1.
Tôi đã gi.ết người.
Ở tuổi 21.
Nhưng tôi không hối hận dù chỉ một chút.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, tôi vừa mở cửa bước vào đã trông thấy tên cầ.m th.ú này làm nh.ục em.
Cả người em bê bết m.áu, bị tr.a t.ấn đến th.oi th.óp.
Mà cách chỗ em không xa, cha tôi đang nằm ở đó, đã sớm tắt thở.
Tôi gi.ết người không phải là sai trái.
Tôi chính là muốn nó ch.ết.
Nhưng dẫu sao cũng là gi.ết người, cho dù kẻ đó có đáng ch.ết thì tôi vẫn bị kết án bốn năm t.ù.
Chú Vương, đồng đội cảnh sát của cha tôi đã đến ng.ục giam thăm tôi, hỏi tôi có muốn giảm án hay không.
“Không muốn.”
Tôi nhớ lại cảnh tượng mình gặp Chu Ương trước khi vào t.ù, em không nhận ra tôi, toàn thân đều là v.ết th.ương, không ngừng la hét, hết khóc rồi cười, tinh thần hoàn toàn đi.ên loạn.
Bác sĩ nói em bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý, có thể cả đời cũng sẽ không tỉnh táo.
Trái tim tôi như v.ỡ ta.n từng mảnh, cuộc đời này đối với tôi mà nói chẳng còn chút hy vọng nào.
Tôi có lỗi với em, nếu như tôi trả lời cuộc gọi của em thì em đã không bị t.ổn th.ương như thế này, cha tôi cũng sẽ không c.hết.
Tôi phải ở trong t.ù, tôi phải sống, tôi muốn mình sống không bằng c.hết, như thế mới có thể cảm nhận được hết n.ỗi đ.au của em.
Chắc hẳn lúc ấy em đã rất kinh hãi, tuyệt vọng biết bao khi ở đó một mình.
Người con gái tôi yêu nhiều đến thế, em không đáng bị đối xử như vậy.
2.
Hai tháng sau, chú Vương lại đến thăm tôi.
“Em gái cháu chịu uống thuốc rồi, tình trạng cũng ổn định hơn. Cháu không muốn tới thăm nó sao?”
“Không muốn.”
Tôi vẫn không muốn.
Mẹ em sẽ không để tôi gặp em.
Hôm đó, vừa trông thấy tôi thì bà ấy đã tặng cho tôi một b.ạt tai: “Đây đều là chuyện tốt mà cha con mày làm đấy, tao đã nói biết bao nhiêu lần với cha mày rồi, đừng làm công việc này nữa, đừng làm nữa! Bây giờ thì hay rồi, không chỉ m.ất m.ạng mà còn làm liên lụy đến con gái tao, sao cả nhà mày không ch.ết hết đi!”
Bà ấy nói đúng, tôi đáng ch.ết.
3.
Nửa năm sau, chú Vương lại đến, chú ấy vẫn hỏi tôi có muốn giảm án hay không.
Tôi dứt khoát dập điện thoại, xoay người muốn rời đi.
“Người s.át h.ại cha cháu chính là một băng nhóm t.ội ph.ạm, nếu như đám người đó trở lại, cháu không sợ chúng sẽ làm gì với em gái cháu sao?”
Tôi cứng đờ ngay tại chỗ.
Tôi thừa nhận mình đã sợ hãi.
Loại chuyện này, nếu lại xảy ra một lần nữa, Chu Ương sẽ thật sự không sống nổi.
“Làm thế nào để giảm án?”
“Làm gián điệp cho chú, chú sẽ xin phía trên giúp cháu, cho cháu ra tù vào năm sau.”
“Nằm vùng? Cháu không phải cảnh sát, cháu là sinh viên y khoa.”
“Cháu yên tâm, bọn chú có biện pháp để cháu kế thừa số hiệu cảnh sát của cha cháu.”
Chú nói với tôi, cảnh sát đã tr.uy l.ùng một băng nhóm t.ội ph.ạm từ rất lâu rồi, băng nhóm lớn nhất ở phía sau có một kẻ đang ở trong ng.ục g.iam, phía cảnh sát sẽ để tôi tiếp cận hắn.
Tên hắn là Ngô Cường.
“Cháu sẽ trở thành bạn đồng hành vào sinh ra tử với hắn.”
Ở trong ngục giam tôi đỡ hai n.hát d.ao thay cho Ngô Cường, cuối cùng trở thành bạn vào sinh ra tử với hắn.
4.
Bọn họ thay đổi thân phận cho tôi.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn là Trần Úc, mà là Trần Chiêu, một tên t.ội p.hạm vào t.ù vì cố ý gây th.ương t.ích trong lúc đánh nhau.
Tôi ra t.ù một năm sau đó, vô công rỗi nghề.
Ngô Cường hỏi tôi có biết lái xe không, vì vậy tôi đã theo hắn làm tài xế taxi.
Cấp trên của cha tôi đã đến gặp mẹ Chu Ương và đưa Chu Ương đã ổn định về bệnh viện ở trấn nhỏ, hai mẹ con em cũng chuyển ra khỏi thành phố.
Chú Vương và tôi vẫn luôn liên lạc với nhau.
Tôi cũng từng lén chạy về thăm Chu Ương, sau khi chú Vương biết chuyện đã dạy dỗ tôi một trận.
“Cháu nghĩ việc cháu trở về gặp con bé là có đang tốt cho nó không?”
“Cháu có biết đám người đứng sau Ngô Cường t.àn n.hẫn như thế nào không, nếu để lộ danh tính, em gái cháu sẽ phải ch.ết.”
“Trước khi cháu có thể loại bỏ hoàn toàn băng nhóm t.ội ph.ạm đó, thì cách duy nhất để bảo vệ an toàn cho hai người họ là cháu phải vạch rõ giới hạn.”
Chú Vương và những người khác đã tạo một hũ t.ro c.ốt giả rồi đưa cho mẹ Chu Ương, nói với bà ấy rằng tôi đã bị đồng bọn gi.ết người di.ệt khẩu ngay trong t.ù.
Chú Vương bảo bà ấy không được đề cập đến mối quan hệ với cha con tôi, càng không được đến thăm m.ộ của chúng tôi.
Coi như chưa bao giờ quen biết.
Tốt hơn hết là nên lập gia đình mới.
Tôi rất đau khổ.
Nhưng tôi biết chú ấy nói đúng, tôi không thể để Chu Ương gặp ng.uy hi.ểm thêm lần nữa.
Tôi đốt sạch mọi thứ có liên quan đến Chu Ương cũng như Trần Úc.
Tôi là Trần Chiêu, tôi bắt đầu trở thành một tài xế taxi thực thụ, sống một cuộc sống tầm thường trong thành phố.
Chẳng qua là mỗi khi đêm đen đến, tôi đều mơ thấy em.
Mơ thấy tôi 12 tuổi, em 11 tuổi.
[Còn tiếp…]