Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư - Chương 1:2. Tiểu thư đừng giả vờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
471


Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư


Chương 1:2. Tiểu thư đừng giả vờ


Người thanh niên kia đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho
nó im lặng:

– Suỵt. Tiểu
thư đừng giả vờ nữa. Tôi biết tiểu thư không muốn bị ép hôn, nhưng vì tương lai
của tập đoàn Hoàng Gia xin tiểu thư cố gắng chịu đựng. Người xưa có câu “Cha mẹ
đặt đâu con ngồi đó” mà.

Trời, cái
quái gì đang xảy ra vậy trời? Nó thừ người ra chả hiểu ông chú đó đang nói gì. Nó
thân phận là một cô gái 17 tuổi bình thường nhà nghèo mồ côi thì lấy gì mà tiểu
thư này tiểu thư nọ.

– Này này tui
đã nói tui không phải tiểu thư gì đó của mấy người mà thả tui ra!- Nó lấy tay
đẩy mạnh cửa để ra ngoài nhưng cố mãi vẫn không được.

– Tiểu thư
yên lặng để tôi còn lái xe! Gào mãi viêm họng rồi sao tổ chức lễ đính hôn được.

– Đính hôn
cái gì? Thả tôi ra!- Nó đạp chiếc ghế của ông chú đó rồi quay sang đập của
kính- Cứu tôi cứu tôi! Có người muốn bắt cóc tôi!- Nó hét lên khiến cho ông chú
đáng ghét kia oong cả đầu.

– Nếu tiểu
thư muốn chết thì cứ mở cửa ra ngoài. Báo trước chúng ta đang trên đường cao
tốc đó.

Nó hoảng hồn
nhìn quanh. Xe ô tô nườm nượp chạy vèo vèo như đạn bắn. Chả thấy rõ được cái xe
nào. Khói bụi thì mù mịt. Đúng là người ta nói chả sai: đi ra thành phố chỉ có
hít bụi xe chứ chả nhìn được cái gì.

– Còn một
khúc cua nữa là đến biệt thự Hoàng Gia rồi, tiểu thư ngồi cho chắc vào.

Nó chả biết
phải làm thế nào đành nghe theo lời của ông chú đó vậy.

– Tiểu thư
cũng tài ghê! Kiếm đâu ra bộ đồ cũ rích đó vậy? Cái này mặc vô thấy tiểu thư
như con nhỏ bán vé số vậy á!

Nó nghe mà
muốn tới ói máu. “Ăn nói đàng hoàng không bà đây vả cho vêu mồm bây giờ. Bộ đồ
này bà vất vả lắm mới mua được mà dám bảo là giống con bán vé số à. Bà thề ra
khỏi xe là bà cho mày nát mặt. Ăn nói hỗn láo. May là mày có cái xác đô con nên
bà nể chứ không giờ này chắc mày đã vô bệnh viện chỉnh hình rồi.” Nó chửi thầm
trong miệng. Ông chú này hết nói linh tinh lại xúc phạm đến “xiêm y” này của
bổn nương ta, thật là chán sống mà. Nó chậc chậc mấy tiếng.

“Két…”
Chiếc xe Cadilac đang phóng nhanh bỗng thắng gấp làm nó không kịp phản ứng, cái
mặt hôn cái ghế của ông chú đần độn kia. Thế là trên trán nó bắt đầu xuất hiện
một cục u bự tổ chảng.

Ông chú kia
ra khỏi xa, mở cửa cho nó. Nó ôm đầu rên rỉ. Ông chú tỏ vẻ ngây thơ vô tội hỏi
nó:

– Sao tiểu
thư ôm đầu vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

Nó giận dữ
hét to:

– Sao với
trăng gì? Cú phanh gấp ban nãy chính là thủ phạm đó! Ông làm gì mà đi xe như
thánh, phanh cũng phải nói trước chứ.

– Trước giờ
tiểu thư bảo tôi làm thế mà!

Nó lúng túng
chả biêt nói gì nữa.

– Tiểu thư
gì? Tui chả là tiểu thư gì của mấy người cả tự nhiên lôi tui vào đây!

– Tiểu thư
bắt đầu ngang bướng từ khi nào thế? Cứng đầu quá! Tôi đành sử dụng biện pháp
mạnh thôi!

Không đợi nó
kịp nói thêm lời nào nữa, ông chú kia đánh ngay vào điểm huyệt ở xương bả vai
nó. Nó khuỵu chân xuống ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN