Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 10:2. Ăn miếng trả miếng
Nó bước vào,
nhìn quanh, cố tìm kiếm chỗ ngồi của anh. Cuối góc phòng, bên cạnh khu vườn mô
phỏng mini trong lồng kính trong suốt, một chàng trai đang chăm chú nhìn, chống
cằm, mặt tỏ vẻ chán chường.
Nó đi lại,
kéo ghế ngồi đối diện với anh. Bắt lời:
– Anh thích
vườn nhỉ?
– Không.
Chẳng qua vì màu xanh lá cây trù phú đó thôi!
– Mà anh gọi
tôi ra đây có chuyện gì?
– Chẳng có
gì! Gọi cô ra đây ngồi nói chuyện cho vui.
Nó bĩu môi:
– Rảnh dữ ha!
– Giỡn thôi,
có chuyện nên mới gọi ra! À mà… trước hết cô uống nước đi!- Anh đẩy ly bạc
xỉu về phía nó
Nó chộp lấy
chiếc ly, nhanh chóng đưa lên miệng uống:
– Cảm ơn! Chu đáo ha!
Chưa uống hết
thì nó phun nguyện tất cả chỗ nước nó vừa uống ra sành, ho sặc sụa.
– Cái nước gì
thế? Sao chua dữ vậy!
Anh cười đắc
thắng, lòng nghĩ thầm: “Không chua sao được! Hồi nãy tôi đã vắt 2 trái chanh
vào mà!”. Sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh, anh tỏ vẻ ga-lăng:
– Thôi cô vào
phòng vệ sinh rửa áo đi, văng vào áo rồi kìa! Chỗ này để tôi nói người ta dọn
cho!
– Cảm ơn!- Nó
nhanh chân tiến về phía phòng WC, nhưng không đem theo túi xách vì không tiện
cho lắm
Sau một hồi
lau áo, nó trở về chỗ ngồi. Chỗ nước nó phun ra đã được lau dọn sạch sẽ. Vừa
ngồi vào bàn thì nó nghe anh nói:
– Xin lỗi cô!
Nhưng mà hiện tại tôi có chút việc gấp! Gặp cô sau nha!- Anh vẫy tay chào rồi
về, miệng cứ tủm tỉm cười
Nó chán
chường, ngồi một lúc, rồi cũng về.
Tối. 11h đêm.
Đang ngủ thì nó bỗng nghe có tiếng ai nháy máy. Nó mệt mỏi lê người khều chiếc
túi xách để lấy điện thoại. Ai mà vô duyên đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ mà
còn nháy máy cho người ta? Nó bật đèn lên…
Bỗng nó thấy
trong túi xách có vật gì rất gớm ghiếc đang cựa quậy.
Đen, tròn,
to, có lông, có đuôi, kêu chít chít. Đó là con chuột. Nó xém hét toáng lên vì
sợ. Nó nhanh chóng kéo bao tia túi xách lại rồi ném nó qua cửa sổ.
Nó biết tỏng
ai đã làm việc này. Là anh ta chứ không phải ai khác. Lợi dụng lúc nó đi vào
phòng vệ sinh để bỏ con chuột thối tha này vào túi xách. Đúng là đồ xảo quyệt!
Hèn gì lúc về miệng anh ta cứ tủm tỉm cười.
Nó hậm hực,
quyết không tha cho anh chàng này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!