Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ
Chương 3: Ban thưởng 1 tỷ tiền mặt! Mỹ nữ con lai, anh hùng cứu mỹ nhân!
Diệp Huyền dừng xe ở ga ra tầng hầm, hắn lên thang máy, đi thẳng vào lầu chín.
Phòng 0904.
Gõ cửa.
“Xin hỏi có ai ở nhà không?”
“Anh là ai?” Bên trong vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng còn hơi nhỏ.
“Tôi đưa chuyển phát nhanh, ở đây có đồ chuyển phát nhanh của Tô Thiển Thiển.” Diệp Huyền nói.
“Chuyển phát nhanh? Không đúng, sao chung cư lại để đưa nhân viên chuyển phát nhanh đi lên chứ?” Cô gái trong phòng cảnh giác hỏi.
Diệp Huyền: “Tôi được vào, bởi vì tôi đẹp trai!”
Nữ sinh: “…”
Một lát sau, cửa mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp phải hơn 90 điểm đi ra, cô mặc áo ngủ hình con thỏ, rất là đáng yêu, làm cho số điểm tăng lên ít nhất là 95 điểm.
“Chào cô, Tô Thiển Thiển đúng không, mời ký nhận.” Diệp Huyền vẫn lạnh lùng như trước đưa hàng tới.
Lúc Tô Thiển Thiển nhìn thấy Diệp Huyền, đột nhiên cô lại cảm giác tim loạn nhịp. Nếu như lúc đàn ông nhìn thấy mỹ nữ tim sẽ đập rộn lên, thì con gái nhìn thấy soái ca cũng sẽ giống như vậy.
Diệp Huyền chắc chắn là một anh chàng rất đẹp trai, là người đẹp nhất trong cửa hàng chuyển phát nhanh đó.
Mà sau khi vào được hệ thống này, lấy được phần thưởng đầu tiên ——xe thể thao siêu cấp, Diệp Huyền càng trở nên thong dong, tự tin hơn nữa, khí chất anh tư bộc phát, mị lực càng tăng cao.
Quả đúng là một nam thần!
Tô Thiển Thiển con mắt xách nhất chuyển, lộ ra một cái ngượng ngùng tiếu dung, nhăn nhăn nhó nhó hỏi: “Anh đẹp trai thuộc về cái gì vậy?”
Diệp Huyền vô thức nói: “Tôi tuổi chó.”
Tô Thiển Thiển thẹn thùng cúi đầu: “Không, anh thuộc về tôi.”
Diệp Huyền phì cười một tiếng: “Cô cũng đâu giống chó mà.”
Tô Thiển Thiển: “…”
Lúc này, Diệp Huyền đã bước lên trước, đẩy cô đến cạnh cửa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như có thể nghe được hô hấp của đối phương.
Tô Thiển Thiển cảm giác một mùi hương nam tính thoảng vào mặt, nhịp tim càng nhanh hơn gấp đôi, cả người chóng mặt.
“Anh ấy muốn hôn mình sao…”
“Có muốn từ chối không?”
“Vì sao mình không có chút nào phản cảm?”
“Chẳng lẽ mình độc thân lâu rồi? Ai bảo người ta llaf nam thần?”
Lòng của cô loạn thành một đống, đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này, một cái ôm ấm áp bao trùm lấy cô.
Đang lúc Tô Thiển Thiển còn mê luyến cảm giác ấm áp này, đột nhiên Diệp Huyền lại buông ra.
“Rồi, cho cô ôm một cái, không nên tức giận, tôi làm như vậy là muốn nói với cô một điều: Không nên tỏ tình với người mới vừa quen, bởi vì cô không biết đối phương đẹp trai có phải là người có nội tâm cặn bã hay không, nhỡ cô bị lừa tiền lừa sắc thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, Diệp Huyền đã quay người tiến vào thang máy.
“Bái bai!”
Diệp Huyền để lại một nụ cười anh tuấn, sau đó đi thang máy xuống lầu.
Lúc này Tô Thiển Thiển mới dần tỉnh lại, cô cảm thấy mình yêu rồi.
“Ai, anh đẹp trai, chờ một chút a ~~ tôi không sợ anh lừa tiền lừa sắc a ~~ ”
Tô Thiển Thiển vội vàng đóng cửa chạy đến thang máy, kết quả là thang máy đã đi xuống rồi, cô tranh thủ thời gian nhấn nút thang máy, muốn đuổi theo.
…
【 đinh… cách thể nghiệm, túc chủ vừa mới hoàn thành một đơn chuyển phát nhanh đặc thù, thưởng 1 tỷ tiền mặt! 】
Diệp Huyền kinh ngạc.
Lại nữa?
Diệp Huyền phát hiện không phải mỗi một đơn chuyển phát nhanh đều sẽ được ban thưởng, sau khi được phần thưởng là xe thể thao Mercedes Benz, Diệp Huyền phát mấy đơn hàng nhưng không lấy được được thưởng.
Mà bây giờ, lại có ban thưởng!
Diệp Huyền nhìn kỹ lời thông báo, cuối cùng hắn mới phát hiện mánh khóe: Đơn chuyển phát nhanh đặc thù!
“Nói cách khác, chỉ có “Đơn chuyển phát nhanh đặc thù”, mới có phần thưởng?”
“Đặc thù… là định nghĩa thế nào?”
Diệp Huyền nghĩ đến ba chữ mấu chốt【 cách thể nghiệm】, suy nghĩ về hai lần lấy được phần thưởng chuyển phát nhanh, trong lòng hắn bỗng dưng hiểu rõ.
Lần thứ nhất, mình dùng “búp bê bơm hơi của anh” để gọi khách hàng…
Lần thứ hai, mình đè khách hàng vào tường…
Mà những đơn chuyển phát nhanh khác đều rất bình thường, ký nhận chuyển phát nhanh, không có gì đặc thù xảy ra.
Đúng lúc này…
Leng keng… Điện thoại có tin nhắc nhở.
Mở ra xem.
【 Số đuôi tài khoản ngân hàng 7452 vàoo ngày mùng 8 tháng 10, 16: 15 nhận được 1,000,000,000.00 đồng. Số dư còn lại 1,000,015,366.00 đồng.【 ngân hàng Công Thương 】
Tuy Diệp Huyền đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, hắn vẫn không nhịn được thốt lên một câu:
“Trâu bò!!”
Đinh…
Cửa thang máy mở ra, đến tầng ngầm.
Diệp Huyền đến đến ga ra tầng ngầm.
Đi về phía chiếc xe Mercedes Benz Maruti của mình.
Đi vài bước thì đụng phải một nữ sinh con lai tóc ngắn ngang vai phong tình khoảng 90 điểm đang đi về phía mình.
Đang lúc nữ sinh này đi qua một chiếc Toyota màu trắng thì đột nhiên cửa sổ xe đó cũng mở ra, một bàn tay vươn ra ngoài ném vỏ quýt, rơi trước mặt nữ sinh.
Nữ sinh dừng bước, nhìn người ở trong xe một chút.
“Có tố chất không vậy, ném rác bậy bạ!”
Cô cúi đầu.
Ngồi xuống.
Nhặt vỏ quýt lên, ném trở về bên trong chiếc xe Toyota.
“Mẹ nó!” Trong chiếc toyota, một người đàn ông tức điên, đẩy cửa, chuẩn bị xuống xe dạy dỗ cô gái này.
Diệp Huyền lạnh lùng nghiêm mặt, hắn đá vào cửa chiếc xe Toyota kia, rầm~ một tiếng đóng cửa xe lại.
Hắn chỉ vào người kia, ánh mắt uy hiếp.
“Làm sao? Muốn đánh con gái à?”
Nữ sinh nọ sửng sốt, nhìn Diệp Huyền, không ngờ Diệp Huyền lại anh dũng ra tay.
Người đàn ông kia cũng sửng sốt, hắn nhìn đồng phục chuyển phát nhanh trên người Diệp Huyền thì hiểu ra.
Chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh, dám xen vào việc của người khác?
Tên kia tức giận xuống xe.
Diệp Huyền bảo vệ cô gái tóc ngắn ở phía sau: “Làm sao? Muốn đánh người?”
Tên kia khinh thường nhìn Diệp Huyền: “Đồ chuyển phát nhanh mà dám xen vào việc của người khác? Không nhìn xem mình có thân phận gì? Đồ! Chuyển phát! Nhanh!!”
Diệp Huyền cười lạnh: “Anh có tư cách gì xem thường người chuyển phát nhanh sao?”
Người đàn ông kia kiêu ngạo cười một tiếng, nhếch miệng ra vẻ trào phúng, hắn vỗ chiếc xe Toyota màu trắng bá đạo bên người mình: “Xe này khoảng 54 vạn, mấy người chuyển phát nhanh các người phấn đấu bảy tám năm cũng không thể nào mua được. Cậu nói xem, tôi có tư cách xem thường cậu không? Đồ thối! Chuyển phát! Nhanh!”
Diệp Huyền nghe xong thì nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Hơn 50 vạn đúng không? Đúng dịp, tôi cũng có một chiếc xe…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!