Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 43: Vương Tử Nhà Smith
Đình Dương có lẽ đã ngủ rồi, Thuỵ Du nghĩ thế. Chiều nay, trên chuyến bay về đất liền ngắn ngủi, cô đã tranh thủ chợp mắt được một lúc, còn hắn thì không. Vì thế giờ đây cô dù đang rất mệt mỏi, nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Thuỵ Du nằm mãi đã bắt đầu thấy chán, cô quyết định sẽ tìm một việc gì đó để làm như là truy cập lại vào hệ thống của tổ chức để cập nhật thêm vài tin tức mới.
Để cho an toàn, Thuỵ Du liền khoá trái cửa phòng rồi mới cẩn thận lấy chiếc va li lớn dưới gầm giường ra. Cô mở kéo, lần lượt lấy những bộ quần áo nguỵ trang ra ngoài cho tới khi một chiếc laptop dần dần hiện ra, bên dưới còn có súng và kiếm. Đặt chiếc laptop trên giường, Thuỵ Du đoán là nó vẫn còn một lượng pin vừa đủ, không cần thiết phải nạp thêm nên lại lấy những bộ quần áo phủ lên để che giấu những vật bên dưới. Cô nhìn lại khẩu súng và thanh kiếm của mình một lượt, hai vật này chẳng lẽ mãi mãi không cần dùng đến hay sao, cô cũng mong là như thế.
Thuỵ Du nằm sấp trên giường, đặt chiếc laptop lên ghế rồi đăng nhập vào hệ thống của PHs. Trong hộp thư không có bất kì một tin nhắn hay nhiệm vụ nào mới, nhưng thông tin vụn vặt cũng không có gì đáng lưu ý. Thuỵ Du tựa cằm vào cánh tay, nhàm chán kéo lên kéo xuống phần hồ sơ của mình. Không có gì thú vị để xem, cô vừa định tắt máy bỗng dưng dừng lại và suy nghĩ. Không biết thời gian gần đây, tình hình của cha mẹ Đình Dương như thế nào rồi, cũng đã nhiều tháng rồi cô không để tâm đến chuyện đó nữa.
Bởi vì hệ thống của PHs được xây dựng và thiết kế vô cùng chặt chẽ, nên nghiễm nhiên nhiệm vụ của Thuỵ Du lần này có hồ sơ liên kết trực tiếp với hồ sơ về cha mẹ Đình Dương nên chẳng bao lâu sau, Thuỵ Du liền tìm kiếm được những gì mình muốn. Hiện tại, cha mẹ hắn đang ở Nam Phi và vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu trong vụ việc. Mọi chuyện có lẽ còn rất lâu mới kết thúc. Thuỵ Du nằm ngả ra giường, cô cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao ở nơi này lại an toàn quá mức cần thiết. Chẳng lẽ sau nhiều tháng truy đuổi không thành công, những kẻ đó chưa bao giờ có ý định dùng phương thức khác hay sao.
Ding!
Một âm thanh kì lạ khiến Thuỵ Du giật mình, cô lập tức quay người lại nhìn vào màn hình laptop. Cô chắc chắn rằng âm thanh này phát ra từ đây dù cô chưa từng nghe thấy nó lần nào. Trên màn hình lúc này hiện lên một khung trò chuyện rất nhỏ. Thuỵ Du nhíu mày, chỉ trong vài tháng mà tổ chức đã đưa ra một chức năng mới rồi?
Bên trong khung trò chuyện là một lời nhắn:
“Kaylee?”
Thuỵ Du nhìn một hồi mới tiếp thu được những gì đang xảy ra. Có lẽ đây là chức năng trò chuyện cá nhân mà tổ chức vừa thêm vào, nó không giống với phương thức giao nhiệm vụ giữa nhân viên và các Boss Khu Vực như lúc trước, mà chỉ là một phương tiện để cách thành viên liên lạc với nhau. Thuỵ Du chú ý vào mật danh của người vừa gửi tin, tạm thời mất tận một phút để tìm kiếm một chút thông tin về người này trong trí nhớ của mình.
“Yes? Ann?”
“Yup. Nghe nói vừa xong vụ Smith bạn đã nhận vụ mới rồi?”
“Ừ. Làm một mình. Nguy hiểm mức độ 1.”
“Oh, thì ra là vậy. Vụ Smith bạn về sớm quá. Sau đó còn có 2 đợt ám sát nữa. Nhưng không sao, mọi chuyện đều đã giải quyết tốt.”
“Chúc mừng mọi người.”
“À, còn nhớ Oliver Smith không?”
Thuỵ Du dừng lại một chút, Oliver Smith, là ai nhỉ? Cô đã từng nghe cái tên này rồi nhưng không quá đặc biệt để nhớ. Nhìn qua họ, cô cũng đoán được vài phần thân phận của người này, nhưng không dám khẳng định. Lần đó, cô giữ nhiệm vụ bảo vệ đặc biệt cho một cô bé 5 tuổi, Olivia Smith, vậy còn Oliver là người nào?
“Không nhớ rõ lắm.” – Thuỵ Du thành thật trả lời.
“Cái gã mà hay bám theo bạn ấy. Sau khi bạn đi, gã rất bất mãn, nằng nặc yêu cầu tổ chức đưa bạn quay lại, nhưng Boss nói bạn nhận nhiệm vụ mới rồi. Mình nghĩ là gã thích bạn.”
“Không có đâu. Mình chỉ làm bảo mẫu cho Olivia, không nói chuyện với Oliver bao giờ.”
“Thật chứ? Theo lời một người bạn của chúng ta, người vẫn còn ở lại ngôi biệt thự đó nói là Oliver nghe người khác bảo bạn đang ở Việt Nam nên sang đó tìm rồi. Bạn đang ở Việt Nam thật à?”
Thuỵ Du bắt đầu hơi buồn ngủ, sau khi đọc được tin nhắn liền thanh tỉnh. Tại sao dạo này xung quanh cô xảy ra nhiều chuyện phiền phức như thế này nhỉ. Cầu cho mọi chuyện chỉ là tin đồn mà thôi.
“Mình quả thật đang ở Việt Nam.”
“Vậy bạn chờ thử vài ngày xem thế nào.”
Thuỵ Du thật sự không có hứng để chờ. Cô nghĩ rằng tổ chức phải làm một cách gì đó để ngăn cản Oliver đến Việt Nam mới phải, nếu không hắn ta sẽ phá hỏng nhiệm vụ lần này của cô mất. Nhưng thật sự tổ chức cũng không có cách nào khác, bọn họ không có quyền can thiệp vào các chuyến đi của Oliver được. Thuỵ Du có một linh cảm cực kì tồi tệ, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
***
Ngày hôm sau, Thuỵ Du vẫn đến trường cùng Đình Dương như thường lệ. Sau chuyến đi chơi dài ngày, không khí trong trường nhộn nhịp hơn hẳn, có lẽ là do có quá nhiều chuyện cần phải bàn luận. Hôm nay, Đình Dương và Thuỵ Du đi thẳng một mạch trên lớp mà không gặp bất kì người quen nào như Hoàng Minh hay Nhất Thiên, về điểm này có đôi chút kì lạ.
Vừa đi hết cầu thang là gặp lớp của Đình Dương ở đầu dãy, kế tiếp sẽ là lớp của Thuỵ Du. Vào những ngày bình thường, lúc nào trước lớp của hắn cũng có một vài nữ sinh đã bao vây sẵn, nhưng hôm nay số lượng đó dường như trở nên nhiều hơn, còn có cả nam sinh trong số đó. Không những thế, xen lẫn với những học sinh mặc đồng phục màu đỏ còn có những học sinh mặc đồng phục màu xanh. Cô có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao học sinh của khu B phải sang tận đây. Chẳng lẽ có sự kiện gì lớn đang diễn ra phía trước?
Uy lực của Đình Dương ở trong trường quả thật không nhỏ, khi hắn vừa đến, đoàn người đã tự động né ra cho hắn bước tiếp. Thuỵ Du đi phía sau bỗng dưng được thơm lây một chút quyền lợi này.
Thuỵ Du đoán là Đình Dương vốn dĩ đã quen với những chuyện như thế này rồi, cho nên dù có bao nhiêu đám đông bất ngờ xuất hiện mà không rõ lí do, hắn cũng điềm nhiên đi về phía trước như thế. Tựa như tất cả những chuyện này một chút cũng không liên quan đến mình. Nhưng sự thật không phải như thế, khi Đình Dương tiến gần về lớp của mình thì liền bắt gặp một nam sinh mặc đồng phục màu xanh của khu B đang đứng trước cửa. Hai tay hắn đút vào túi quần, đôi mắt màu xanh lục khẽ nheo lại nhìn Đình Dương đang từ từ tiến đến.
Cho đến khi cách cửa ra vào khoảng nửa mét, Đình Dương dừng lại. Vẫn như bao lần khác, hắn vẫn không đế ý đến chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình mà chậm rãi lên tiếng.
– Xin mời tránh ra.
– Nếu tao không làm?
Oliver hỏi ngược lại khiến Đình Dương đang mất tập trung phải quay lại nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên có người thách thức lại lời đề nghị lịch sự của mình khiến cho Đình Dương cảm thấy có chút bất ngờ và kì lạ. Tuy rằng hắn không thích ra oai ở trường nhưng những gì hắn làm không phải là không ai biết, vì thế hắn không nghĩ rằng sẽ có người dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình ở trường, tất nhiên là ngoại trừ Khải Ân.
– Ngạc nhiên sao? Vì trước giờ không có ai dám cãi lại lời mày?
Trước những lời khiêu khích từ Oliver, Đình Dương vẫn không thay đổi cảm xúc là bao, thậm chí không một ai nhìn ra được một chút bất mãn nào từ hắn. Mọi người bắt đầu cảm thấy bất bình trước thái độ của Oliver, dù sao Đình Dương cũng đã nhường hắn như vậy rồi, hắn nên biết điều một chút mới phải.
Đình Dương cảm thấy người đối diện có chút quen thuộc, từ ngoại hình cho đến cách nói chuyện. Hình như trước đây hắn có biết một người như vậy. Kẻ đó lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị và sẵn sàng chiến đấu với hắn, dù cho bản thân Đình Dương thật sự không hề có bất kì ý đồ nào trong việc tranh tài cao thấp với cậu ta.
Thái độ của Đình Dương khiến Oliver dường như muốn tức điên, nhưng hắn biết, như thế này mới đúng là kẻ thù của hắn nhiều năm qua. Điều khiến Oliver căm tức ở Đình Dương là sự thờ ơ và lãnh đạm. Lúc bọn họ cùng học chung tiểu học, Đình Dương luôn là một học sinh ưu tú, dù không cần phải cố gắng hết sức thì hắn vẫn dễ dàng đạt được những thành tích mà người khác ao ước. Điều đó khiến một kẻ luôn về nhì như Oliver bất mãn. Trong khi hắn (Oliver) đã nỗ lực hết sức mình để có được tất cả những điều đó. Càng đáng căm giận hơn, lúc nào cũng thế, dù trong bất kì cuộc thi nào đi nữa, Oliver mãi mãi chỉ xếp ở vị trí thứ hai, không bao giờ vượt qua khỏi Đình Dương.
– Nhớ tao không?
Sau một thời gian chờ đợi, Oliver không nhịn được mà lên tiếng. Hắn biết Đình Dương cũng dần dần đoán được hắn là ai rồi.
– Oliver… Smith.
– Thật là vinh dự cho tao khi được mày nhớ tên.
Oliver cười nhạt, hắn bước đến đứng trước Đình Dương, nhìn thẳng vào mắt người đối diện mà gằn lên từng chữ.
– Mọi chuyện thay đổi rồi Đình Dương ạ. Bây giờ tao đến để đoạt đi vị trí thứ nhất của mày, lấy đi tất cả mọi thứ. Kể cả người mày yêu.
Giọng nói Oliver khàn khàn, cộng thêm ánh mắt đằng đằng sát khí khiến cho hắn trở nên hung dữ đến bất thường. Nói xong, Oliver cười lạnh rồi bỏ đi. Lúc đi ngang qua Thuỵ Du đang đứng sau Đình Dương hắn chỉ nhìn qua cô một lần rồi bước tiếp.
Thuỵ Du cảm thấy vô cùng căng thẳng. Vậy là đồng đội của cô nói không sai, Oliver đã đến Việt Nam, thậm chí hắn còn đến tận trường cô học. Nhưng có lẽ hắn đến không phải chỉ để tìm cô như lời đồn, dường như hắn đến vì Đình Dương. Thuỵ Du thật không nghĩ đến người như Oliver, một kẻ sinh ra và lớn lên tại Ý lại mang một mối thù khá lớn với Đình Dương như thế. Trách sao Trái Đất thật tròn.
Học sinh trường Royal lại có thêm kịch mới để xem. Trong không khí ồn ào đó, Thuỵ Du lẳng lặng về lớp, tình huống này thật bất ngờ, nó không nằm trong dự liệu của cô. Có lẽ nên bàn với Nhất Thiên một chút xem sao.
Thuỵ Du ngồi trong lớp nhưng chẳng thể tập trung, bây giờ trong suy nghĩ của cô chỉ có Oliver và Đình Dương. Cô nghĩ mãi mà không ra cách nào để đưa Oliver rời khỏi nơi này. Nhiệm vụ nhà Smith là một nhiệm vụ mở, nghĩa là bất cứ ai trong gia đình đó cũng ý thức được rằng mình có vệ sĩ riêng bên người. Vì thế cho nên Oliver không giống Đình Dương, hắn biết cô là ai. Cũng vì lẽ đó mà Thuỵ Du cảm thấy không ổn, cho dù hắn đến Việt Nam là vì cô hay vì Đình Dương đi nữa thì hắn cũng rất có khả năng làm lộ bí mật mà cô đang cố gắng che dấu. Hắn sẽ phá hỏng tất cả.
Thuỵ Du liếc nhanh lên bảng, chú ý quan sát từng cử chỉ của giáo viên đứng lớp rồi lấy điện thoại ra đặt dưới bàn để nhắn tin cho Nhất Thiên, thỉnh thoảng lại nhìn lên để canh chừng giáo viên.
“Người lúc nãy cãi nhau với Đình Dương là Oliver Smith, người có liên quan đến nhiệm vụ lần trước của em. Bây giờ phải làm sao đưa hắn về đây? Hắn biết em là ai.”
Khoảng chừng năm phút sau, điện thoại trong tay Thuỵ Du rung nhẹ, cô lập tức mở tin nhắn ra xem.
“Vì sao hắn đến Việt Nam?”
“Em không biết. Tối hôm qua, Ann cảnh báo em rồi. Những người còn ở lại biệt thự đó nói hắn đến tìm em. Nhưng sau chuyện sáng nay, em nghĩ hắn đến tìm Đình Dương.”
“WTF! Sao em gây nhiều nghiệp chướng thế?”
“Nghiêm túc đi. Chuyện quan trọng đấy.”
“OK, fine. Chuyện này rất nghiêm trọng nên anh sẽ hẹn em sau. Bây giờ thì học đi.”
Thuỵ Du muốn trực tiếp chạy qua lớp bên cạnh mà đánh Nhất Thiên một trận. Tình huống lúc này đã nghiêm trọng lắm rồi vì sao cậu còn trì hoãn như thế.
Cuối cùng hai tiết học cũng trôi qua trong sự bồn chồn của Thuỵ Du. Sau tiếng chuông reng, cô vừa định sang lớp Nhất Thiên thì liền bị một người khác giữ lại. Người nọ chuyển lời hẹn của Oliver đến cho cô, địa điểm là dãy C, nơi phân cách giữa hai khu A và B. Thuỵ Du không khỏi nguyền rủa một trận, chưa gì đã bị chặn đường lại rồi. Không gặp cũng không được, gặp thì cũng không xong. Đúng là làm khó nhau quá mà.
Thuỵ Du không mấy vui vẻ mà rời khỏi chỗ ngồi, khi cô vừa đứng lên thì liền có một bàn tay chạm vào mái tóc dài buông thả của mình khiến cô không khỏi bất ngờ mà nhìn lại phía sau.
– Không có gì, tóc cậu có một mẩu lá khô thôi. Tôi giúp cậu hất xuống rồi.
Giọng Khải Ân nhẹ nhàng vang lên phía sau khiến Thuỵ Du lúng túng, cô xoay người nhìn cậu.
– Cảm ơn. – Ngoài hai lời này cô cũng không biết nên nói gì hơn nữa.
– Ừ. Không có gì. Có việc thì cứ đi đi.
Khải Ân nói xong rồi bất động dõi theo bóng Thuỵ Du rời đi. Sau đó cậu nhìn lại trên lòng bàn tay mình, nơi còn lưu lại một vài sợi tóc. Khải Ân lấy trong balo ra chiếc hộp nhỏ, cận thận đặt hai sợi tóc vào rồi cất về chỗ cũ. Sau đó cậu mang balo và rời khỏi lớp. Không bao lâu nữa, sự thật sẽ được phơi bày.
***
Nếu ban đầu Thuỵ Du còn nghi ngờ mục đích của sự xuất hiện của Oliver thì giờ đây cô đã có thể chắc chắn rằng, hắn đến đây là vì cô. Còn những thù hận với Đình Dương chỉ là vô tình được nhắc lại khi nhìn thấy kẻ thù mà thôi.
– Tại sao em lại bỏ đi mà không báo cho tôi biết?
Đây là câu đầu tiên Oliver nói khi hắn nhìn thấy Thuỵ Du đến điểm hẹn. Trong giọng nói đầy sự chất vấn mà Thuỵ Du cho rằng, hắn chẳng có quyền làm điều đó với cô.
– Đấy là yêu cầu của tổ chức. – Thuỵ Du trả lời đầy lạnh nhạt, tựa như không có chút hứng thú nào trong cuộc trò chuyện này.
– Tôi sẽ yêu cầu tổ chức đưa em trở lại.
– Anh điên à?
Thuỵ Du không thể hiểu nổi suy nghĩ của Oliver, hắn ta không nhất thiết phải làm quá vấn đề lên như thế.
– Tôi còn nhiệm vụ đang thực hiện. Không đổi công tác được.
– Nhiệm vụ lần này của em là Đình Dương?
Thuỵ Du không do dự mà gật đầu. Oliver dù biết trước câu trả lời nhưng vẫn không kiềm chế được tức giận. Hắn bắt lấy hai bả vai cô rồi ép cô vào chiếc cột lớn gần đó.
– Em bảo vệ hắn?
Oliver quát lớn. Nếu như người khác nhìn thấy hẳn là đã sợ run người, thế nhưng với Thuỵ Du thì không. Trong mắt cô, sự tức giận của Oliver chẳng khác nào không khí, chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc này. Thuỵ Du chỉ tự hỏi, hắn dựa vào đâu mà tự cho mình quyền nổi giận với cô.
– Đúng.
– Không được. Em bỏ nhiệm vụ này đi. Quay về Ý cùng tôi.
Cảm nhận được hai bên vai bị Oliver siết ngày càng chặt hơn, đã bắt đầu có chút đau, Thuỵ Du không khỏi nhăn mặt. Nếu như Oliver muốn ra oai, hắn muốn nói gì thì nói, cô để cho hắn nói. Nhưng nếu động đến cô, vậy thì không được rồi.
Mặc kệ hai vai đã bắt đầu cảm thấy đau, ánh mắt Thuỵ Du nhìn Oliver lạnh dần. Cô co cánh tay lại rồi đấm thật mạnh vào bụng hắn khiến Oliver bất ngờ lùi lại phía sau vài bước, hắn cúi thấp người, tay ôm lấy bụng, không tin được mình vừa bị tấn công. Thuỵ Du thoát khỏi Oliver vẫn cảm thấy không ổn, cô nên dằn mặt hắn một lần thì hơn. Thế là trước lúc Oliver kịp giữ lấy cô lần hai thì hắn đã bị Thuỵ Du nắm lấy cánh tay và vật xuống đất bằng một đòn Judo đẹp mắt. Cũng may nơi đây khá vắng vẻ, bằng không với tất cả những cảnh vừa rồi, Thuỵ Du lại thành tâm điểm của toàn trường.
Thuỵ Du biết việc mình tấn công Oliver hai lần liên tiếp không được thỏa đáng, nhưng cô muốn cho hắn biết, cô thật sự là ai, và cô không phải người dễ chọc.
– Không được đụng vào tôi.
– Em đánh cả khách hàng của mình à?
Oliver khó khăn đứng dậy, hắn mệt mỏi dựa vào tường, hắn không dám tin những gì vừa xảy ra, Thuỵ Du ra tay với hắn. Một điều có chết hắn cũng không dám tin. Có lẽ là vì trước đây hắn chưa bao giờ thấy cô động thủ nên đã quen với hình ảnh hiền lành của cô rồi. Không ngờ khi ra tay lại mạnh như vậy.
– Hiện tại, anh không phải là khách hàng của tôi. À, trong quá khứ cũng không phải. Khách hàng của tôi là Olivia, không phải anh, Oliver.
– Em còn nhớ Olivia à? Con bé rất nhớ em. Từ ngày em rời khỏi, con bé vì nhớ em cứ khóc mãi, liên tục bỏ ăn. Khó khăn lắm chúng tôi mới dỗ được.
Hết cách, Oliver đành phải lấy em gái mình ra với mong muốn làm Thuỵ Du cảm động. Trong lòng Thuỵ Du, Olivia là một hồi ức đẹp. Cô bé rất dễ thương và vâng lời, thế nhưng cô không thể nào nhầm lẫn nhiều chuyện với nhau, chuyện gì ra chuyện đó.
– Tôi cũng rất nhớ cô bé, nhưng nhiệm vụ của tôi ở gia đình anh đến đó là hết. Trừ khi có yêu cầu từ cấp trên, tôi sẽ không rời khỏi đây cho đến khi nào hoàn tất nhiệm vụ.
Thuỵ Du trả lời một cách rất máy móc. Cô nghĩ rằng Oliver sẽ không dám làm gì mình nữa nên không do dự mà rời đi.
Qủa thật Oliver cũng không đuổi theo Thuỵ Du, hắn chỉ đứng lại đó và mỉm cười.
“Nếu như thế này mà không mang em quay lại được thì tôi sẽ dùng cách khác. Có lẽ sẽ khiến em tổn thương rất nhiều, nhưng tôi sẽ giúp em quên đi.”
***
Hôm nay Đình Dương có việc bận sau giờ học nên Thuỵ Du sẽ về nhà một mình. Đây là lần đầu tiên hắn không nói bất kì điều gì với cô về việc mà hắn sẽ làm. Điều này khiến Thuỵ Du phải vất vả một phen. Thông thường, nếu như Đình Dương đi đâu đó với Nhất Thiên thì cô tạm thời cho phép mình buông lỏng cảnh giác, nhưng nếu hắn không nói thì cô nhất định phải đi theo.
Thế là buổi trưa, Thuỵ Du về nhà sớm. Sau đó cô khởi động chiếc xe moto đã nằm trong kho lâu ngày của mình rồi đến trường chờ đợi Đình Dương tan học. Sau khi xe của hắn vừa rời khỏi cổng trường được một đoạn thì Thuỵ Du liền đuổi theo sát phía sau. Trên đường đi, cô không khỏi tò mò về điểm đến của Đình Dương. Không biết là hắn muốn đến nơi nào.
Trong suy nghĩ của Thuỵ Du xuất hiện một giả thiết. Lâu rồi Đình Dương không tụ tập đánh nhau, lẽ nào hôm nay hắn lại nổi hứng trở lại. Thế nhưng nếu đi đánh nhau thì phải có thêm Hoàng Minh và Nhất Thiên mới đủ bộ chứ nhỉ. Tới ngã tư phía trước, Đình Dương rẽ vào một con đường ít xe hơn, rồi hắn dừng lại ở một cửa hàng trang sức. Điều này khiến cho Thuỵ Du không khỏi bất ngờ, vì sao hắn lại đến đây?
Đình Dương vào trong khoảng 15 phút rồi đi ra, vừa ra đến bên ngoài, hắn cũng vừa kéo kín khoá balo nên Thuỵ Du không thể nhìn được đó là vật gì. Nhưng nếu hắn đã vào nơi này thì ngoài việc mua trang sức cũng không làm việc gì khác. Thuỵ Du đoán rằng hắn mua tặng mẹ hoặc là chị em gái. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ hơn một chút thì cô chợt nhận ra rằng, vào thời điểm hiện tại thì chẳng có sự kiện nào đặc biệt để tặng quà cả. Hơn nữa theo như hồ sơ được cung cấp thì Đình Dương không có chị em gái, ngay cả trong dòng họ cũng không.
Nếu vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất, là tặng bạn gái. Suy nghĩ này khiến tâm trạng Thuỵ Du hoàn toàn hụt hẫng. Đình Dương đã có bạn gái rồi sao? Từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Nhưng dù chuyện đó có xảy ra đi chăng nữa, thì cô cũng đâu có quyền gì can thiệp vào. Nghĩ đến đây, lòng Thuỵ Du chợt trở nên nặng trĩu, ngày này sớm muộn gì cũng đến. Cô phải tập chấp nhận thôi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức thì Đình Dương cũng không đi đâu nữa mà trực tiếp về nhà. Qua lộ trình của hắn thì Thuỵ Du cũng âm thầm đoán được điều này. Thế là đến một đoạn đường thích hợp cô liền rẽ vào đường tắt để về nhà trước. Sau khi cất xe và chuẩn bị bữa tối cho Đình Dương thì Thuỵ Du vào phòng. Cô không muốn ở ngoài để nhìn thấy món quà hắn đã chuẩn bị cho người khác đâu.
Thụy Du nằm trên giường, cô cứ trằn trọc mãi cho đến khi nghe được âm thanh mở cửa bên ngoài. Cô đoán là Đình Dương vừa về đến nhà. Nhưng hắn không vội lên phòng ngay mà còn quanh quẩn dưới tầng trệt. Một lúc sau, Đình Dương mở cửa phòng Thụy Du. Khi thấy đèn trong phòng đã tắt, cô gái trên giường có lẽ đã ngủ thì hắn bất động một lát rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lúc này Thụy Du mới mở mắt. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã giả vờ ngủ. Nếu như Đình Dương có chuyện cần tìm cô thì sẽ như thế nào? Liệu hắn có thất vọng khi thấy cô đã ngủ hay không?
Có những chuyện khi đã làm xong thì không thể thay đổi được nữa…
====
[Chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^/ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!