Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 24: Money
Nó lay lay
người anh:
– Này, này!
Dậy mau!
Anh uể oải
hất tay nó
– Chuyện gì
vậy? Yên lặng cho tôi ngủ…
– Máy bay hạ
cánh rồi kìa!
Anh mệt mỏi
ngáp một hơi rõ dài, vươn vai.
Máy bay theo
đà trượt êm trên đường bay, đáp xuống sân bay một cách an toàn. Các hành khách
lần lượt đi xuống.
– Anh làm gì
vậy? Không thuê taxi đi đến khách sạn à?-Nó ngạc nhiên khi thấy anh cứ đứng như
chôn chân xuống đất, nhìn quanh như đang tìm ai đó.
– Nếu như tôi
không nhầm thì một lát nữa thôi sẽ có người đến đón chúng ta!
– Anh có bị
sao không đấy? Đi thôi! Trên đất Hàn này làm gì có ai thân quen với chúng ta?
– Đầu óc cô
sao nông cạn thế? Tập đoàn Trần Gia cũng có chi nhánh bên này, cha tôi sẽ cho
người đến ngay thôi, cứ đợi ở đó đừng đi đâu hết!
– Tại sao
phải đợi? Chúng ta đến đây để được tự do mà! Anh thích thì chờ tôi đi đây!-Nó
toan đi thì bị câu nói của anh ngăn lại
– Cô có biết
đường sá Seoul
ra sao không mà đòi tự đi! Vả lại tiền đâu mà cô đòi, ở đây không dùng tiền như
ở Việt Nam
đâu! Còn nữa, cô có biết tiếng Hàn không?
Những lí do
ấy mới nghe là đã có sức thuyết phục rồi. Nó đành chịu bị khuất phục.
– Thiếu gia,
đã phiền ngài chờ lâu! Mời thiếu gia theo tôi!- Có tiếng ai đó vang lên
– Thư kí Park,
đưa tôi và tiểu thư đến khách sạn! Chúng tôi đi máy bay lâu nên hơi mệt!
– Mời thiếu
gia và tiểu thư theo tôi!- Cái người mà anh ta gọi là thư kí Park nhanh chóng
đưa nó và anh lên xe, nó và anh ngồi ở ghế sau.
Nó thì thầm:
– Anh định sẽ
làm gì tiếp theo để xử lí gã này?
– Thư kí Park
ý hả? Cứ cho anh ta ngủ mê rồi tính tiếp!
– Đơn giản
vậy? Thế thì cứ để tôi lo liệu chuyện này cho!-Nó cười nham hiểm
_Khách sạn
Tasuneda_
– Đây là
phòng của h…a…i….
Ông thư kí
chưa nói hết câu thì đã bị nó cho một cái điểm huyệt ngay chỗ xương bả vai. Tất
nhiên, kết cục là ông ta sẽ bị hôn mê trong một khoảng thời gian không hề nhỏ.
– Này cô làm
gì vậy?-Anh hoảng hốt khi thấy nó đánh ngã thư kí Park
Nó ngơ mặt
ra:
– Ủa chứ
không phải anh nói là xử lí ông ta sao?
– Đúng là như
vậy.-Anh giảng giải- Nhưng mà phải đợi đến lúc ông ta đưa chi phí cho chúng ta
rồi hãy ra tay chứ!
Nó gãi đầu:
– Vậy hả?-Nó
cười trừ- Lỗi cũng đâu phải hoàn toàn là của tôi. Ai bảo anh không nói trước.
– Lôi thôi
quá! Lục soát coi thử anh ta có tiền không?
– Có tay có
chân tự đi mà lục, tôi đi tìm thức ăn đã. Đói quá á á à…-Nó lững thững bước
về phía tủ lạnh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!