Bạo Vương Liệt Phi - Chương 21: Một tia ấm áp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Bạo Vương Liệt Phi


Chương 21: Một tia ấm áp


Vân Yên đứng rửa mặt, băng bó lại cánh tay bị thương một chút, thay đổi xiêm y, liền có một cung nữ mang đồ ăn tiến vào.

“Công chúa, mời dùng bữa sáng.” Cung nữ mặc xiêm y xanh biếc ngọt ngào cười, hành lễ nói.

“Đặt xuống đi.” Vân Yên ôn hòa phân phó.

“Vâng, công chúa.” Cung nữ đem mọi thứ đặt ở trước mặt nàng, cung kính đứng một bên.

Nhìn thấy Vân Yên ngồi xuống, ngồi tại bàn ăn, chậm rãi ăn cháo trắng.

Cung nữ kinh ngạc nhìn nàng. Nàng hoàn toàn không có tức giận?

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Vân Yên cảm nhận được ánh mắt cung nữ đang nhìn mình, ngẩng đầu hỏi. Lúc này mới phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của nàng.

“Nô tỳ to gan.” Nàng vội vàng quỳ xuống, sau đó mới nói: “Lâm ma ma đưa những thứ này cho nô tỳ mang đến cho công chúa, nô tỳ trộm nghĩ đến công chúa nhất định sẽ tức giận, không nghĩ đến người cái gì cũng không trách mà vẫn dùng.”

“Ngươi cảm thấy ta nên tức giận sao?” Vân Yên hỏi lại nàng.

“Nô tỳ không rõ, chính là các nương nương khác dùng bữa đều là sơn hào hải vị, đến công chúa, Lâm mama lại sai nô tỳ mang thức ăn này tới, còn lệnh không cần hầu hạ công chúa.” Cung nữ thành thực trả lời.

Vân Yên chỉ hơi cười, trải qua chuyện tối hôm qua, tâm nàng đã lạnh nhạt, nhìn cung nữ: “Vậy tại sao ngươi lại đối với ta khách khí như vậy?”“Nô tỳ nhìn thấy Tử Yên Các lạnh lẽo như vậy, chỉ có một mình công chúa ở. Nghĩ đến lời dặn dò của Lâm ma ma, nô tỳ đã nhớ đến thời điểm vừa mới tiến cung đã nếm thử cảm giác bị người ta xa lánh, phải trốn mọi người trộm khóc, thật sự là thương tâm khổ sở…” Cung nữ nói, mắt đã chứa đầy lệ.

Lời của nàng làm cho lòng của Vân Yên thê lương, nhớ tới phụ thân, nhớ tới ca ca, nhớ tới Tiểu Thanh.

“Cho nên, tuy rằng nô tỳ không có năng lực trợ giúp công chúa, nhưng nô tỳ sẽ không giống như những người khác đối xử với công chúa như vậy.” Cung nữ chân thành nói với nàng.

Ngoài ý muốn của nàng, tại nơi lạnh như băng này truyền tới một tia ấm áp. Trong lòng Vân Yên tràn ngập cảm động: “Cám ơn… cám ơn ngươi.”

“Công chúa quá lời rồi, nô tỳ không dám nhận.” Cung nữ bối rối.

“Trong hoàng cung này mà vẫn còn giữ được một tấm lòng thiện lương như vậy, chỉ cảm ơn ngươi thôi thì vẫn còn chưa đủ.” Vân Yên thật tình khen ngợi. Người như vậy thật sự hiếm có.

“Cám ơn công chúa.” Cung nữ có chút ngượng ngùng, lúc này mới thì thầm nói: “Công chúa cũng là người tốt, không biết vì sao Lâm ma ma lại cứ nhằm vào công chúa như vậy?”

Vân Yên cười nhạt, nàng vẫn là quá ngây thơ rồi, không có Vương hạ lệnh, một ma ma nhỏ bé sao dám đối xử với mình như vậy? “Được rồi, ta đã ăn xong. Ngươi lui xuống đi.”

‘Vâng, nô tỳ tuân mệnh.’ Cung nữ thu dọn bát đũa, chậm rãi đi ra ngoài.

Vân Yên lúc này mới lẳng lặng ngồi ở cửa sổ suy nghĩ xem Long Hạo Thiên rốt cuộc muốn mình nói cái gì ? không chỉ ba ngày, là ba tháng nàng cũng vẫn không biết. Một khi đã như vậy nàng cũng không nghĩ nữa. Cầm lên một cuốn sách, nàng đi đến ghế dựa ngồi xuống chậm rãi xem.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN