Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 27: Nghi ngờ
“Reng reng”
Chiếc điện thoại mang phong thái cổ điển nhưng hết sức thời thượng đổ chuông
xáo động khung cảnh yên ắng trong căn biệt thự rộng lớn đã mấy ngày vắng bóng
cô tiểu thư nhỏ.
– Tiểu La,
Tiểu Huyền (tên hai chị em giúp việc nhà nó) đâu rồi? Có điện thoại kìa!-Hoàng
phu nhân giục giã
Vẫn không
thấy tiếng trả lời, bà nhanh chân chạy lại nơi chiếc điện thoại chễm chệ trên
chiếc bàn gỗ xoan đào đắt giá, bắc máy.
“A lô”
“Mẹ
hả?”-Giọng nó vang lên
“Ôi Bạch Tuyết”-Hoàng
phu nhân không khỏi mừng rỡ-“Đi hưởng tuần trăng mật vui không con?”
“À…ừm…
vui lắm mẹ! Mà mẹ ơi con nhờ mẹ cái này được không?” Nó hỏi
“Mẹ vẫn đang
nghe đây!”
“À… chuyện
là… lúc trang điểm chuẩn bị hôn lễ, tất nhiên là con sẽ không mang đồng hồ
đeo tay, con để trong phòng mà quên mang theo khi đi hưởng tuần trăng mật. Mẹ
tìm giúp con rồi giữ giùm con luôn, nhỡ nó mất thì tiếc lắm!”
“À cái đồng
hồ nạm kim cương saphere ý hả? Rồi mẹ tìm ngay!”
“Cảm ơn mẹ.
Con cúp máy nhé!”
“Khoan đã.
Nghe mẹ dặn nè. Qua bên đó cố gắng giữ gìn sức khỏe, phải đảm đang, yêu thương
chồng nha con, đừng quậy phá đó!”
“Hi, con biết
rồi, chào mẹ nhé!”
Bà gập máy
rồi nhanh chóng lên phòng nó tìm đồng hồ.
Vừa bước vào
phòng, chỉ cần một cái nhìn sơ lược, bà đã trông thấy ngay chiếc đồng hồ ánh
kim chói lóa dưới ánh đèn pha lê hồng tím tỏa sáng khắp phòng đang nằm yên trên
chiếc bàn gỗ nơi góc phòng. Bà bước lại, sau khi cầm trên tay chiếc đồng hồ ấy,
Hoàng phu nhân lại trông thấy chiếc sọt rác bên cạnh đã đầy rác. Chỉ cần bỏ vào
thêm một chút thứ thừa thải nữa thôi, không khéo nó sẽ rơi ra mất.
– Tiểu La,
Tiểu Huyền!!!-Bà gọi vọng xuống dưới
Dường như hai
cô gái nhỏ đã vắng nhà, chắc là đang đi siêu thị. Bà đành tự tay đi đổ rác vậy.
Dù sao đổ rác cho phòng con gái mình thêm sạch đẹp cũng chả mất mát gì mà.
“Roạt roạt”
Hàng tá rác từ trong sọt rơi xuống khu xử lí rác thải của riêng nhà nó. Trong
ánh sáng mờ mờ lọt qua khung cửa, bà trông thấy khá nhiều đùi gà rán đã mềm
xịu, ôi thiu nằm lẩn trong đống rác bà vừa đổ xuống. Chẳng phải đó là món ăn bà
đã bỏ công ra nấu cho nó ăn sao? Không lẽ nó lại chê món này? Không, từ trước
đến giờ nó luôn thích ăn gà rán do bà nấu mà. Ngay cả lúc nó đói, nó cũng muốn
ăn, nếu ăn không hết nó sẽ nói bà cất vào tủ, sẽ không có chuyện nó vứt vào
thùng rác đâu. Rốt cuộc là tại sao? Chính bà cũng không hiểu…
Hoàng phu
nhân bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!