Ít nhất thì, khi Dụ Tễ tiếp cận sẽ không lại lập tức bày ra tư thái công kích, hoặc khi Dụ Tễ không cẩn thận đụng tới, hắn cũng chỉ trợn mắt nhìn, yêu cầu hoa hòe lòe loẹt cũng ít đi.
Hai người đều không nhắc lại buổi tối không thoải mái ngày đó nữa, ăn ý mà duy trì khoảng cách.
Dụ Tễ hoài nghi là Ôn Thường Thế thực sự sợ bị đuổi ra khỏi cửa. Cơ mà dù nguyên nhân vì sao, Ôn Thường Thế đã thức thời, cuộc sống hàng ngày của Dụ Tễ cũng có cải thiện rất lớn.
Qua mùng một tháng sau, vừa lúc người bạn học chuyên khoa thần kinh của Trương Uẩn Chi tới tham gia hội thảo tại Nghi Thị. Trương Uẩn Chi và Dụ Tễ thương lượng với nhau rồi tìm một buổi tối đưa Ôn Thường Thế đi khám.
Bác sĩ cho Ôn Thường Thế làm một ít thí nghiệm, kỹ càng, tỉ mỉ dò hỏi quá trình chấn động não của Ôn Thường Thế. Chính hắn cũng không nhớ rõ, Dụ Tễ liền lừa Ôn Thường Thế ra ngoài để cùng nói chuyện với bác sĩ. Thẳng thắn nói rằng, có khả năng là một cước mình đá Ôn Thường Thế kia chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tình trạng ký ức hỗn loạn của hắn.
Bởi không nắm rõ được toàn bộ tình huống dẫn đến thương tổn của Ôn Thường Thế, nên bác sĩ cũng không xác thực nguyên nhân gây bệnh với Dụ Tễ. Chỉ căn cứ vào kết quả kiểm tra, mà kiến nghị Dụ Tễ đưa Ôn Thường Thế tới những địa điểm trước kia mà hắn thường lui tới, để hắn tiếp xúc thường xuyên với những sự vật quen thuộc, khả năng cao sẽ giúp hắn nhanh chóng khôi phục ký ức.
Dụ Tễ nghe xong liên tục gật đầu, trong lòng lại thầm nói, muốn tìm địa phương quen thuộc với Ôn Thường Thế, không khỏi quá khó khăn. Vậy nên dù muốn đưa Ôn Thường Thế về Mậu Thị, cậu cũng không biết phải mang Ôn Thường Thế đi đâu mới có thể giúp hắn tìm được ấn tượng.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ, Dụ Tễ và Trương Uẩn Chi cùng ra ngoài, Ôn Thường Thế đành ngồi trên sofa phòng khách bên ngoài văn phòng viện trưởng.
Hắn cứng nhắc mở TV, hết sức chuyên chú mà xem tin tức.
“Thật ra rất khó để đưa anh ra ngoài.” Dụ Tễ nói, cầm lấy điều khiển từ xa muốn tắt TV, nhìn đến tin tức hình ảnh, lại ngừng tay.
11 rưỡi tối, kênh tin tức kinh tế – tài chính phát lại một đoạn, nữ chủ đang cùng lên sóng với nhóm phóng viên Mậu thị. Hôm nay, hạng mục khai thác nguồn năng lượng mới do chính phủ cấp cho Chu Thị cùng Mậu Thị sẽ khởi công.
Từ đầu năm tới nay, đây chính là hạng mục đầu tư lớn nhất ở Mậu Thị, người trong giới đều muốn tham dự nghi thức khởi công.
Lúc Dụ Tễ mới nhặt được Ôn Thường Thế, sợ Ôn Thường Thế nhìn thấy tin tức không nên thấy nào đó mà phát cuồng, liền khóa lại mọi thiết bị có thể kết nối Internet trong nhà. Chỉ để Ôn Thường Thế xem mấy chương trình phóng sự nhỏ, mãi cho tới giờ vẫn chưa mở ra.
Ôn Thường Thế không có quay đầu nhìn Dụ Tễ, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, biểu cảm rất chăm chú.
Phóng viên đang giới thiệu đến các thành viên tham dự thuộc hội đồng quản trị, lúc màn ảnh chuyển đến một người người đàn ông mặc tây trang màu xám, Ôn Thường Thế khó thấy mà nhăn mày lại.
“Anh nhận ra hắn?” Dụ Tễ nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế, thấy biểu tình của hắn biến hóa, liền hỏi.
Ôn Thường Thế hơi hơi ngẩng đầu, cùng Dụ Tễ nhìn nhau một cái, cũng không trả lời mà lại quay đầu nhìn màn hình. Màn ảnh đã chuyển qua một người khác, Ôn Thường Thế liền đứng lên, lấy qua điều khiển từ xa trong tay Dụ Tễ, tắt TV đi rồi khẽ nói với Dụ Tễ: “Đi thôi.”
Ôn Thường Thế đeo lại khẩu trang, đi về hướng thang máy. Dụ Tễ ngẩn người, nói một tiếng với Trương Uẩn Chi rồi cũng theo ra ngoài.
Vào thang máy, Ôn Thường Thế hỏi Dụ Tễ: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Dụ Tễ nhấn tầng B2, đáp: “Muốn tôi đưa anh tới những chỗ quen thuộc.”
“Ví dụ như?” Ôn Thường Thế truy vấn.
Dụ Tễ nghiêng mặt nhìn Ôn Thường Thế đang mang khẩu trang, tránh đi đề tài của hắn mà trực tiếp hỏi Ôn Thường Thế: “Có phải anh nhận ra vị đổng sự kia không?”
“Quen mắt,” Ôn Thường Thế nhìn thẳng cửa thang máy, nói, “Nghĩ lại thì cũng không chắc lắm.”
Dụ Tễ “Ừ” một tiếng, nói: “Về nhà tôi sẽ tìm tư liệu và video về hắn cho anh, để anh nhìn kĩ một chút.”
Hôm nay Dụ Tễ lái xe rất nhanh, vòng qua những chỗ không có camera mà đi.
Ngay cả đèn xe cũng không bật, nhưng vẫn để Ôn Thường Thế ngồi ở ghế sau mà chạy xe về hướng cửa lớn, trở lại biệt thự. Lại qua năm phút, Dụ Tễ ngừng lại.
Cậu dừng xe ở ven đường, bên cạnh một núi đá biển, tắt máy rồi nói với Ôn Thường Thế: “Đi xuống dưới với tôi một chút, đừng bỏ khẩu trang.”
Bọn họ xuống xe, gió nóng cùng khí biển ập vào trước mặt. Ôn Thường Thế đi phía sau, nhìn gió thổi làm áo thun dán chặt vào người Dụ Tễ.
Dụ Tễ vừa trắng vừa gầy, cậu mặc quần áo gọn gàng hàng ngày, mái tóc cũng dài hơn so với lúc mới nhặt được Ôn Thường Thế. Có thể là bởi vì luôn ở bên Ôn Thường Thế một tấc không rời, nên cũng chưa có thời gian đi xử lý.
Ở bên Dụ Tễ lâu rồi, Ôn Thường Thế cũng có chút lý giải vì sao thái độ của Trương Uẩn Chi đối với Dụ Tễ luôn là muốn gì được nấy.
Nhìn thấy Dụ Tễ đau lòng, mất mát hay không thoải mái, trong lòng liền hy vọng cậu có thể giống như dáng vẻ một tiểu thiếu gia bất hảo tùy hứng ngoài kia. Không cần phải phiền não, cũng không cần vì bị người ta uy hiếp mà cúi đầu chịu đựng.
Cũng sẽ càng muốn nhìn xem, một ngày kia, khi Dụ Tễ hoàn toàn không còn chút ưu sầu nào thì sẽ là bộ dáng gì.
Dụ Tễ vốn nên càng vui vẻ một chút.
“Tôi nhặt được anh ở chỗ này,” Dụ Tễ đi đến gần lan can, quay đầu lại vẫy tay với Ôn Thường Thế đang đứng cách đó không xa, nhẹ nhàng vui sướng mà nói: “Anh lại đây đi, nhanh lên.”
Ôn Thường Thế chống gậy baton, từng bước một đi đến bên người Dụ Tễ. Hắn dựa vào gần cậu, cánh tay bất quá chỉ cách Dụ Tễ một bước. Sự gần gũi làm cho Dụ Tễ cảm thấy không thoải mái, Dụ Tễ liền thoáng rời ra một bước nhỏ, lại chỉ về phía hàng đá ngầm cách đó không xa, nói với Ôn Thường Thế: “Anh nằm ở đằng kia, giống như một đống rác biển. Anh có nhớ không?”
“Không nghĩ ra.” Ôn Thường Thế đối với cái hình dung ‘một đống rác biển’ này không thể nào vừa lòng, nhưng cũng không có đưa ra dị nghị gì.
“Hiện tại anh không thể cử động mạnh.” Dụ Tễ liếc nhìn cây gậy chống của Ôn Thường Thế: “Bằng không chúng ta có thể đi xuống nhìn một chút.”
Ôn Thường Thế để gậy chống dựa vào lan can, tự nhiên nói: “Hiện giờ cũng có thể.”
“Không được,” Dụ Tễ quả quyết cự tuyệt, nắm gậy chống nhét lại vào trong tay hắn: “Anh đừng có mà làm bậy.”
“Không phải cậu nói, nửa tháng nữa nhớ không ra thì cút sao?” Ôn Thường Thế nhún vai, nhìn Dụ tễ mà nói: “Đã mấy ngày rồi, sợ cậu sẽ đuổi tôi đi mất.”
Lời nói thì như vậy, nhưng thực ra trên mặt không có một chút dáng vẻ sợ bị cậu đuổi đi, vẫn là vẻ bình tĩnh, tùy ý.
Dụ Tễ ngẩn ngơ, nhớ tới mấy lời tàn nhẫn mình nói với Ôn Thường Thế trước khi tông cửa bỏ đi. Cậu nhìn Ôn Thường Thế trong chốc lát, mới hỏi hắn: “Vậy rốt cuộc anh có nhớ được cái gì hay không?”
Còn chưa nghe được đáp án của Ôn Thường Thế, một trận gió lớn lại thổi qua, làm rối lung mái tóc của Dụ Tễ.
Một sợi tóc bị thổi vào trong mắt Dụ Tễ, mắt trái của cậu rất khó chịu đành nhắm chặt mắt lại rồi giơ tay muốn lấy sợi tóc rối ra, nhưng dụi thế nào cũng không ra. Bỗng nhiên, xúc cảm lạnh lẽo từ găng tay bằng lụa xẹt qua trán Dụ Tễ, trước mắt cậu đột nhiên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cậu mở mắt ra, thấy Ôn Thường Thế dựa vào sát người mình, cúi đầu đưa tay lên giúp cậu sửa lại mái tóc, biểu cảm còn rất nghiêm túc.
Dụ Tễ hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau. Đứng một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Cũng không cần phải nịnh bợ tôi như thế. Dù anh nhớ không ra, nhưng nếu thực sự muốn ở lại tôi cũng sẽ để anh ở mà.”
“Tôi nhớ, nhớ rõ thời điểm mà tôi rơi xuống mặt biển, gương mặt của kẻ đầu tiên đả thương mình,” Ôn Thường Thế nói: “Hẳn là cấp dưới của tôi.”
“Về nhà tôi sẽ thử tìm đống ảnh chụp của công ty anh, để anh nhận mặt bọn họ.” Dụ Tễ gật đầu: “Còn có gì không?”
“Có,” Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ: “Có phải cậu từng chơi bài với tôi không?”
Đôi mắt Dụ Tễ mở to, trên mặt đầy vẻ khó tin. Ôn Thường Thế cười cười, lại tiếp tục nói: “Ở đại sảnh chơi đánh cược, người đàn ông trung niên kia hẳn là cha cậu, cậu còn thay ông ta chọn bài.”
Dụ Tễ lập tức mắng một câu th0 tục: “Còn gì khác không?”
“Cậu có thể nghe xúc sắc.” Ôn Thường Thế chắc chắn nói.
Dụ Tễ xấu hổ đáp: “Đừng chỉ nói mấy thứ vô dụng.”
“Người kia có phải cha cậu hay không?” Ôn Thường Thế hỏi.
Khi có vấn đề, thái độ của hắn liền trở nên cương quyết, ánh mắt nhìn thẳng vào Dụ Tễ không cho phép cậu lảng tránh.
Dụ Tễ bỏ qua một bên, xoay người bám lấy lan can, qua một lát mới nhè nhẹ mà nói “phải”. Cậu cũng không muốn nói chuyện này cùng Ôn Thường Thế, nhìn hắn nói tiếp: “Không còn gì khác sao?”
“Chỉ có vậy,” Ôn Thường Thế dừng một chút, lại đột nhiên hỏi Dụ Tễ một vấn đề không liên quan: “Dụ Tễ, cậu bao nhiêu tuổi?”
“A? 21 tuổi,” Dụ Tễ nghe vậy quay đầu nhìn Ôn Thường Thế, vẻ mặt nghi hoặc: “Làm sao?”
“21 tuổi, vì sao lại không đi học?” Ôn Thường Thế hỏi tiếp về vấn đề sinh hoạt của Dụ Tễ.
Hôm nay Ôn Thường Thế thật thẳng thắn, thành khẩn. Dụ Tễ cũng không có ý giấu diếm: “Tôi đã tốt nghiệp đại học Nghi Thị, vì đi học sớm nên cũng không học lâu như bọn họ, lại không học đào tạo chuyên sâu nên năm ngoái đã tốt nghiệp.”
“Vì sao không học tiếp?” Ôn Thường Thế lại hỏi.
Theo lý thuyết thì 21 tuổi vẫn còn trong độ tuổi ăn học, Dụ Tễ lại không đi học cũng không đi làm, suốt ngày ăn không ngồi rồi. Nếu là người ăn chơi trác táng thì cũng xem như bình thường, nhưng người như Dụ Tễ sẽ không tự nguyện vứt bỏ tương lai.
Vấn đề này Dụ Tễ không muốn trả lời, cậu ậm ừ vài tiếng rồi định trở lại xe thì bị Ôn Thường Thế túm chặt cánh tay, kéo trở về.
“Cha cậu không cho cậu đi học?” Ôn Thường Thế trực tiếp hỏi nhưng trong ngôn từ hoàn toàn không có ý trào phúng, chỉ giống như đơn thuần tò mò, đến mức Dụ Tễ không còn cảm thấy khó chịu.
Dụ Tễ giật ra khỏi tay Ôn Thường Thế, lại ‘ừ’ một tiếng rồi nói: “Ông ấy không muốn tôi học nhiều, vốn ngay cả ngành tài chính cũng không cho tôi học, chỉ hy vọng tôi học một chút về quản lý cá độ.”
Đúng lúc này, điện thoại Dụ Tễ vang lên. Cậu lấy ra xem, trên màn hình hiện lên ba chữ Chu Bạch Lộ khiến Ôn Thường Thế cả thể xác lẫn tinh thần đều thấy không khỏe.
“Ừ được,” Dụ Tễ nói với Chu tiểu thư ở đầu dây bên kia: “Có thể, khi nào?”
Trương Uẩn Chi không hổ là bạn thân, lúc Dụ Tễ nói chuyện với Chu Bạch Lộ quả thực là dùng giọng điệu ấy. Thanh âm mềm mại trầm thấp lại khách khí, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, quả thực giống như đang rơi vào lưới tình.
Ôn Thường Thế vươn tay lắc lắc trước mặt Dụ Tễ một chút lại bị cậu túm vội một cái đã bắt được.
Dụ Tễ chuyên tâm nghe điện thoại, cũng quên buông tay Ôn Thường Thế ra, đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế cái rồi nói với Chu tiểu thư: “Hay là như vậy, tôi đặt thuyền đưa cô trở lại Mậu thị, chúng ta có thể ở đó chơi một chút… Ừ, cứ quyết định như vậy đi, ngủ ngon.”
Dụ Tễ tắt điện thoại, vui vẻ nói với Ôn Thường Thế: “Giờ có một cơ hội tốt này, có thể trộm đưa anh tới Mậu thị một chuyến. Nhưng anh phải đáp ứng tôi, ngoan ngoãn chờ đợi, tôi không gọi thì anh cũng đừng ra ngoài. Tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.”
Dụ Tễ nói với Thiệu Anh Lộc là cần dùng thuyền, đưa Chu Bạch Lộ và bạn cô ta về Mậu thị, còn qua đêm trên biển. Thiệu Anh Lộc tất nhiên rất vui, cứ như thể Dụ Tễ đã kết đôi với Chu đại tiểu thư, còn sắp sinh con!
Vì tránh hiềm nghi, Dụ Tễ còn rủ thêm đám bạn bè ngày trước hay cùng chơi, hẹn buổi chiều hôm ấy sẽ xuất phát, đi từ bến tàu dưới chân núi Lê Sơn.
Ôn Thường Thế được Trương Uẩn Chi yểm hộ, từ thuyền nhỏ lén trèo lên trên, lúc ấy hẳn cũng không thể xem là dễ chịu. Trương Uẩn Chi làm người quang minh lỗi lạc, vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện lén lút này. Hắn còn nghe nói, hiện giờ có kẻ nặc danh qua chợ đen ra giá muốn mua cái đầu của Ôn Thường Thế, lúc này liền thập phần lo lắng. Hắn luôn thúc giục nói Ôn Thường Thế khom lưng xuống, hai người cứ vậy lén lút như kẻ trộm.
Dù không có gậy chống thì Ôn Thường Thế đi lại cũng không có quá nhiều trở ngại, trèo lên thuyền cũng không có khó khăn. Dụ Tễ đã đặt sẵn gậy chống của hắn trong phòng, để Ôn Thường Thế và Trương Uẩn Chi tay không trèo lên.
Hai người bước lên thuyền, Trương Uẩn Chi bảo Ôn Thường Thế đi phía sau mình, còn thường xuyên căng thẳng quay đầu nhìn hắn. Ôn Thường Thế trừ bỏ đi lại hơi cà nhắc, những vấn đề khác đều không khác gì người bình thường.
Lúc đi xuống bậc thang, Trương Uẩn Chi đột nhiên ngừng lại, Ôn Thường Thế thiếu chút nữa đụng phải liền bất mãn mà cúi đầu nhìn Trương Uẩn Chi. Trương Uẩn Chi giơ lên một ngón tay, thần hồn nát thần tính mà dựng lên lỗ tai nghe ngóng trong chốc lát. Khi chắc chắn không có ai mới nhẹ giọng nói với Ôn Thường Thế: “Đi theo tôi.”
Trương Uẩn Chi đưa Ôn Thường Thế vào phòng ngủ chính của Dụ Tễ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Về sau tôi sẽ không làm những việc này nữa, quá tổn thọ.”
Thể lực còn hắn còn không bằng người què chân như Ôn Thường Thế, lúc từ ca nô trèo lên thuyền, mới vừa c0i dây thừng đã dẫm một chân vào trong nước, giày cùng ống quần đều ướt.
“Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ ở bên trên?” Ôn Thường Thế không để ý tới oán giận của Trương Uẩn Chi, hỏi hắn.
“Đúng vậy,” Trương Uẩn Chi ngồi xổm lắc lắc ống quần, ngẩng đầu nói: “Cậu ta đúng thật là sung sướng, xung quanh toàn nhuyễn ngọc ôn hương.”
Ôn Thường Thế không đáp.
Trương Uẩn Chi dặn dò Ôn Thường Thế bảo hắn ngoan ngoãn ngồi chờ rồi ra ngoài. Lúc lên đến boong tàu, quả nhiên thấy Dụ Tễ đang cùng trò chuyện với Chu Bạch Lộ. Trương Uẩn Chi đi qua, mặt vô biểu tình vẫy tay với Dụ Tễ. Dụ Tễ nghiêng mặt nói vài câu với Chu Bạch Lộ rồi mới đứng lên, cầm một chén rượu đi tới đưa cho Trương Uẩn Chi.
“Thế nào?” Dụ Tễ thấp giọng hỏi, “Thuận lợi không?”
Trương Uẩn Chi không nói một lời chỉ chỉ vào chân chính mình.
Dụ Tễ không hề đồng cảm mà còn bật cười: “Bảo anh đi tập thể hình thì anh không chịu đi.” Cậu còn vươn tay, muốn bóp cánh tay Trương Uẩn Chi lại bị hắn trừng mắt lườm một cái mới lại thu tay về.
“Đã đưa người vào trong phòng cậu,” Trương Uẩn Chi nói: “Nhưng ngày mai làm sao đưa hắn vào Mậu Thị?”
Dụ Tễ nhìn xung quanh một phen, mới nói: “Chờ ngày mai, ban ngày tôi sẽ làm bộ như không thoải mái. Đợi bọn họ rời thuyền mới dẫn anh ta ra ngoài, vẫn theo cách hôm nay cách anh trèo vào đi.”
“Có thể được không?” Trương Uẩn Chi do dự hỏi.
Dụ Tễ cầm lại ly rượu mà Trương Uẩn Chi không uống, uống một hơi cạn sạch, lại không thèm để ý mà chớp chớp mắt nhìn Trương Uẩn Chi: “Thử xem sao.”
Thiệu Anh Lộc không nói với Dụ Tễ, hắn bảo bí thư tìm người làm một cái party nhỏ sau bữa tối, âm nhạc, ánh đèn lấp lóa giống như trong hộp đêm. Lúc mọi người đã định rời đi, trở về ngủ, lại có người bỗng nhiên lấy ra mấy bó hoa tặng cho các cô gái ở đây. Những người khác đều là bó hoa đủ màu sắc, chỉ có Chu Bạch Lộ là một bó hoa hồng màu đỏ.
Ánh mắt Chu Bạch Lộ nhìn Dụ Tễ đều có chút khác lạ, đám bạn bên cạnh ồn ào muốn Dụ Tễ đưa Chu Bạch Lộ trở về phòng.
– —–oOo——