Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư - Chương 93: Hội Nghị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư


Chương 93: Hội Nghị


Quyết định: Chấp hành nghị quyết số XYZ về việc thay đổi đại từ xưng hô trong truyện, tôi, NTNT, tác giả cute xì tin của truyện này, xin đổi cách gọi các nhân vật trong truyện như sau:

Hạ Vy: Thôi, em đã hết thời bồng bột, trở về với dáng vẻ thiếu nữ hiền thục đoan trang thôi. Bây giờ sẽ gọi Hạ Vy bằng cô nhé.

Thành Phong: Ảnh đẹp trai sẵn rồi, phong độ lắm, vẫn gọi bằng anh cho hợp nhé.

Bạch Tuyết: Cô em đổi sang cô chị, cô chị đổi sang cô em. Gọi Bạch Tuyết bằng nó nhé.

Anh Nghĩa: Vẫn trung thành với đại từ xưng hô: cậu.

Quỳnh An: Nhân vật phản diện nữ chắc nên dùng ả cho hợp tình hợp lý.

– Mọi người chú ý tránh nhầm lẫn nhé. Cảm ơn nhiều ạ. –

——————–

Thành Phong sau khi thắng cá cược của Hạ Vy thì hồ hởi gửi lời nhờ Bạch Tuyết đến chăm sóc cô hộ anh, còn mình lại đi lo chuẩn bị một chuyện vô cùng vô cùng hệ trọng.

Cầu hôn!

Vâng, chính xác là như vậy. Dù bản thân anh và cô đều hiểu rõ tình yêu hai người dành cho nhau là như thế nào nhưng anh vẫn muốn tạo cho cô một sự bất ngờ. Thời gian qua, Hạ Vy đã chịu nhiều oan trái, có lẽ đây là lúc cho cô ấy được hưởng hạnh phúc. Thành Phong nuôi ý định cầu hôn đã mấy lâu nay, giờ mới có dịp tốt. Hôm nay ngày lành tháng tốt, thời tiết thuận hòa, chẳng phải ông trời đang ban cho anh cơ hội ngàn vàng đây sao? Có điều, anh là anh muốn lời cầu hôn của anh diễn ra thật ý nghĩa và để lại dấu ấn khó phai trong ký ức của Hạ Vy. Sau này, khi con đã đàn cháu đã đống, hai người ngồi trên thảm cỏ ngắm nhìn cháu chắt vui đùa, sẽ lại nhớ đến cái ngày trịnh trọng đánh dấu bước ngoặc cho tình yêu đôi lứa. Mà khổ nỗi, Phong trước giờ có khi nào nghiên cứu về lĩnh vực tình yêu học đâu mà am hiểu nhiều, chẳng biết làm sao cho buổi cầu hôn thật ấn tượng. Chần chừ một lúc, cuối cùng anh cũng đi đến quyết định là gọi nhờ quân sư tình yêu cố vấn. Mà quan hệ xã giao của anh tuy khá rộng nhưng lại thân thiết rất ít, mà những đối tượng nằm trong tập hợp thân thiết đó, còn ai ngoài mấy đứa bạn 12A1 cơ chứ? Phong biết sẵn tính bọn chúng rất phởn, chuyện gì cũng có thể đem ra đùa cợt, còn không chắc có thể đặt niềm tin nơi cái bọn quái thai kia không.

Nhưng, Phong là ai?

Trần thiếu gia tập đoàn Gia, tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước, là một tập đoàn phát triển bậc nhất Việt Nam, Trần Gia mà xếp thứ hai đố ai dám trèo lên số một. Phong còn là ai?

Chồng sẽ cưới của lớp trưởng lớp 12A1, uy thế chẳng kém gì tổng thống Barac Obama, mà anh là hôn phu, chắc chắn cũng sẽ được nể nang không kém. Hú một tiếng là sẽ có người điểm danh. Mà nếu không có người điểm danh thì có sao, anh có tiền anh có quyền mà, dụ dỗ bọn chúng vào quán nào đó ăn vặt uống nước rồi gặn hỏi là ắt tụi nó biết gì là khai sạch. Ai đó mặt phởn đắc ý ung dung vừa đi xuống gara bệnh viện vừa cười cười như thằng trốn trại.

Một lúc sau, khi nghe lời mời gọi ăn vặt vô cùng hấp dẫn không thể nào tả nổi của kẻ chuyên lừa tềnh Trần Thành Phong thì ngay tức tốc mấy chục thằng hám ăn không chút nghi ngờ phi thẳng tới địa điểm đã hẹn trước: Tiệm ăn vặt Béo Phì nổi tiếng với những món ăn ngon mới lạ bổ dưỡng, ăn một lần là nhớ mãi, ăn một muốn ăn hai, ăn hai lại muốn ăn ba, ăn ba lại…, ăn một tỷ bảy trăm tám mươi sáu triệu sáu trăm năm mươi ba nghìn hai trăm mười lại muốn ăn một tỷ bảy trăm tám mươi sáu triệu sáu trăm năm mươi ba nghìn hai trăm mười một, vân vân và mây mây.

Ta nói, cái tiệm này nổi tiếng khắp một vùng, sờ can đồ (scandal) cũng có luôn mới ghê chứ. Mà cái sờ can đồ này á hả, đại loại là tên chủ quán bị đồng tính, cho nên ai ăn món của hắn nghiễm nhiên sẽ bị lôi kéo vào giới tính thứ ba luôn. Nghe qua ban đầu ắt hẳn ai cũng cảm thấy buồn cười. Không buồn cười mới lạ, chuyện vô lý thế mà. Chẳng qua là vì mấy bậc phụ huynh ghét cái tiệm này hay lôi kéo mấy đứa học sinh tạt qua ăn vặt cho nên mới bịa chuyện phiếm xúc xiểm thằng ú chủ quán chút thôi.

Khoảng chưa đầy mười phút sau, tập thể thần dân 12A1 cũng tới. Trừ bạn Nghĩa phong thái lịch thiệp ăn mặc đường hoàng và anh Phong đẹp trai lãng tử lúc nào cũng xiêm y tươm tất thì tất cả bọn còn lại, đứa nào đứa nấy quần đùi bông quá trời là hoa, lại còn thêm cái áo ba lỗ sát nách hồng tím cam đủ loại. Thiết nghĩ, vào một cái tiệm cao cấp như thế này mà ăn mặc bôi bác như vậy có ảnh hưởng tới sĩ diện của hai chàng bạch mã hoàng tử kia không?

Khẽ thở dài thầm trong bụng, Phong và Nghĩa cùng ngao ngán: Đúng là bọn mới trốn trại.

Mục đích của anh đến đây là để mở hội nghị bàn luận chuyện cầu hôn với Hạ Vy vô cùng quan trọng, vậy mà bây giờ đành phải tạm gác qua một bên tra khảo vụ quần áo xuề xòa của mấy thằng cùng lớp.

– Bọn mày đi vào chỗ như thế này mà ăn mặc lộ liễu như thế à?- Phong lên tiếng phản ánh những bộ đồ thiếu vải dễ gây phản cảm

– Ơ! Mát mà!- Mấy chục con mắt trố ra nhìn anh, rồi cười xỏa- Thời tiết dạo này nóng nực quá, phải ăn mặc mát mẻ mới hợp xì tai (style)!

Ngừng một lúc, bọn ngoài người trong lợn kia ngó đông ngó tây, rồi lại phàn nàn:

– Ể? Đồ ăn đâu? Sao chưa dọn ra? Vậy mà bọn tao cứ tưởng… làm bọn tao chạy mệt đứt cả hơi!

Phong ho khụ khụ vài tiếng rồi hắng giọng:

– Tao gọi bọn mày đến để ăn à? Bọn mày sợ mất phần đến nỗi không thay quần áo mà xông thẳng tới đây sao?

Thấy tình hình hơi căng thẳng, tập thể 12A1 tất nhiên sợ cái hàn khí tỏa ra từ phía nhân vật chủ chốt của bữa tiệc ý nhầm hội nghị lần này, chúng lắc đầu nguầy nguậy, bảo:

– Đâu có! Tụi tao rất lo cho đại sự của mày nên mới tức tốc chạy đến đây không kịp thay đồ đó chứ!

– Thôi. Vào vấn đề chính.- Anh chỉnh giọng, rồi ngập ngừng- À… ừ… tối nay… tao muốn… chính thức cầu hôn Hạ Vy…

Đơ ra một vài giây, cả bọn liền phá ra cười nắc nẻ. Bạn Nghĩa của chúng ta lần này cũng không tài nào thoát khỏi vòng xoáy cám dỗ của ông thần cười, cùng nhập hội với bọn “mới trốn trại” mà nằm lăn bò ra đất ôm bụng cười.

Sau cái hừ lạnh cảnh cáo của Phong, mọi thứ mới trở lại vẻ yên ắng vốn có. Khang lên tiếng:

– Khửa khửa. Anh Phong nhà ta, lạnh lùng là thế mà vẫn muốn cầu hôn người trong mộng thật là hoành tráng.

Tiếp lời của Khang là câu châm chọc của Thắng:

– Cái đó người ta gọi là dại gái đấy bà con cô bác ạ.

– Đúng là… phái đẹp có một sức mạnh tiềm tàng vô cùng mạnh mẽ.- Linh Nhi ôm hai má, yểu điệu nói

Chỉ có Nghĩa là vẫn giữ được phong độ.

– Phong, trước sau chắc chắn không sớm thì muộn cậu cũng sẽ cưới được Hạ Vy thôi mà…

Anh nhìn Nghĩa, rồi nói:

– Tôi muốn CHÍNH THỨC cầu hôn cô ấy! Phải thật ẤN TƯỢNG! Và tôi đang cần tư vấn, cho nên… mấy bạn yêu quý giúp tôi đi!

Ánh mắt anh long lanh lóng lánh như cún con đang ngoe nguẩy đuôi cầu xin chủ, ra vẻ năn nỉ cả bọn nhí nhố làm quân sư tình yêu giúp mình.

Tất nhiên, cả bọn kia được dịp làm kiêu, ngó lơ chỗ khác, đứa huýt sáo, đứa mài móng tay, ranh mãnh thốt lên:

– Ái chà chà! Bọn tôi là vô cùng hiền lành, rất muốn giúp ông, cơ mà, có ai cho không ai cái gì đâu…

Nhìn thái độ của bọn chúng, anh hiểu ý, liền gọi chủ quán đem tất cả các món ăn vặt bày ra la liệt khắp bàn kèm theo đủ loại nước giải khát để trả công cho các cố vấn tình yêu.

12A1 vui như Tết, háo hức ăn lấy ăn để, nhai ngấu nhai nghiến như bị bỏ đói suốt mấy ngàn, năm. Phong và Nghĩa chỉ nhìn bọn chúng ăn là đã đủ no nê nên không buồn đụng đến đôi đũa sắp sẵn trước mặt. Mặc cho bọn chúng ăn uống sỗ sàng, anh vẫn đi thẳng vào vấn đề chính:

– Tôi muốn buổi cầu hôn phải để lại dấu ấn khó phai trong lòng Hạ Vy, giờ phải làm sao?

Thằng Lâm ngước lên nhìn người đang hỏi ngồi ngay bên cạnh, chép miệng:

– Tao nói mày nghe. Tao là tao rất có kinh nghiệm trong mấy cái vụ này! Mày cứ tin ở tao!

Đoạn, hắn cầm cằm anh quay qua quay lại ngắm ngắm ngó ngó một lúc rồi bảo:

– Đi cầu hôn là mặt mày phải tươi sáng lên! Tao nói thật tao chưa thấy ai xấu mà xấu đến nỗi xúc phạm người nhìn như mày! Mày thấy tao không, đẹp rực rỡ chói lóa như mặt trời, còn mày chả khác nào mặt… trận!

Linh Nhi ngồi kế bên, mỉa mai Lâm:

– Ông đang tả chính mình đấy! Phong của lớp trưởng là hotboy số một lớp này, có ai lại chả biết mà ông dám phỉ nhổ như thế?

Khang lại tiếp lời:

– Nước sông không phạm nước giếng, sao lại nhổ nước miếng vào sông? Có khi nào Lâm Cục Bông đang ghen không nhỉ? Khửa khửa.

Hai người nào đó sa sẩm mặt mày.

– Tao đang nghiêm túc đấy!- Phong ném cái nhìn sắc lạnh một lượt rồi lên giọng cảnh báo

Ngay sau đó, mấy chục bộ não cùng vắt óc ra suy nghĩ cách cầu hôn ấn tượng nhất cho anh. Đáng buồn thay, sau lần đó, có vài người đã trở nên thiểu năng trí tuệ, ngu đột xuất vì đã vận dụng hết thảy công suất hoạt động của não bộ.

Tuyển tập những phương án độc đáo nhất cho màn cầu hôn với nàng cho Trần Thành Phong:

Khang: Dắt nàng lên sân thượng, hỏi: “Em muốn làm vợ anh, hay muốn làm siêu nhân?”.

Du: Hỏi nàng nhẹ nhàng: “Em có muốn khi chết sẽ có tên trong gia phả nhà anh không?”

Lâm: Ép nàng có muốn hay không muốn cũng phải trả lời là có. Đại loại như hỏi: “Nếu em yêu hòa bình/ ba mẹ/ … thì phải đồng ý lấy anh!”. Người ta nói ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên cơ mà áp dụng chiêu thức này vẫn là nhanh gọn lẹ nhất. 99,99% thành công, nhưng mà nếu lọt vào 0,01% kia thì… để mai tính.

Linh Nhi: Áp dụng hình thức cầu hôn lãng mạn như trong phim tình củm Hàn: thắp nến thành hình trái tim, tên hai người, vân vân rồi hát một bài sau đó tặng bông tặng nhẫn và cầu hôn nàng: “Làm vợ anh, nhé!” …

Nghĩa: Thông đồng với người thân của tình nương.

Suy đi nghĩ lại, vẫn thấy phương pháp của Nghĩa là ấn tượng nhất. Cậu ta gợi ý một cách cầu hôn mở, là để bắt buộc Phong phải sử dụng đầu óc sáng tạo đây mà.

Cuối cùng, anh cũng nghĩ ra…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN