nói chuyện thì cô vô tình nhìn thấy Mộng Thy đang vây quanh Đình Dương mà nói cười, ve vãn (đây là từ ngữ mà Thuỵ Du đã dùng khi nghĩ về chuyện này) thì cô cảm thấy thật tức giận và nhanh chóng đưa ra quyết định. Nhìn thật không vừa mắt.
– An Nhiên này, nếu Hoàng Minh đã nói thế thì chúng ta cũng lại xem chút đi.
Nhìn thái độ không mấy vui vẻ của An Nhiên, Thuỵ Du cũng không dám nói nhiều, thay vào đó là nhẹ nhàng khuyên nhủ, sợ rằng càng chọc tức cô bạn. An Nhiên biết mình không thể nào trốn tránh được nữa nên liền miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
– Cậu thích cổ vũ gì thì cứ la hét, còn tôi chỉ nhìn mà thôi.
Thuỵ Du cười nhẹ, vậy là tốt rồi. Không cần An Nhiên cổ vũ gì cho hoành tráng, có khi chỉ cần cô bạn nhìn một chút cũng đủ cho Hoàng Minh lên tinh thần, Thuỵ Du đoán thế.
Nhóm nam sinh của hai lớp đang tổ chức thi đấu bóng chuyền với mỗi đội gồm hai thành viên. Đội một gồm có Đình Dương và Hoàng Minh. Khải Ân và một người khác ở phe còn lại. Đây vốn dĩ chỉ là một trò chơi trên biển vô cùng bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy đội hình ra sân thì mọi người đều suy nghĩ theo một hướng khác. Đây có thể xem là trận đụng độ trong truyền thuyết giữa Đình Dương và Khải Ân không? Hay nói chính xác hơn là của hai bang nhóm đứng đầu trường, cũng là trận chiến giữa hai khu A và B. Dù cho lúc này Khải Ân mang tiếng là đã “giải nghệ” nhưng mọi người vẫn còn ấn tượng với cậu lắm.
– Hey hey, mọi người đừng suy nghĩ quá nhiều. Đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Đúng không?
Một nam sinh ngồi trên ghế trọng tài hét lên trong loa, thu hút sự chú ý từ những người xung quanh. Cậu bạn quay sang nhìn hai nhân vật chính đã châm ngòi sự tò mò.
Đình Dương hơi cúi người, cởi chiếc áo thun trắng đang mặc trên người ra để lộ thân hình sáu múi nhờ chơi thể thao nhiều, khiến cho nhiều nữ sinh đang vây quanh không khỏi trợn mắt ngắm nhìn. Thuỵ Du đã tiến sát lại vòng vây xung quanh, cô phải kiềm lòng để không hét lên.
– Ôi. – Thuỵ Du khẽ nói. Sau đó cô liền im bặt, cô vừa làm gì thế này, thật đáng xấu hổ. Thuỵ Du cố gắng dời tầm mắt sang nơi khác, nếu không thì hình ảnh Đình Dương cởi trần này sẽ lảng vảng mãi trong suy nghĩ của cô thôi.
Bây giờ hắn chỉ mặc một chiếc quần ngắn tới cỡ đầu gối và xoay người làm một vài động tác khởi động.
– Ừ. – Đình Dương trả lời với người đóng vai trọng tài. – Chỉ là một hoạt động bình thường.
– Không thể bình thường hơn.
Ở bên kia tấm lưới màu trắng, Khải Ân trả lời.
– Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đâu còn lí do gì để phải tranh đấu nữa. Đúng không Đình Dương?
Khải Ân đang ám chỉ việc mình không còn là thủ lĩnh Demons nữa. Đáp lại cậu cũng như mọi người xung quanh là cái gật đầu đầy khẳng định của Đình Dương
Sau tiếng còi của trọng tại thì trận đấu chính thức bắt đầu, phe Khải Ân giao bóng trước. Cuộc chơi diễn ra hết sức bình thường với các cú bật người đập bóng liên tục của bốn nam sinh. Tỉ số giữa hai bên không chênh lệch quá lớn.
Trước những âm thanh huyên náo cổ vũ xung quanh, Thuỵ Du chỉ vỗ tay theo nhịp mà không dám hô lớn. Bởi vì nếu cô trực tiếp hô tên Đình Dương lên thì không khéo về sau lại phải ngồi cùng Khải Ân trong trạng thái giận dỗi. Thật sự là cô mong Đình Dương chiến thắng, chắc chắn là như vậy rồi.
– ĐÌNH DƯƠNG, CỐ LÊN! EM LUÔN ỦNG HỘ CHO ANH.
Một âm thanh vô cùng lớn đột ngột vang lên, lấn át tất cả những lời cổ vũ xung quanh. Những người đang xem trận đấu bỗng dưng im bặt, đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Đứng ở đầu hàng, Mộng Thy đang cầm một chiếc loa tương tự với trọng tài mà liên tục hò hét. Những người đang vây quanh xem trận đấu không khỏi tản ra vì âm thanh quá to.
Thuỵ Du nhìn Mộng Thy diễn trò ở phía xa, cũng không muốn thua kém. Thế là cô gái nào đó đã quên đi mất cảm giác tội lỗi với cậu bạn cùng bàn là Khải Ân mà nhanh chóng đáp trả tình địch của mình.
Giọng nói phóng đại của Mộng Thy không những làm những người xung quanh phân tán, đồng thời cũng khiến cho trận đấu dừng lại vài giây. Đúng lúc đó, giữa không gian thanh tĩnh (vì mọi người đang bận nhìn Mộng Thy như sinh vật lạ), Thuỵ Du liền lên tiếng cổ vũ bằng một âm thanh vừa phải.
– Đình Dương, anh cố lên nhé.
Nghe thấy giọng nói của Thuỵ Du, Đình Dương liền quay sang nhìn rồi mỉm cười với cô.
– Ừ. Cảm ơn em.
Câu trả lời của hắn khiến mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ và ghen tị. Đây là lần đầu tiên họ thấy Đình Dương trả lời một nữ sinh, lại còn dùng giọng nói và thái độ thân thiết như thế nữa.
Trận đấu lại tiếp tục, theo một cách khác.
Như được lời khích lệ của Thuỵ Du làm cho tâm trạng trở nên vui vẻ, Đình Dương chơi hăng say hơn hẳn lúc ban đầu, liên tục ghi điểm. Khải Ân cũng không dễ dàng chịu thua, lúc lời khích lệ của Thuỵ Du vang lên bên tai mà không dành cho mình thì trong lòng của Khải Ân đã tràn ngập lửa giận. Tinh thần chiến đấu của cậu bỗng dưng tăng vọt. Như muốn quyết chiến sinh tử cùng Đình Dương.
Cuối cùng, trận đấu không còn giống như lúc đầu nữa. Những lời bọn họ đã từng nói đều tan thành mây khói chỉ vì lời nói của Thuỵ Du. Đây không còn là một trận đấu bình thường nữa. Nam sinh đóng vai trọng tại ngồi trên ghế cao bỗng chốc bị hoa mắt vì hai bên liên tục ghi điểm, không ai nhường ai. Cả Đình Dương và Khải Ân đều chơi hết mình. Bọn họ lần lượt nhảy lên rồi đập bóng xuống, tìm mọi cách cho đối phương không đỡ được bóng. Lúc này, hai người khốn khổ nhất phải kể đến là Hoàng Minh và đồng đội của Khải Ân, hai kẻ yêu hoà bình vô cùng nhưng lại phải đứng cạnh hai con người hiếu chiến đang sát phạt lẫn nhau. Bọn họ cũng thật khổ tâm, ban đầu chỉ giữ tinh thần là chơi cho vui nên mọi người ai cũng thoải mái. Bỗng nhiên chỉ trong vòng vài giây, trận đấu trở nên gay gắt hơn rất nhiều, làm bọn họ chẳng thích nghi kịp với tốc độ của hai nhân vật chính.
– Hình như bọn họ chưa thật sự đấu với nhau trận nào? – Một người nói.
– Đúng vậy. Nhưng chẳng ngờ hai người họ lại quyết chiến với nhau vì tình. Thật không thể tin được. – Một người khác đáp lại.
– Đúng rồi. Khó tin quá.
– Chưa bao giờ tôi thấy Đình Dương hiếu chiến như vậy đâu.
– Dường như Khải Ân cũng đã quay về với bản chất thật của mình rồi.
Xung quanh không khỏi vang lên những lời bàn tán đa chiều. Thuỵ Du cố gắng làm mờ nhạt đi sự tồn tại của mình. Cô từ vị trí trung tâm từ từ lùi về phía sau. Ai mà biết cô đã làm nên chuyện tốt đẹp gì. Sợ rằng chính cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì sao hai người họ lại đột nhiên trở nên hăng máu như thế, chẳng lẽ vì cô cổ vũ Đình Dương mà Khải Ân giận dỗi hay sao. Liệu cô có nên nói một lời gì đó cho cậu ta hay không nhỉ?
– Trong lúc này cậu nên im lặng thì tốt hơn đấy.
An Nhiên bất ngờ lên tiếng làm Thuỵ Du khẽ giật mình. Cô không rõ là An Nhiên đã đứng ở đây từ trước hay là vì thấy cô nên cô bạn mới bước đến. Lúc này An Nhiên đang khoanh hay tay trước ngực, không nói không rằng nhìn Hoàng Minh đang bơ vơ giữa trận chiến căng thẳng.
– À, ừm.
Thuỵ Du gật đầu trong trạng thái thất thần. Dù sao cô cũng không có chút chân thành nào khi cổ vũ cho Khải Ân cả.
– Chắc cô đang hài lòng lắm chứ gì?
Giọng nói quen thuộc nhưng lâu ngày chưa được nghe lại vang lên khiến sự chú ý của Thụy Du bị dời đi khỏi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Mỗi lần nhìn hay nghe thấy tiếng nói của Mộng Thy đều khiến Thụy Du cảm thấy như sắp có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy.
Thuỵ Du liếc mắt sang nhìn Mộng Thy, cảm thấy quá mất thời gian khi phải đôi co cùng người này nên quyết định không trả lời. Dù sao cô cũng biết là cô ta đến đây cũng không phải là để nghe cô nói chuyện.
– Này, trả lời đi chứ.
Mộng Thy giãy nảy, không chấp nhận cảm giác bị người khác khinh thường.
– Cô muốn tôi trả lời cái gì? Rằng tôi vô cùng hài lòng khi xem trận đấu này sao?
Thuỵ Du gác hai tay sau gáy, khoé môi khẽ cong lên trả lời lại. Được rồi, muốn cô nói thì cô sẽ nói.
– Cô, cái đồ vô liêm sỉ.
Mộng Thy nắm chặt hai tay. Dù trong suy nghĩ đã vang lên hồi chuông cảnh báo khi nhớ lại những lời đe doạ từ ba mình và Nhất Thiên nhưng hành động vẫn nhanh hơn suy nghĩ. Như một thói quen, mỗi khi có ai làm trái ý mình cô ta đều muốn động tay động chân.
Thuỵ Du dời tầm mắt xuống tay của Mộng Thy, chỉ chờ nó đưa lên rồi sẽ phản công lại. Cô hiểu rõ Mộng Thy, chỉ vơí một chút tức giận như thế cũng đủ để cô ta tát cô rồi. Những ngày đầu tiên cô còn có tâm trạng vui vẻ, để cô ta muốn làm gì thì làm, coi như là giải trí một chút. Nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn của nó, nếu cô là loại người dễ dàng để cho người khác đụng vào mình thì chẳng thể đứng được ở nơi này rồi.
Thế nhưng cuối cùng thì Mộng Thy cũng chẳng chạm được đến Thụy Du.
Bốp!
Ngay khi Mộng Thy vừa vung tay lên đã có một chiếc bóng chuyền bay vụt đến đập mạnh vào tay cô ta, làm Mộng Thy phải vội vàng ôm lấy cánh tay đau rát của mình. Những người đang đứng gần đó không khỏi rụng tim. Trái bóng đó đã bay vụt ngang tai bọn họ, tiếng rít gió vẫn còn vang vọng bên tai. Hơn nữa nhìn bàn tay đã sớm đỏ lên của Mộng Thy cũng đủ để hình dung sức mạnh của người ném nó đến.
– Ai? Là ai đã làm điều đó?
Mộng Thy ôm lấy tay của mình hét toáng lên, liên tục quay đầu sang hai bên để tìm kiếm kẻ đã tấn công mình. Gương mặt đã sớm tím đi vì tức giận. Cú đánh này không chỉ khiến Mộng Thy bị thương mà còn đánh vào danh dự của cô ta ở trường này. Không rõ là gan của ai đủ lớn thực hiện điều đó.
Thụy Du không giống cô ta, cô đã biết ai là người làm điều đó. Ánh mắt cô xuyên qua đám đông người người lớp lớp, chỉ hướng về một người ở phía xa.
Theo ánh mắt của Thụy Du, đám đông dần tách ra hai bên, hướng về người vừa ném trái bóng. Khoảng không giữa hai nhóm người dẫn đến nơi bốn người nọ đang chơi bóng chuyền, dừng lại ở phần sân của đội Đình Dương. Hoàng Minh đứng chếch lên phía trên, là người trực tiếp hứng chịu tất cả loại ánh mắt từ xung quanh.
– Này này. Đừng nhìn tôi như thế. Không phải tôi nha.
Hoàng Minh xua tay. Vội vàng chạy trốn. Cậu phải đi tìm An Nhiên để tiếp tục công cuộc tán tỉnh mới được. Nơi này tình hình chiến sự căng thẳng quá. Cậu có khả năng bị xử tử bất kì lúc nào. Dù sao cũng thật oan ức, cậu hoàn toàn vô tội mà, tất cả là do cái người đang đứng phía sau kia.
Sau khi Hoàng Minh vì sợ hãi mà chạy đi mất, mọi anh mắt còn lại đều xoay quanh Đình Dương vẫn còn đang nhễ nhại mồ hôi. Hắn nhìn qua một lượt tất cả những người đang quan sát mình, rồi dừng lại ở nơi Thụy Du đang đứng. Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nói gì.
– Ai làm? Cậu?
Mộng Thy chỉ tay vào đồng đội của Khải Ân khiến cậu ta vội vàng lắc đầu.
Dù biết điều này khá đáng sợ nhưng Mộng Thy vẫn nhìn Khải Ân đầy chất vấn.
– Tôi có thù oán gì với cậu mà cậu lại phải ra tay với tôi?
Khải Ân cười nhạt, đút hai tay vào túi quần của mình rồi bước đến trước mặt Mộng Thy, nhìn cô ta từ trên xuồn dưới.
– Vì sao cậu lại nghĩ là tôi làm?
– Cậu thích cô ta.
– Ở đây đâu phải chỉ có mỗi tôi thích Thụy Du. Cậu đã bỏ quên một người khác rồi.
Khải Ân nhướn mày về hướng Đình Dương đang đứng ở phía đối diện. Lúc này mọi người mới đồng loạt hiểu ra mọi chuyện. Cũng đúng, theo hướng mà trái bóng bay đến thì chỉ có Đình Dương mới thực hiện được.
Mộng Thy nhìn Đình Dương như không dám tin hắn sẽ làm như thế với mình. Thái độ hùng hổ ban nãy bỗng nhiên biến mất.
– Không dám tin à? – Giọng nói của Khải Ân có phần thương hại. – Vậy thì hỏi lại anh ta thử xem.
Mộng Thy dường như quên đi cánh tay đang đau rát của mình mà quay sang nhìn Đình Dương, như muốn chờ một câu xác nhận từ hắn.
– Anh đã làm sao?
– Tôi đã thông báo lúc trước rồi mà. Không được đụng đến Thuỵ Du.
Đình Dương vẫn không rời mắt khỏi Thuỵ Du nhưng lại trao cho mọi người một đáp án đầy đe doạ. Xung quanh không một ai dám thảo luận bất kì điều gì. Đình Dương không nói dối, hắn đã từng tuyên bố điều này trước toàn trường, chẳng qua là do bọn họ không chịu tin tưởng mà thôi. Nếu thế thì Mộng Thy bị như vậy cũng không có gì làm lạ.
– Anh… thật quá đáng.
Lần đầu tiên trong lịch sử, học sinh trường Royal nhìn thấy Mộng Thy khóc. Thế nhưng lại trớ trêu thay, không có ai đến giúp đỡ cô ta ngoài việc đứng nhìn và bàn tán. Chỉ có Thuỵ Du cảm thấy mình hơi có lỗi một chút. Hình như mọi chuyện đều do cô mà ra thì phải. Dù không muốn một chút nào, nhưng Thuỵ Du thật sự phải trao cho Mộng Thy một ánh nhìn vô cùng cảm thông.
– Em không sao chứ?
Đình Dương đã đến cạnh cô từ bao giờ, hắn dùng chất giọng ấm áp hơn mức bình thường để trò chuyện. Thuỵ Du rời mắt khỏi Mộng Thy, nhìn hắn khẽ lắc đầu. Người có sao lúc này phải là cô gái đang khóc bên cạnh mới đúng. Còn cô thì hoàn toàn bình an vô sự.
Mộng Thy không hiểu vì sao bản thân mình lại khóc, có lẽ là do quá mất mặt trước mọi người. Hoặc là vì lần này Đình Dương đã trực tiếp cảnh cáo cô. Mọi lần khác, dù cô có làm nên chuyện gì quá đáng thì hắn cũng chỉ im lặng, quá lắm thì dùng việc gia đình để âm thầm nhắc nhở cô, còn lần này hắn chẳng chừa cho cô một chút mặt mũi nào nữa.
– Đáng đời.
Nghe thấy âm thanh chế giễu vang lên bên tai, Mộng Thy chẳng còn tí cảm xúc nào để tiếp tục rơi lệ nữa. Cô ta nhanh chóng trừng mắt với người bên cạnh.
– Đan Thanh, cô lấy tư cách gì để nói câu đó với tôi? Chúng ta… như nhau thôi. Cô đừng nghĩ có thể che giấu tâm tư của mình. Thật ra tôi biết cô cũng chẳng hề thoải mái gì khi phải xem trận đấu này.
Gương mặt của Đan Thanh từ cười nhạo mỉa mai bỗng dưng trở nên trắng bệch sau khi nghe từng chữ mà Mộng Thy thốt ra. Cô ta đang vạch trần tâm tư của cô. Làm sao mà cô ta biết được?
Ở bên kia, nhân vật trọng tài thấy tình thế có vẻ đã ổn định, nên nói lớn qua loa:
– Có ai muốn tiếp tục không?
– Tiếp tục.
Cả Đình Dương và Khải Ân đều đồng thanh, bọn họ còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong mà. Trái ngược với sự hăng hái của hai chàng trai, Thụy Du lại nhíu mày, không thể dừng lại trận đấu ngớ ngẩn này hay sao.
Thấy không còn chuyện gì vui để xem nữa, một số người bắt đầu tản ra để đi tắm biển, chỉ còn lại một số người theo dõi trận đấu mà thôi.
Thụy Du đang muốn trốn đi cho yên bình nhưng loay hoay mãi cô chẳng thấy An Nhiên đâu, còn Tú Nhi chẳng hiểu vì sao còn chưa quay lại. Cô thật có cảm giác mình đang bị cả thế giới bỏ rơi.
Sau một trận xôn xao, đội hình thi đấu đã được sắp xếp lại, nhưng lại không tìm thấy Hoàng Minh.
– Lúc nãy Đình Dương cố ý đập bóng ra ngoài, mất điểm. – Trọng tài nhắc nhở.
Khải Ân nghe thấy bỗng dưng trầm mặc vài giây rồi nói lớn.
– Giữ nguyên tỉ số. Bởi vì nếu tôi đứng ở phần sân bên đó, tôi cũng sẽ làm điều tương tự.
Khải Ân vừa nói vừa nhìn về phía Mộng Thy đang được một nữ sinh khác dán thuốc giảm đau ở nơi cất hành lí. Sau đó ánh mắt cậu sắc lại, lạnh lùng bổ sung thêm:
– Nhưng sẽ không nhẹ nhàng như thế.
Trọng tài run tay, gật đầu cho qua chi tiết này. Sau đó cậu bạn liền tiếp tục:
– Thế nhưng đội A thiếu người. Đình Dương, cậu tính sao?
Đình Dương vừa định đề nghị một trong những người đang đứng gần đó vào cùng đội với mình thì Nhất Thiên đúng lúc xuất hiện.
– Mình sẽ vô đội Đình Dương. – Cậu nói với trọng tài.
– OK. Năm phút chuẩn bị.
Nhất Thiên tìm một chỗ tương đối rộng để bắt đầu khởi động.
Thụy Du nhìn thấy Nhất Thiên, bỗng dưng muốn đánh vô đầu người này một cái.
– Sao anh không ngăn cản mà lại đến thêm dầu vào lửa như thế hả?
Nhất Thiên nhắm mắt, xoay nhẹ khớp cổ của mình rồi trả lời.
– Chẳng ai ngăn cản được cơn ghen của hai thằng đàn ông cả. Xem em đã gây nên nghiệp chướng gì.
Thụy Du cứng họng. Cái gì mà “cơn ghen của hai thằng đàn ông”? Đây là loại định nghĩa gì thế? Nhất Thiên từ bao giờ đã biết đến những điều này.
– Tú Nhi đâu? Hôm nay anh có nhìn thấy cậu ấy không?
Thụy Du quyết định bỏ qua vấn đề lúc nãy. Chuyển sang hỏi về Tú Nhi. Không hiểu vì sao cô có trực giá rằng Nhất Thiên sẽ biết điều gì đó.
– Cô ấy nghỉ ngơi ở trong phòng.
Thụy Du không sai. Quả nhiên là Nhất Thiên rất rõ
– Sao anh biết?
– Biết thì biết thôi.
Nhất Thiên bỏ lại một câu vô nghĩa rồi chạy vào sân, thay thế vị trí của Hoàng Minh lúc nãy.
Thụy Du ôm đầu, làm ơn có ai đó dừng trận đấu chết tiệt này đi.
=====
BPN: Chuyến đi dã ngoại này chắc kéo dài cỡ 5 hay 6 phần gì đó lận nha :3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!