Ôn Thường Thế giống như đánh dấu vật sở hữu, muốn Dụ Tễ dán trên người hắn, hô hấp hay nhịp tim, cả kể ý niệm trong lòng, tất cả đều thuộc về hắn.
“Lúc trước ngay cả chạm cũng không cho em chạm vào.” Dụ Tễ thật vất vả tránh thoát, lại lôi chuyện cũ ra nói.
Ôn Thường Thế ngắm nhìn lông mi Dụ Tễ bị nước mắt thấm ướt đẫm, nhìn cậu một lúc, vừa muốn nói chuyện thì Dụ Tễ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi Ôn Thường Thế: “Anh muốn Chu Ức làm ra động tĩnh lớn gì vậy?”
“Đưa ông ngoại em ra ngoài.” Ôn Thường Thế dừng một chút mới đáp.
“À” Dụ Tễ gật gật đầu nhìn Ôn Thường Thế, lúc nắm được tay hắn lại đùa giỡn hỏi: “Vậy khi nào thì anh cũng cứu Dụ thiếu gia đi.”
Trong mắt Ôn Thường Thế cũng có chút ý cười, đánh giá Dụ Tễ rồi nói với cậu: “Để xem biểu hiện của em.”
Dụ Tễ nhướn lông mày, khóa ngồi trên người Ôn Thường Thế mắng hắn: “Giường cũng lên rồi mà không chịu nhận người sao?”
Lúc chạm mắt với Ôn Thường Thế, mặt Dụ Tễ lại nóng lên, ngón tay vốn đang ấn trên người hắn lại muốn rút về nhưng bị Ôn Thường Thế kéo lại, bụng nhỏ dán lên bụng nhỏ, nguc dán lên nguc.
Dụ Tễ ngoài miệng cầu hắn nửa ngày, hai người không biết làm sao lại lần nữa lăn giường.
Cậu bị Ôn Thường Thế đ3 xuống tách chân ra, đôi mắt hé mờ liếc nhìn Ôn Thường Thế, lại nhắm mắt lại, chờ Ôn Thường Thế từng chút một chen vào.
Đau vẫn là đau, nhưng khoái c4m vẫn là khoái c4m.
Dụ Tễ bị Ôn Thường Thế đỉnh tới mức chỉ biết há miệng r3n rỉ, hai chân giang ra thật lớn. Lòng lại hoảng loạn nghĩ, nếu ông ngoại đã an toàn vậy thì chỉ cần Ôn Thường Thế thích cậu nhiều hơn cũng đã là cứu mạng cậu rồi.
Từ đó tới nay mỗi ngày ở Nghi thị, mặt trời đều lên cao chói chang, nóng đến mức hoa cỏ cây cối gần như không sinh trưởng nổi mà gục xuống, như thể tùy thời đều sẽ lìa cành.
Tới ngày mười bốn tháng bảy, một viện dưỡng lão ở Nghi thị bốc cháy.
Viện điều dưỡng này là do người đương nhiệm của Dụ gia – Thiệu tiên sinh rót vốn. Là nơi có điều kiện số một số hai ở Nghi thị, rất nhiều người già bỏ tiền ra để tới đây dưỡng lão.
Ước chừng khoảng 1 giờ sáng bắt đầu bốc hỏa, hai người chăm sóc ở đây là người đầu tiên phát hiện có cháy, nhưng vì ban đêm nổi gió nên vụ cháy lan ra quá nhanh. Số phòng bị cháy lan ra rất ít, tuy nhiên dù xe cứu hỏa tới kịp thời, vẫn không khống chế được tình hình hoả hoạn, phòng ở phía bắc quá nửa đã bị thiêu hủy.
Đại đa số người ở đây đều đã được sơ tán ra ngoài, trừ một gian phòng đặc thù. Trong phòng có một ông lão và người chăm sóc đang gác đêm.
Ông lão ấy họ Dụ, người chăm sóc họ Từ.
Rạng sáng, 4 giờ. Thiệu tiên sinh và vợ cùng đến hiện trường xảy ra hỏa hoạn. Vợ hắn nhìn thấy thi thể ông Dụ, chóp mũi quẩn quanh mùi cháy và mùi hôi của thi thể, lập tức nôn ra tại chỗ vừa vặn bị phóng viên chụp được. Thiệu tiên sinh đã mất không ít công phu mới mua lại được chỗ ảnh đó.
Tới chiều ngày mười bốn, Dụ Tễ mới nhận được điện thoại từ Thiệu Anh Lộc.
Cậu đang ở nhà cùng Ôn Thường Thế, Trương Uẩn Chi và cả Chu Ức.
Dụ Tễ nghe điện, Thiệu Anh Lộc liền đau đớn kịch liệt nói với cậu, ông ngoại của cậu đã không còn. Dụ Tễ đã ấp ủ cảm xúc, biểu diễn ba phần xuất sắc nhân vật đứa cháu ngoại ngoan ngoãn mới mất đi người thân.
Cậu nói bây giờ sẽ tự mình lái xe qua, sau khi ngắt điện thoại, Dụ Tễ thả lá bài trên tay xuống, cau mày lệnh cho Trương Uẩn Chi: “Thu lại quân tam đi, tôi lấy rồi.”
Lễ tang của Dụ lão tiên sinh được tổ chức ở nhà tổ của Dụ gia. Nhà tổ này đã thật lâu không có người ở, tuy có chuyên gia tới chăm sóc nhưng vẫn hoang vắng như cũ.
Trước khi tổ chức lễ tang, Thiệu Anh Lộc đã phái người tu bổ một phen, song sắt trên tường treo đầy những tấm mành đen trắng, còn mời một đội diễn tấu nhạc buồn tới.
Đội nhạc buồn diễn tấu một khắc cũng không ngừng, Dụ Tễ từ sáng sớm tinh mơ đã tới đây đứng, bữa sáng cũng không ăn n. Giờ bị tạp âm ồn ào khiến cho hận không thể lập tức ngất xỉu.
Người tới phúng viếng một nửa là bạn bè của ông Dụ, phần lớn tóc đều đã trắng xóa, sắc mặt trầm trọng, nhờ đám tiểu bối đỡ mà đứng bên hũ tro cốt. Một nửa còn lại là bạn bè của Thiệu Anh Lộc, nhiều người còn tỏ vẻ đau đớn kịch liệt nhưng cũng chỉ là nhìn mặt mũi Thiệu Anh Lộc mà thôi, một mặt là tới để gặp hắn thuận tiện tham dự đám tang.
Hơn mười giờ, Bá Vĩnh Tiên mặc một thân tây trang màu đen mang theo một bí thư xuất hiện ở cửa linh đường. Hắn nhìn một vòng, tìm thấy Thiệu Anh Lộc rồi mới bước tới phía đó, đi tới mạnh mẽ vỗ vỗ bờ vai của Thiệu Anh Lộc, trầm giọng nói: “Nén bi thương.”
Dụ Tễ đứng ở bên kia linh đường, lạnh mặt nhìn bọn họ.
Bá Vĩnh Tiên chào hỏi với Sầm Tuệ San rồi trao đổi ánh mắt với Thiệu Anh Lộc, kéo hắn sang một bên.
“Làm sao đang êm đẹp lại bốc cháy.” Bá Vĩnh Tiên đưa lưng về phía linh vị và đám người phía sau, biểu tình có chút nôn nóng: “Anh Lộc, chuyện này rất kì lạ.”
Thiệu Anh Lộc một mặt nhìn người vợ đang thay mình tiếp đón bạn bè, vẫn duy trì sắc mặt bất biến, một mặt thấp giọng hỏi Bá Vĩnh Tiên: “Sao lại nói mấy lời này?”
“Làm sao lại cố tình là bệnh viện chỗ anh bốc cháy, khiến cha vợ anh qua đời,” Bá Vĩnh Tiên nói: “Tôi sợ anh bị theo dõi, trong điện thoại cũng không tiện nói với anh. Gần đây, thế cục ở Mậu thị cũng không tốt, A Lược nói với tôi trong khoảng thời gian này Chu Ức thường xuyên biến mất. Còn có, bên trong Duệ Thế có người đồn rằng trên mấy hợp đồng mới đều ký tên Ôn Thường Thế. Anh nói xem vụ cháy này…”
Sắc mặt Thiệu Anh Lộc cũng trắng bệch, hắn kéo Bá Vĩnh Tiên ra xa một chút, hỏi “Nếu thực sự Ôn Thường Thế đã trở lại, vậy sao lại không xuất hiện?”
“Tôi không biết a!” Bá Vĩnh Tiên nói có chút lớn tiếng, Thiệu Anh Lộc cả kinh mắng hắn một chút, Bá Vĩnh Tiên mới hạ thấp âm lượng: “Viện điều dưỡng này của anh rốt cuộc vì sao lại cháy, đã điều tra nguyên nhân chưa?”
“Cảnh sát nói là một bóng đèn bị cháy rồi chạm phải bức màn.” Thiệu Anh Lộc nhìn hai vị cảnh vệ đứng ở cửa, nói lại với Bá Vĩnh Tiên: “Chưa thấy nói có điểm đáng ngờ.”
Gần đây Nghi thị cũng từng có mấy trận cháy nhỏ không nghiêm trọng, Thiệu Anh Lộc vốn xem trận cháy này là chuyện ngoài ý muốn, hiện tại nghe Bá Vĩnh Tiên nói, trong lòng cũng nổi lên chút nghi ngờ.
Có phải quá mức trùng hợp hay không.
Nhưng hắn lại không phải vai chính trong chuyện Ôn Thường Thế bị ngã xuống nước. Khi đó cũng chính là Bá Vĩnh Tiên đảm bảo với hắn.
Hắn ta nói, Ôn Thường Thế ch3t rồi Duệ Thế sẽ như quần long vô chủ, thuận tiện xử lý sạch người ở Mậu thị rồi, khi đó Thiệu Anh Lộc cũng có thể kiếm được một phần quyền lợi. Vì vậy Thiệu Anh Lộc mới mạo hiểu đưa người của Bá Vĩnh Tiên và vũ khí từ Nghi thị, vận chuyển lên thuyền.
Ai ngờ được Chu Ức cũng không phải đèn cạn dầu, quyền hạn của hắn rất cao, liền chặt chẽ khống chễ Duệ Thế, còn áp xuống toàn bộ tin tức. Ở Mậu Thị cũng căn bản không thể xem là đất rung núi chuyển.
Kế hoạch này đều là do Bá Vĩnh Tiên cùng với vài vị nguyên lão trong thương hội Mậu thị đề ra, nếu Ôn Thường Thế đã trở lại, dựa vào đâu mà trước tiên lại khai đao với Thiệu Anh Lộc.
“Được rồi, chúng ta ở chỗ này nghi thần nghi quỷ cũng vô dụng,” Bá Vĩnh Tiên lắc lắc đầu, thay đổi đề tài hỏi Thiệu Anh Lộc: “Chuyện con bé nhà Minh Huy với con trai anh thế nào rồi? Hiện giờ người có thể tranh đấu với Ôn Thường Thế cũng chỉ có Minh Huy, nếu anh có thể kết thân với nhà hắn thì…”
Thiệu Anh Lộc nghe vậy, lướt qua Bá Vĩnh Tiên mà nhìn Dụ Tễ đang túc trực bên hũ tro cốt của Dụ lão tiên sinh một cái.
Sắc mặt Dụ Tễ tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, biểu tình ngây ngốc, nhìn như thể sắp ngất xỉu tới nơi.
“Haizz…” Thiệu Anh Lộc thở dài.
“Như thế nào?” Bá Vĩnh Tiên cũng quay đầu lại nhìn Dụ Tễ một cái, hỏi hắn: “Tôi thấy vợ Minh Huy cũng rất vừa lòng với nó, đứa con trai này của ông ngoại hình cũng rất thuộc dạng đẹp nhất nhì rồi.”
Thiệu Anh Lộc không trả lời Bá Vĩnh Tiên. Hắn nhớ tới chuyện này liền thấy phiền, hắn sao lại không muốn Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ nhanh chóng xác định quan hệ chứ? Nhưng xem ra, vấn đề nằm ở chỗ Dụ Tễ.
Dụ Tễ không hề chủ động kết giao với Chu Bạch Lộ, vốn là có ông ngoại nó trong tay thì có thể uy hiếp Dụ Tễ nhưng hiện tại ông không còn, Dụ Tễ còn đang thương tâm. Nhất thời, Thiệu Anh Lộc cũng không biết làm sao mới có thể khiến Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ gạo nấu thành cơm, làm cho hắn gắn kết với cây đại thụ Chu gia này.
Đang nghĩ ngợi, Thiệu Anh Lộc giương mắt lên lại thấy Sầm Tuệ San đi tới bên cạnh Dụ Tễ, nói chuyện với cậu.
“Tiểu Dụ.” Sầm Tuệ San nhẹ giọng gọi tên Dụ Tễ. Dụ Tễ nhìn bà một cái, không có biểu tình gì chỉ gật gật đầu.
Thiệu Anh Lộc có thể là sợ Dụ Tễ không vui, cũng có thể là sợ đen đủi, cho nên trong những người có mặt ở nhà tổ hôm nay cũng chỉ có duy nhất Sầm Tuệ San xuất hiện.
Dụ Tễ cũng không biết đây là không mời mà tới hay gì, cậu đã đói muốn ch3t, bây giờ còn đang cực kỳ hối hận vì sao sáng nay mình không ăn thêm một bát cháo.
“Tiểu Dụ,” Sầm Tuệ San dùng đôi mắt ướt át nhìn Dụ Tễ, đuôi mày nhếch lên một chút, khẽ nói với Dụ Tễ: “Đều đã là quá khứ.”
Dụ Tễ “Ừm” một tiếng, có lệ gật gật đầu. Cậu cực kỳ khó chịu, lại không thể ngáp đành hít sâu một hơi, thoáng ấp ủ cảm xúc nhìn về hướng linh vị. Vài giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, trượt theo gương mặt nhợt nhạt rơi xuống.
“Tiểu Dụ…” Sầm Tuệ San lấy ra khăn tay, duỗi tay muốn lau nước mắt cho Dụ Tễ, Dụ Tễ lễ phép đẩy ra, tự mình lấy khăn lau sạch nước mắt.
Thiệu Anh Lộc và Bá Vĩnh Tiên nói chuyện xong, thấy Dụ Tễ khóc cũng đi tới vỗ vỗ bả vai Dụ Tễ, an ủi cậu.
Tới giữa trưa, Thiệu Anh Lộc dặn dò cấp dưới trông nom linh đường, để Sầm Tuệ San tiếp đãi khách khứa còn mình thì đưa Bá Vĩnh Tiên cùng Dụ Tễ đi ăn đồ chay.
Nói là ăn cơm, nhưng Thiệu Anh Lộc vẫn ngồi kể chuyện ngày trẻ của hắn cho Dụ Tễ, đồ ăn vẫn chưa thấy đưa lên.
Hắn kể lại chuyện lúc mình mới gặp cha vợ, khi đó hắn làm tài xế cho ông ngoại của Dụ Tễ. Ông Dụ thấy hắn làm tốt, còn trẻ tuổi lại thông minh chịu khó, tất sẽ có ngày đạt được thành tựu, còn nói ông Dụ giống như cha mẹ thân sinh của hắn, dạy cho hắn đạo lý mà hai mươi năm sống trên đời hắn chưa từng được lĩnh hội.
Như thể rất cảm động mà Thiệu Anh Lộc còn nhanh chóng rơi lệ, Bá Vĩnh Tiên đảm đương vai phụ, hai người cùng ngồi đó hoài niệm chuyện xưa.
Dụ Tễ cơ bản chả nghe lọt tai cái gì, cậu đã đói đến muốn tụt huyết áp, vẫn luôn mất kiên nhẫn mà nhìn về phía cửa, chỉ mong thúc giục họ mang đồ ăn lên sớm một chút. Thiệu Anh Lộc suy nghĩ chuyện cũ cỡ nửa tiếng, cuối cùng cửa cũng mở ra, người phục vụ dẫn theo Chu Minh Huy và Chu Bạch Lộ bước vào.
“Mang đồ ăn lên đi.” Thiệu Anh Lộc gật gật đầu với người phục vụ.
Dụ Tễ thấy Chu Bạch Lộ đi đến ngồi xuống bên người mình, trong lòng có chút hụt hẫng. Cậu không ngờ, tới lúc này rồi mà Thiệu Anh Lộc còn muốn tác hợp cho cậu và Chu Bạch Lộ.
Chu Bạch Lộ mặc một thân tối màu, lo lắng nhìn Dụ Tễ, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay Dụ Tễ, hỏi cậu: “Cậu có khỏe không?”
Dụ Tễ gật gật đầu, chờ đồ ăn lên cậu bắt đầu chuyên tâm ăn uống.
Ăn lửng dạ, Dụ Tễ bắt đầu để ý quan hệ giữa Chu Bạch Lộ và cha cô ta hình như có chút hiềm khích.
Lúc Chu Minh Huy nói chuyện với Chu Bạch Lộ, cô liền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nói chuyện cũng không chút khách khí. Làm Dụ Tễ nhớ đến chuyện đêm đó ngẫu nhiên thấy dưới hầm gửi xe.
Còn có, tính tình kì quái của Ôn Thường Thế ngày đó.
Đêm nay Ôn Thường Thế phải đi rồi.
Tối hôm qua bọn họ tới nhà Trương Uẩn Chi, còn gặp Chu Ức.
Chu Ức và Ôn Thường Thế đóng cửa lại thương lượng hồi lâu, về nhà Ôn Thường Thế liền nói với Dụ Tễ rằng hắn phải về Mậu Thị.
Thẩm Hướng Văn và Bá Lược không cần để ý nhưng việc của tập đoàn lại không thể tiếp tục kéo dài. Tuy rằng chuyện Ôn Thường Thế khôi phục ký ức thực sự rất khó nói, những chuyện trong quá khứ hắn gần như không nhớ nổi nữa, nhưng có thể ký tên là được, những chuyện không nhớ rõ có thể chậm rãi nghĩ lại sau.
Hắn cũng không thể đưa Dụ Tễ cùng đi, trước khi giải quyết vấn đề Ôn Thường Thế không hy vọng có người biết được mối quan hệ giữa hắn và Dụ Tễ.
Chu Ức đã chuẩn bị một con tàu chở hàng ở Nghi thị, chuẩn bị trộm đem Ôn Thường Thế về Mậu Thị. Sau đó, lại để Ôn Thường Thế đột nhiên xuất hiện, những kẻ có vấn đề nhất định sẽ rối loạn mà để lộ sơ hở.
Vào thời điểm mấu chốt, Dụ Tễ luôn là người an tĩnh nhất.
Sau khi Ôn Thường Thế nghiêm túc phân tích cho Dụ Tễ xong. Một câu: ‘Anh nhất định phải về thăm em.’ Dụ Tễ cũng nói không nên lời. Cậu ngồi bên mép giường suy nghĩ nửa ngày, chờ hoàng hôn bên ngoài bắt đầu hạ xuống, trong phòng đều đã tối đen mới nói: “Vậy anh mau ghi nhớ số điện thoại của em đi.”
Cậu vừa nói lại đứng lên muốn mở đèn trong phòng nhưng bị Ôn Thường Thế kéo về, ngã ngồi trên đùi Ôn Thường Thế, bị hắn ôm đến không thể cử động.
“Đừng mở đèn, mở lên cũng vậy thôi.” Ôn Thường Thế nói.
Dụ Tễ ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không thấy rõ biểu tình của Ôn Thường Thế, liền truy hỏi hắn: “Anh có nghe thấy lời em nói không đó.”
Ôn Thường Thế hôn hôn lên sau tai Dụ Tễ, thấp giọng nói: “Nghe thấy, xăm lên người anh là được.”
Dụ Tễ cười cười, duỗi tay sờ s0ang trên bàn. Vẫn mở đèn bàn lên tìm một cái bút: “Anh xăm ở chỗ nào, em viết cho anh.”
“Viết trên cánh tay đi.” Ôn Thường Thế duỗi tay về phía Dụ Tễ, bị cậu phủ quyết.
“Không được” Dụ Tễ dùng cái nắp bút máy chọc chọc người Ôn Thường Thế một chút, nói: “Anh để lộ bên ngoài, nếu người khác thấy rồi tới quấy rầy bổn thiếu gia thì biết làm sao bây giờ?”
Dụ Tễ lại bắt lấy tay Ôn Thường Thế nhìn nhìn, nói: “Em làm cho anh một cái nhẫn nhé, khắc vào lớp bên trong. Mỗi ngày anh đeo nó liền sẽ luôn muốn gọi điện cho em.”
Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ vài giây: “Nhớ làm mất nhẫn thì sao?”
Dụ Tễ sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói cái gì Ôn Thường Thế đã lấy bút máy qua, mở nắp rồi xòe lòng bàn tay Dụ Tễ ra.
Hắn viết lên lòng bàn tay cậu hai dãy số, một cái là số điện thoại Dụ Tễ thường dùng, một cái là số dự phòng.
“Anh vẫn luôn nhớ kỹ.” Ôn Thường Thế nói.
Dụ Tễ nhìn con số trong lòng bàn tay, trong lòng rất rối loạn không thể nghĩ thông suốt, Ôn Thường Thế tắt đèn bàn đi.
“Dụ Tễ,” Chu Bạch Lộ đã nói không ít lời nhưng Dụ Tễ lại không phản ứng, lúc này mới phát hiện Dụ Tễ thất thần, cô duỗi tay vẫy vẫy trước mặt Dụ Tễ: “Cậu làm sao vậy?”
“Ừm.” Dụ Tễ lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, nghĩ về ông ngoại thôi.”
Trong lòng lại nghĩ, cậu còn không có số điện thoại của Ôn Thường Thế đâu. Trở về phải hỏi Chu Ức, cậu cũng muốn lưu lại.
– —–oOo——