Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 64: Điều Kiện
– Oáp!- Nó vừa ngáp vừa đưa tay lên che miệng- Chúng ta về nhà rồi sao? Nhanh ghê ta?
Anh vừa vào nhà đã nới lỏng tay, thả ngay nó rơi phịch xuống đất:
– Nhanh gì mà nhanh! Em có thấy ai cõng một con heo mà đi nhanh được không?- Phong lấy tay lau mồ hôi trên trán
Hạ Vy leo lên ghế sofa, uể oải vươn vai, rồi nằm ườn xuống ghế.
– Đói… Đói…- Nó vừa xoa bụng vừa rên rỉ, cố ý để cho anh nghe thấy
Phong biết tỏng ý đồ của cô nàng này là gì, anh chỉ lắc đầu rồi dửng dưng bước đi, thẳng hướng cầu thang, như không nghe thấy điều gì.
Bước chân anh vừa chạm vào bậc thang thứ nhất đã nghe thấy tiếng nó cáu kỉnh:
– Này! Thấy em đói mà sao anh hờ hững thế?- Mặt nó nhăn nhó như khỉ đột, đập chân thùm thụp vào thành ghế
Anh khẽ cười nhẹ, quay sang nhìn nó:
– Thế giờ anh phải làm gì bây giờ? Hay anh nhét vào họng em mấy viên thuốc ngủ cho em ngủ nhé! Ngủ rồi thì quên đói liền à!- Giọng anh có chút đùa cợt khiến nó đã tức nay lại càng tức hơn
Hạ Vy ngồi bật dậy, tỉnh cả ngủ, ném cái gối tựa về phía anh, giận dữ:
– Ăn nói với em mà thô thiển như vậy á?
Phong xoay người né cái gối “trời giáng”, tí tởn cười:
– Hê hê. Xí hụt! Em ném tệ quá!
– Nghiêm túc chút đi! Em không giỡn mà!- Nó phụng phịu
Anh cười mất một lúc lâu, rồi mới hạ giọng:
– Thôi được rồi, thôi được rồi. Anh nghiêm túc! E hèm…- Anh chỉnh lại giọng nói- Chứ em không còn nhớ lúc trước em đã nói gì với anh khi giả vờ bị mất trí à?
Nó nhìn anh, hồi tưởng lại.
Anh thấy vậy liền nói tiếp:
– Ai là người đã nói anh là đồ vô duyên, rồi lại còn hỏi ba mẹ tên biến thái này là ai, chẳng những thế còn đuổi anh ra ngoài, bảo là “Người lạ không cho vào!” nữa chứ! Còn anh chỉ mới nói với em như vầy thôi mà em đã như vậy rồi…
Hạ Vy chép miệng, đúng là giờ nhớ lại lúc đó anh cũng tội nghiệp thiệt.
Nhưng mà bây giờ nó đang đói, đói lắm, dẹp hết, không suy nghĩ gì sất, phải làm ông già cộc cằn kia nguôi cơn giận họa may mới được bữa ăn thôi.
Nó lững thững bước đến bên anh, nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng:
– Anh à… Chuyện lúc đó như em đã nói chỉ là muốn trêu anh một chút thôi mà! Bỏ qua đi anh! Em biết anh rộng lượng lắm mà!- Nó chạy tọt ra đằng sau nắn nắn vai anh, ra chiều nài nỉ lắm- Với lại con người ta sống là nhìn về tương lai chứ ai lại săm soi quá khứ chi cho nhọc người anh! Bây giờ em đói rồi, anh đi nấu gì đó cho em ăn nha, nha!
Hạ Vy chớp chớp mắt liên tục, đôi môi cố nở nụ cười khả ái nhất có thể để van nài anh. Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm nó mà không thèm mở miệng lấy một lần, nó bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Hạ Vy đưa tay đấm lưng cho Phong, luôn miệng năn nỉ:
– Thành Phong à, anh đẹp trai tốt bụng như vậy, chắc hẳn sẽ không từ chối nấu gì đó cho em ăn chứ?
Anh xoay người lại, khoanh tay ngang ngực, nghiêng đầu nhìn nó:
– Vậy sao em không tự đi nấu đi?
– Anh có muốn hôm nay là ngày giỗ của cái phòng bếp không?- Nó thôi đấm lưng cho anh, hai tay cho ra sau lưng, khó chịu nói
– Tất nhiên là không!
– Đó là lý do tại sao em không vào bếp! Anh nấu giùm em đi mà! Em đội ơn anh cả đời! Em đói quá rồi!
– Có điều kiện!- Anh nhếch môi cười ranh mãnh
– Điều kiện gì nữa? Bộ nấu cho em bữa ăn thôi mà cũng cần điều kiện à?
– Em thấy có ai cho không cái gì chưa?- Anh hất cằm lên nhìn nó
Hạ Vy chán ghét nhất cái loại người cứ hễ huênh hoang một chút là lại hất cằm hất mặt lên ra oai, nó nhanh chóng đẩy mạnh cằm anh xuống, véo má anh thật đau, khẽ hậm hực:
– Điều kiện gì?
– Cái này thì anh chưa nghĩ ra, đợi anh nghĩ ra cái gì thật hay ho rồi anh nói cho em biết!- Anh giả ngây giả ngô nhún vai
Nó chống nạnh, nói mà cứ như hét vào mặt anh:
– Miễn là cái điều kiện quái quỷ ấy không có biến thái và quá đáng thì em sẽ chấp nhận hết! Còn bây giờ thì…- Nó đang nói chợt ngắt quãng, khẽ kiễng chân lên, khoảng cách gương mặt giữa hai người càng ngày càng gần. Phong nghĩ Hạ Vy sắp hôn mình nên anh nhanh chóng nhắm mắt lại, trong lòng thầm hí hửng vui mừng. Nhưng… đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi, sự thật luôn lắm phũ phàng. Nó nắm lấy tóc của anh và kéo anh đi về phía phòng bếp- Còn bây giờ thì nấu đồ ăn cho em!
Nó kéo tóc anh phi thẳng vào bếp làm cho anh đau điếng đến phát khóc. Khi nó vừa thả tay ra cũng là lúc anh thấy dưới đất một vài sợi tóc ngắn của mình nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đáp xuống.
– Hạ Vy, em nỡ lòng nào lại bứt tóc anh như vậy?- Phong run run cầm mấy sợi tóc cỏn con của mình giơ ra trước mặt nó, đầy đau thương- Anh không muốn dùng thuốc mọc tóc đâu nha!
– Xì… Tưởng gì…- Nó đưa tay nhổ một sợi tóc của mình rồi chìa ra- Đây nè, một sợi tóc của em bằng mười sợi của anh ghép lại đó! Mất có mấy sợi thôi làm gì ghê vậy? Nếu cần em chở anh đi nối tóc!
Anh phẩy tay:
– Thôi bỏ đi, nhắc lại làm chi cho thêm đau lòng! Mà em vào đây làm gì?
Nó thủng thẳng kéo ghế ngồi vào bàn ăn, thản nhiên rót nước lọc ra cốc mà uống:
– Phải canh chừng anh! Anh mà cho vào đồ ăn vài liều thuốc độc thì coi như đời em đi tong!
Phong thấy vậy liền giả vờ giận dỗi:
– Nếu không tin tưởng anh thì thôi vậy, em tự đi mà nấu!
– Ái ái em đùa em đùa thôi! Anh lại nấu đi, em lên xem tivi vậy!- Nó chộp lấy cánh tay anh lôi vào trong bếp lại và bỏ ra phòng khách
Nó chán chường cầm lấy cái điều khiển tivi, cứ bật sang kênh này rồi nhảy qua kênh kia, rốt cuộc vẫn chưa biết nên xem kênh nào. Bởi vì… giờ này toàn thời sự với phim điện ảnh, chưa có phát sóng hoạt hình.
Hạ Vy chán nản ngáp một cái thật dài, rồi nằm ườn ra ghế sofa, định tranh thủ lúc anh đang nấu ăn để chợp mắt tí. Ai ngờ nó vừa mới lim dim thì…
– Hạ Vy, có đồ ăn rồi nè! Em ăn nhanh kẻo nguội mất ngon!- Tiếng Thành Phong oang oang vang lên phá hỏng giấc ngủ của nó
Nó uể oải mở hai mí mắt ra một cách nặng nề, nhìn cái con người vừa bê một bát gì đó lên, khói bốc nghi ngút. Nấu cơm nhanh đến vậy sao trời?
Khoan đã, cái mùi này, quen quen…
Chẳng lẽ là…
Ngay lập tức Hạ Vy ngồi phắt dậy, trố mắt nhìn chằm chằm vào cái bát anh vừa đặt lên bàn, nhăn mặt:
– Sao lại là mì gói? Em bảo anh nấu cơm cho em ăn mà! Nếu biết vậy em nhờ anh làm gì?
– Ố ồ anh chỉ nghe em nói làm cái gì đó cho em ăn thôi chứ em có nói nấu cơm cho em ăn đâu? Thôi ăn đi, anh nấu rồi mà, công sức của anh đó!- Anh đưa tay ra hiệu bảo nó ăn bát mì nóng hổi
– Ôi giời ơi!- Nó não nuột nhìn bát mì, cầm đũa muỗng lên và bắt đầu ăn. Lâu rồi không ăn lại mì gói, cũng không tệ.
Anh nhìn nó ăn mà chợt phì cười, rồi nói:
– Em sẽ thực hiện điều kiện anh đưa ra chứ?
– Điều kiện gì?- Nó không thèm ngước mặt lên nhìn anh mà vẫn chăm chú ăn
– Đi công viên với anh!- Phong nhỏ nhẹ nói
“Phụt!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!